Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 148: Tàn nhẫn nghiêm túc



Thì ra lúc nàng nổi giận là vẻ mặt sẽ như vậy, nghiêm túc tàn nhẫn. Đặc biệt chỉ vì một câu nói của ta, chỉ khi nói đến Hách Liên Hiên , mặt mũi bình tĩnh kia của nàng mới có gợn sóng. Nàng đem Hách Liên Hiên so với bất kể thứ gì đều quan trọng hơn, thực sự là quá buồn cười.

“ Hách Liên Hiên thực sự đã chôn thây ở biển lớn, lại cũng không về được nữa.” Y Đằng Hạ đắc ý cười to, hắn chính là muốn chọc giận nàng.

Ai bảo nàng mỗi ngày đều là khuôn mặt trầm thấp kia.

Lãnh Ly đôi đồng tử đột nhiên co rút, nàng nhìn vào đôi bàn Y Đằng Hạ đặt lên bàn, sau đó hung hăng dùng sức đâm một nhát.

“ A.” Y Đằng Hạ hét thảm một tiếng, hắn cho là Lãnh Ly không dám đả thương mình, cho nên không có nửa phần phòng bị.

Hắn nhìn bàn tay mình bị đũa trúc đâm, tay đã nhuốm máu tươi, đôi mắt Lãnh Ly đầy lửa giận trừng lớn như dung nham trào ra từ địa ngục.

Hắn không nghĩ tới Lãnh Ly sẽ ra tay thương tổn hắn, mà lòng dạ còn ác độc không nương tay.

Võ sĩ sau lưng Lãnh Ly cũng không ngồi yên được nữa, bọn họ nâng đao trong tay lên hướng Lãnh Ly. Lãnh Ly cảm giác được sát khí phía sau lưng, nàng lập tức cúi đầu né tránh.

Võ sĩ áo đen thu hồi đao, lại lần nữa hướng nàng chém đến.

Lãnh Ly hai tay chống ở bàn, thân thể đứng dậy, cầm lấy đĩa trên bàn bay ra ngoài, vừa vặn đánh vào xương đùi bên trái võ sĩ áo đen, nàng ra tay tàn nhẫn, chỉ nghe thấy một tiếng tách, võ sĩ áo đen liền ngã xuống đất không dậy nổi, ôm lấy đầu gối của mình gào khóc lên.

Một tên võ sĩ áo đen khác, không dám tấn công, chỉ có thể cầm đao cùng Lãnh Ly giữ lẫn nhau.

Lãnh Ly cũng không ham chiến, nàng lại cầm lấy đĩa trên mặt bàn ném bay ra, lần này lại vừa vặn đánh vào phần bụng của một tên võ sĩ áo đen khác.

“ A.” võ sĩ áo đen không nghĩ đến bị đĩa đựng thức ăn làm bị thương sẽ đau như vậy, hắn quỳ trên đất ôm bụng, đầu chống trên sàn nhà, đau khổ không thôi.

Mà toàn bộ khách nhân trong đại sảnh sớm đã không còn bóng dáng, chính lão bản đều chốn dưới quầy không dám ra. Nàng khiêu khích nhìn Y Đằng Hạ, tay hắn còn bị ghim trên bàn, nàng lộ ra thần sắc đắc ý, nhẹ nhõm rời khỏi khách điếm, trà trộn vào trong dòng người nhốn nháo.

Y Đằng Hạ chưa từng chịu thua thiệt lớn như vậy, hắn hung hăng đem tay mình gắng gượng nâng lên, đũa trúc trên bàn còn dính lấy da thịt.

Lãnh Ly, hắn nhất định phải tự tay gϊếŧ nàng!



Lãnh Ly cuối cùng cũng trốn thoát từ trong tay Y Đằng Hạ, nàng trốn trong ngõ nhỏ yên ắng thở dài một hơi, bây giờ nàng phải đi tìm Đức Xuyên Liễu Bình, nói cho hắn biết Y Đằng Hạ đã không đợi được nữa.

Chính tại thời điểm nàng muốn quay người rời đi, có người đến phía sau của nàng, khóe miệng nàng nhếch một cái, là người Y Đằng Hạ phái đến sao? Tốc độ thực nhanh!

Nàng quay người một chưởng bổ đến, chỉ nghe thấy người kia ôm đầu hô : “ Ta là Gia Đằng Nại Tử.”

Lãnh Ly thu hồi chưởng phong, ánh mắt nàng híp lại, quả nhiên là nàng ấy.

“ Ngươi như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?” Lãnh Ly thấy trên cổ tay nàng ta còn quấn băng, sau đó đeo trên cổ, mà nàng ta một tay ôm đầu thực sự là quá buồn cười, khóe môi nàng có chút cong lên, lộ ra ý cười.

Gia Đằng Nại Tử chầm chậm ngẩng đầu, từ lần trước bị Lãnh Ly giáo huấn, nàng liền cực kỳ sợ nàng ấy, thế nhưng Đức Xuyên Liễu Bình vẫn phái nàng đến tìm nàng ấy.

“Đức Xuyên Liễu Bình đại nhân đã trà trộn vào trong cung, ngài ấy đoán được Y Đằng Hạ sẽ tiến công trong đêm nay, cho nên ngài ấy đi thu xếp rồi.” Gia Đằng Nại Tử nói, “ Ta đến tìm ngươi, cũng là mệnh lệnh của Đức Xuyên Liễu Bình đại nhân, ngài ấy để ta mang ngươi tiến cung. Ngài ấy nói nơi đó so với nơi nào đều an toàn hơn.”

Lãnh Ly khẽ xoa cằm, bởi vì cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Gia Đằng Nại Tử từ dưới đất đứng lên, nàng chỉnh sửa lại y phục của mình một chút, sau đó nói : “ Đi theo ta, ngươi vừa mới làm những gì trong khách điếm ta đều nhìn thấy, ngươi thật...rất lợi hại.”

Mặc dù Gia Đằng Nại Tử miệng không nguyện ý thừa nhận thế nhưng là trong lòng đối với nàng bội phục rồi, lúc nào chiêu thức của mình lợi hại như vậy liền tốt rồi.

Lãnh Ly đi theo Gia Đằng Nại Tử xuyên qua ngõ hẻm nhỏ, nàng thản nhiên nói : “ Nhẫn thuật của các ngươi cũng rất lợi hại, ví dụ như sương mù đêm qua.”

Gia Đằng Nại Tử nghe xong có chút đắc ý, nàng rộng mở miệng nói : “ Đó là đương nhiên, đây chính là bản lĩnh bí truyền của bọn ta.”

Lãnh Ly cười nhạt một tiếng không nói thêm gì nữa.

Các nàng đi hồi lâu cuối cùng dừng bước ở phía sau hoàng cung, Lãnh Ly chú ý đến hai tên võ sĩ cách đó không xa đang nhìn bọn họ.

Gia Đằng Nại Tử nhìn bọn hắn một cái, bọn hắn lập tức đứng dậy chạy đến, sau đó đem một tảng đá to dưới góc tường đẩy ra.

Tảng đá kia tựa như một tòa giả sơn, Lãnh Ly vẫn là lần đầu tiên thấy người có sức lực lớn như vậy.

Cự thạch đẩy ra, trên mặt đất nhiều lên một cái hố, bên trong có ánh sáng yếu ớt, Gia Đằng Nại Tử nhảy xuống đầu tiên, nàng đối Lãnh Ly nói : “ Động tác nhanh lên, bị người bên ngoài phát hiện liền không tốt.”



Lãnh Ly cũng không nghĩ gì, đứng dậy nhảy vào. Nàng trông thấy mặt tường đường hầm vẫn vô cùng ẩm ướt, hiện tại là vừa mở không lâu. Mà đường đi lại rất hẹp, chỉ đủ cho một người thông qua. Mỗi mười bước, trên vách tường lại có một cái đèn dầu dẫn đường.

Gia Đằng Nại Tử đi ở phía trước, tiếp tục nói : “ Vốn dĩ tối hôm qua bọn ta dự định cứu Đức Xuyên Liễu Bình đại nhân ra, thế nhưng không nghĩ đến bị Y Đằng Hạ đi trước một bước, chờ lúc bọn ta chạy đến mới biết Đức Xuyên Liễu Bình đại nhân đã bị gϊếŧ chết, bọn ta vội vàng đuổi đến bãi tha ma, chẳng qua vẫn muốn tin Đức Xuyên Liễu Bình đại nhân còn sống.”

Kỳ thật Gia Đằng Nại Tử là muốn cảm tạ Lãnh Ly, thế nhưng trong nội tâm nàng có chút không được tự nhiên, ngày đó bản thân không hỏi trắng đen phải trái liền động thủ với nàng, cuối cùng còn là mình thua thiệt. Thực sự là xấu hổ chết mất.

Lãnh Ly biết nàng muốn biểu đạt ý tứ, chỉ lẳng lặng nghe, không có nói tiếp.

Thật lâu, Gia Đằng Nại Tử kìm nén gương mặt đỏ bừng nói ra : “ Ta là.....muốn nói, xin lỗi.”

Lãnh Ly cười, “ Ta cũng không có đêt ở trong lòng.”

“ Vậy liền tốt.” Gia Đằng Nại Tử ngữ khí chuyển nhạt, sau đó trầm mặc không nói tiếp tục đi lên phía trước.

Đi hồi lâu, Lãnh Ly chỉ cảm thấy cách đó không xa có tia sáng truyền đến, Gia Đằng Nại Tử phía trước cũng bước nhanh hơn. Đi đến lối ra, Gia Đằng Nại Tử bò lên trên trước, sau đó đưa tay lại kéo Lãnh Ly lên.

Đứng ở một bên động, Lãnh Ly phát hiện các nàng là ở trong một cái sân nhỏ bị bỏ hoang.

Lá cây khô héo đầy viện, phòng ốc bộ dáng cũng là nhiều năm không tu sửa.

“ Nơi này đã từng là chỗ mẫu thân Đức Xuyên Liễu Bình đại nhân ở, bây giờ đã bị bỏ hoang. Đức Xuyên Liễu Bình đại nhân đang ở bên trong, chúng ta đi vào đi.” Gia Đằng Nại Tử nói rồi chạy tới cửa phòng đối diện chỗ Lãnh Ly nói.

Lãnh Ly lập tức theo vào phòng.

Đức Xuyên Liễu Bình lúc này đang ngồi trong phòng chờ nàng, nhìn thấy Lãnh Ly hắn cười nhạt một tiếng, “ Trên đường đi vẫn an toàn?”

Lãnh Ly ánh mắt lưu chuyển quan sát bài trí trong phòng, mặc dù đơn giản nhưng vẫn tính là sạch sẽ. Nàng khẽ xoa cằm : “ Phòng không tệ, không có nghĩ đến người bị Nhị hoàng tử nói là thủ đoạn độc ác, cư nhiên cũng là có một nơi hoài niệm người cũ.”

Đức Xuyên Liễu Bình nghe được vế sau của nàng, cười ha hả, thật lâu hắn liền ngưng cười nói : “ Những người kia vì hủy hoại thanh danh của ta, luôn luôn ở trước mặt phụ thân và bách tính bôi đen ta.”

Lãnh Ly gật gật đầu, hôm qua ở đại lao lúc nhìn thấy Đức Xuyên Liễu Bình, Lãnh Ly liền phát hiện Đức Xuyên Liễu Bình nhìn không hề giống một kẻ xấu tội ác tày trời, chẳng qua giớ hạn người tốt người xấu là cái gì, đến bây giờ kỳ thật chính nàng liền cũng không rõ.