Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 112: Tạo ra thần nữ



Lãnh Ly đứng ở cửa sổ phòng trúc, hai tay chống lên bệ cửa sổ nhìn dải ngân hà bay xuống, nước chảy róc rách.

Đây là căn phòng mới mà Hàn Tu Linh chuẩn bị cho nàng và Hách Liên Hiên, từ góc độ này nhìn thác nước dưới trăng, cùng thiên hà dung nạp, đó cũng là vẻ đẹp của nhân gian.

Ánh mắt nàng lạnh lùng, dường như có suy nghĩ.

Hách Liên Hiên cũng không nói chuyện, lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, đôi mắt mê muội hướng về nàng, nhìn như nào cũng thấy không đủ.

Ô Mông sơn trại nói như nào về đêm cũng lạnh, Hách Liên Hiên lo lắng gió thổi sẽ ảnh hưởng đến thân thể nàng, hắn ôm lấy eo Lãnh Ly từ phía sau, đặt khuôn mặt của mình lên cổ trắng nõn của nàng, nhiệt độ cơ thể trên người hắn cùng với hơi ẩm truyền qua Lãnh Ly đang xuất thần trước cảnh sắc, thân thể khẽ run lên.

Quả nhiên nàng vẫn là có chút không quen với việc Hách Liên Hiên đụng vào mình, không phải không thích, mà là không biết nên đón nhận thế nào.

“ Đang nghĩ gì thế? ” Hách Liên Hiên thấp giọng thì thầm bên tai nàng.

“ Đang suy nghĩ xem làm sao giúp Hàn Tu Linh có được vị trí thần nữ.” Đôi mắt Lãnh Ly sáng như hắc thạch ngay cả khi ngược sáng.

Mà đây cũng là thứ khiến Hách Liên Hiên mê muội.

“ Này còn không đơn giản.” Hách Liên Hiên hơi ngẩng đầu lên, đặt chiếc cằm góc cạnh lên vai nàng nói : “ Huyết mạch thần nữ bách độc bất xâm, nàng ấy có, nàng lại đem kim xà trên tay cho nàng ấy nuôi một con, sau đó liền nói nàng ấy là hậu duệ của thần nữ, lại để cho Miêu vương và Đại tế ty khuấy động một chút là xong.”

Lãnh Ly gật đầu, nàng có chút trầm ngâm nói : “ Mặc dù như vậy, cũng nên để cho nàng làm ra chuyện gì đó kinh thiên động địa mới tốt, như vậy bách tính của Miêu Cương mới có thể tán đồng, đối với nàng phục tùng.

“ Vậy nàng nghĩ ra biện pháp nào không? ” Hách Liên Hiên ngẩng đầu Lãnh Ly.

“ Ngày mai ta liền để hàn Tu Linh dẫn ta đi gặp Miêu vương và Đại tế ty, kế hoạch này cần sự trợ giúp của bọn họ. ” Đôi tay lạnh giá của Lãnh Ly vuốt ve bàn tay ướt đẫm của Hách Liên Hiên, hơi thở tích tụ trong lồng ngực cuối cùng cũng đi ra.

“ Nếu đã như vậy, đi ngủ sớm chút. ” Đôi mắt dài hẹp của Hách Liên Hiên mang theo thâm trầm nhẹ nhàng đưa bàn tay kéo cơ thể nàng để nàng nhìn mình.

Lãnh Ly nhìn con mắt đen sâu không thấy đáy của hắn, hắn muốn làm gì nàng sao nàng lại không biết, nàng xấu hổ đẩy Hách Liên Hiên ra, “ Vậy liền đi ngủ sớm chút.”

“ Ly nhi. ” Hách Liên Hiên kéo dài cuối âm thanh đi đến bên người Lãnh Ly, “ Đừng cự tuyệt ta có được không.” Hắn thuận thế nắm lấy nàng yếu ớt không xương, đặt trong lòng bàn tay chơi đùa.

Đối với công phu dính như kẹo của Hách Liên Hiên nàng luôn bất lực cưỡng lại.

Nàng có thể đối với bất kỳ người nào thủ đoạn tàn độc, lãnh khốc vô tình, duy trì khi đối đầu với con người ngây thơ đơn thuần của hắn, nàng cảm thấy lòng mình đã lạnh ở đâu đó rồi.

Hách Liên Hiên thấy nàng không còn chống cự lại mình, hắn nghiêng người vươn cánh tay ngả vào dưới gáy của nàng, ôm nàng vào trong ngực, trên mặt mang một nụ cười mê người, đi theo từng bước đi đến bên giường, đặt nhẹ nàng xuống giường.

Tương tư hơn một tháng, tất cả đều tan chảy trong sự triền miên ngay trong lúc này.

Một đêm triền miên, thực sự khiến Lãnh Ly mệt chết rồi, nàng nép mình trong vòng tay của Hách Liên Hiên, cánh tay trắng như củ sen ôm chặt cổ hắn, nàng hô hấp róc rách, ngủ vô cùng an tĩnh

Hách Liên Hiên dùng một cánh tay chống đầu, tay kia cầm ba ngàn ngọc bội của nàng một giường tửu, yêu thích không buông.

“......Ách, Hiên, đồ ngốc. ” cũng không biết Lãnh Ly mơ thấy cái gì không rõ đầu đuôi oán trách một câu.



Hách Liên Hiên khóe miệng ôn nhu ý cười đem tai mình ghé sát trước miệng nàng, chỉ nghe thấy tiếng nàng nói nhỏ như ruồi muỗi : “ Ta thích ngươi.”

Hách Liên Hiên nghe xong tâm tình cực tốt, hắn kéo chăn gấm trên người mình, nhỏ tiếng nói : “ Ta cũng thích nàng.”

Hôm sau, sáng sớm.

Lãnh Ly và Hách Liên Hiên đã rời giường.

Lãnh Ly ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, mà Hách Liên Hiên tinh thần phấn chấn buộc đai lưng lên, còn quay về phía nàng nhếch miệng cười một tiếng, không thể nói hết được sự ngây thơ lương thiện. Lại nhìn mình trong gương, đôi mắt đầy mệt mỏi và hốc hác.

Đi ra khỏi phòng, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên đến nơi Hàn Tu Linh ở.

Hàn Tu Linh thấy bọn họ đi vào, nàng đặt chày thuốc trên tay xuống, dưới mắt đầy vết thâm, xem ra tối qua không ngủ được.

“ Có việc? ” Hàn Tu Linh dụi dụi mắt, nếu như không phải bọn họ đến, nàng cũng không nhận ra trời đã sáng rồi.

“ Dẫn ta đi gặp Miêu vương và Đại tế ty.” Lãnh Ly trình bày ngắn gọn rõ ràng ý định của mình, bọn họ ra ngoài đã quá lâu, nếu như không quay về, Hách Liên Trần sợ rằng sẽ có dị động.

Đến lúc đó sự tình phát triển sẽ gây bất lợi cho bọn họ.

“ Được.” Hàn Tu Linh gật gật đầu.

Ăn điểm tâm xong, Hàn Tu Linh liền mang theo Lãnh Ly và Hách Liên Hiên còn có Vu Càn Phong đi ra khỏi Ô Mông sơn trại.

Cưỡi trên lưng ngựa, bọn họ đi thẳng đến cung điện của Miêu vương.

Thị vệ ở cổng Miêu cung thấy Hàn Tu Linh đến, toàn bộ bỏ vũ khí xuống quỳ xuống đất, “ Công chúa.”

“ Đứng lên đi.” Hàn Tu Linh có chút không kiên nhẫn, dẫn bọn họ đi thẳng hướng cửa tẩm cung của Miêu vương.

“ Phụ vương.” Đi vào tẩm cung, Hàn Tu Linh liền hướng về phía Miêu vương đang ngồi trên ghế dựa nhào tới, ôm cổ Miêu vương nũng nịu.

“ Những ngày này con đi đâu? ” Nhìn thấy nữ nhi của mình con mắt Miêu vương híp thành một đường, lộ ra nụ cười từ ái.

“ Phụ hoàng, ngươi xem ta mang ai tới này.” Hàn Tu Linh chỉ vào hướng cửa nói một cách thần bí.

Miêu vương ngẩng đầu nhìn, lại nhìn thấy Lãnh Ly toàn thân liền chấn động, lập tức đi xuống khỏi ghế dựa quỳ dưới chân Lãnh Ly bộ dáng phục tùng, “ Thần nữ, người cuối cùng cũng trở về, người cuối cùng vẫn là không có vứt bỏ bách tính yêu quý của người.”

Nhìn một nam tử hơn năm mươi tuổi đối với mình tôn kính như thế, Lãnh Ly có chút dở khóc dở cười, Hàn Tu Linh đi đến bên người Miêu vương đỡ hắn đứng dậy.

Lại ngẩng đầu lên Miêu vương đã nước mắt đầy mặt, hai mươi năm nay nội loạn, khiến hắn hao tâm qua độ, hắn cảm thấy không đơn giản là bản thân mình đã già, mệt mỏi rồi.

Đám người ngồi xuống, Lãnh Ly lên tiếng trước : “ Lão Miêu vương, lần này ta đến thật ra là để giúp Hàn Tu Linh trở thành thần nữ.”

“ Cái gì?” Miêu vương vô cùng chấn kinh, vừa mới ngồi xuống thân thể lập tức đứng lên.



“ Phụ vương, người đừng kích động có được không, người từ từ nghe bọn họ nói! ” Hàn Tu Linh không thể chịu được tính tình lo lắng của Miêu vương, khó trách mẫu hậu lui về Ô Mông sơn trại không chịu gặp ông ấy.

Miêu vương chần chờ ngồi xuống, ông ấy nhìn những người có mặt ở đó, lòng đầy thắc mắc.

“ Là như này, kể từ khi thần nữ của các người biến mất, Miêu Cương nội loạn không ngừng, tứ tán ngũ liệt. Cách đơn giản nhất để thay đổi tình trạng này là chọn ra một thần nữ mới. Ta cảm thấy Hàn Tu Linh là lựa chọn thích hợp nhất. Dựa theo quy định của Miêu Cương, con gái của thần nữ khi đến mười sáu tuổi, thần nữ sẽ phải thoái vị để con gái con gái kế thừa thần nữ chi vị. Hàn Tu Linh đã mười sáu tuổi rồi, bây giờ kế thừa vị trí thần nữ là thích hợp nhất. ” Lãnh Ly nhìn thần sắc của Miêu vương ảm đạm xuống từng chút một, có lẽ chuyện này sẽ không hoàn thành suôn sẻ như vậy.

“ Phụ vương. ” Hàn Tu Linh kéo cánh tay Miêu vương, “ Con đã thừa hưởng thể chất bách độc bất xâm của thần nữ, chỉ cần nàng lại dạy con một nửa chiêu thức, con liền có thể trở thành thàn nữ rồi.”

Miêu vương bất lực nhìn con gái, “ Mẫu hậu con đã biết chuyện này chưa?”

Hàn Tu Linh vừa nghe thấy Miêu vương nhắc đến mẫu hậu mình, liền trở nên thận trọng, “ Mẫu hậu vẫn còn đang bế quan, ta không dám nói cho nàng.”

“ Mặc dù phụ vương cảm thấy đây là thời điểm nên chọn ra thần nữ mới, nhưng con là con gái của cha, cha làm sao nỡ!” vừa nói Miêu vương vừa nuốt nước bọt.

Lãnh Ly bất đắc dĩ lắc đầu, khó trách Miêu Cương vì thần nữ mất tích mà tứ phân ngũ liệt, Miêu vương này quá mong manh, động chút liền khóc, một chút khí thế của Miêu vương đều không có.

“ Miêu vương vẫn mong các người mau chóng quyết định, thời gian bọn ta ở lại Miêu Cương cũng đủ lâu rồi.” Lãnh Ly có chút không kiên nhẫn đứng dậy.

“ Phụ vương, người đừng do dự nữa.” Hàn Tu Linh thấy Lãnh Ly đã mất kiên nhẫn, lập tức quay người nói với Miêu vương : “ Phụ vương, người đừng mãi lo mẫu hậu ta kiểm soát, nàng bây giờ chuyện gì cũng đều không quản, người có thể tự mình làm chủ! ”

“ Này...? ” ánh mắt do dự của Miêu vương nhìn vào khuôn mặt Hàn Tu Linh còn có Lãnh Ly, trong lòng từ đầu đến cuối đều không có câu trả lời rõ ràng.

“ Ta không hỏi thế sự, nhưng con là con gái của ta, ta liền có quyền quản con! ” bên ngoài sảnh một người phụ nữ xinh đẹp đi tới với phong thái uy nghiêm, lông mày khóe mắt đều khoác vẻ cao lãnh, nàng bước nhanh đến trước mặt Hàn Tu Linh và Miêu vương, một tay nàng đập lên bàn, tức giận nói : “ Sự việc thần nữ, há lại để ngươi hồ nháo! ”

“ Ta mới không có hồ nháo! ” Hàn Tu linh đứng dậy khỏi ghế, “ Mẫu hậu, ta không tàn nhẫn như người, vứt bỏ phụ hoàng không quan tâm, khi phụ hoàng cần người hỗ trợ nhiều nhất người lại lựa chọn trốn tránh! ”

“ Hồ ngôn loạn ngữ! ” Miêu hậu rõ ràng là rất tức giận

“ Ta không có!” Hàn Tu Linh thét lên, “ Những năm gần đây ta đều nhìn ở trong mắt, phụ vương mặc dù vô năng, nhưng là đối với người đối với ta còn có đối với bách tính đều là toàn tâm toàn ý! Ta là con gái của ông ấy, ta có thể vì ông ấy chia sẻ, cho nên ta muốn làm thần nữ! ”

“ Nói đùa cái gì, ngươi một cái nha đầu cái gì cũng đều không hiểu, ngươi có thể làm cái gì! ” Miêu hậu chỉ coi chí hướng của Hàn Tu Linh như một trò đùa trẻ con.

“ Bây giờ trong cơ thể ta đã có máu của thần nữ, mà ta còn có sự giúp đỡ của thần nữ thực sự, ta có thể! ” Hàn Tu Linh thần sắc kiên định, ở điểm này Lãnh Ly thực sự thưởng thức lòng dũng cảm của nàng.

Miêu hậu nhìn vào mắt Hàn Tu Linh, lúc này mới phát hiện bên trong đại điện còn có ba người, nhìn thấy Lãnh Ly thân thể nàng càng chấn động, “ Ngươi là thần nữ? ”

“ Ta thế nào chuyện thần nữ.” Lãnh Ly ánh mắt nhàn nhạt nàng nhìn về phía Hàn Tu Linh, “ Thần nữ thực sự ở đó.”

Miêu hậu quay đầu nhìn nữ nhi của mình, quả nhiên là lớn lên nhiều, không chịu sự kiểm soát của mình. Xem đây xem đây, thân thể Miêu hậu không ngừng run rẩy, cư nhiên khóc toáng lên.”

“ Mẫu hậu.” Tính khí của Hàn Tu Linh cũng dịu đi, nàng đi đến bên người Miêu hậu giống như là một tiểu hài tử mắc lỗi và lo lắng sẽ bị phạt, “ Người liền thành toàn cho con gái đi.”

“ Đúng vậy, con gái dù sao cũng lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.” Miêu vương khuyên giải an ủi.

“Chàng im miệng! ” Miêu hậu lau khô nước mắt một đôi mắt phượng sắc bén trừng Miêu vương, Miêu vương sợ hãi Miêu hậu, chỉ có thể ngượng ngùng im miệng.