Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 13



Sau khi tan học, Hoàn Nhĩ liền trở lại ký túc xá để thay quần áo.   

Cô di chuyển rất nhanh.

Áo phông trắng rộng, quần đen bó sát người, mái tóc vốn để xõa, bây giờ buộc đuôi ngựa cao.   

Và một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.   

Ăn mặc thập phần nhẹ nhàng khoan khoái.

Cô biết phòng tập của Lục Lộc là phòng ở rìa cầu thang xa nhất.   

Thuộc về một mình cậu.   

Hoàn Nhĩ đứng ở cửa. Cô hít một hơi thật sâu trước khi vươn tay, từ từ mở cửa ra.   

Lục Lộc nghe thấy tiếng động, dừng lại, dùng tay trái tắt nhạc.

“Nhanh lên.” Cậu đi tới, đóng cửa lại.   

Vừa mới luyện tập xong, bây giờ còn thở hồng hộc, Lục Lộ khẽ mở miệng, thản nhiên vuốt mái tóc gãy trước trán.

Mồ hôi ướt đẫm, tất cả đều dính vào nhau.  

“Cậu múa một lần thử xem.” Cậu lùi lại mấy bước, nghiêng người bên cạnh cửa, dành một vị trí giữa phòng tập cho cô, cười nói.

Hoàn Nhĩ đứng ở giữa. Cô nhìn lên, thấy mình trong gương, vẫn như trước đây.

Chỉ khác là người đứng sau lưng cô.   

Khoảnh khắc đó, trái tim cô như bị một bàn tay to nắm lấy, có chút khẩn trương.

Sau đó, nhạc bắt đầu.   

Hoàn Nhĩ nhanh chóng vào trạng thái.   

Ánh mắt Lục Lộc toàn bộ đều ở trên người cô, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm.

Cái bộ dáng kia, cùng bộ dáng hằng ngày cậu ngụy trang, hoàn toàn khác biệt.   

Chỉ có trong phòng tập này, chỉ có ở đây, cậu mới có thể thể hiện bộ mặt chân thật nhất của mình.   

Lục Lộc cao cao tại thượng, hào quang rực rỡ ấy.

Sau khi Hoàn Nhĩ múa xong động tác cuối, cô quay lại thì thấy sắc mặt của Lục Lộc rất khó nhìn.   

Cô co giật khóe miệng, muốn cười, nhưng thế nào cũng không cười được.   

Lục Lộc đứng thẳng dậy.   

“Làm thế nào mà cậu vào được công ty?”

Câu nói này thực sự rất mỉa mai.   

Hoàn Nhĩ rũ mắt xuống, mím môi một hồi rồi lẩm bẩm nói: “Có lẽ… dựa vào khuôn mặt này.”   

Lục Lộc nghe được, nhất thời sửng sốt, suýt chút nữa không kìm được.   

Lâm Hoàn Nhĩ, tôi không đùa với cậu đâu!

“Biên độ động tác quá nhỏ, phần điệp khúc không đủ mạnh.” Sau khi Lục Lộc ổn định lại, cậu nghiêm nghị nói.   

Kỳ thật, Hoàn Nhĩ nhìn quá mềm mại, nhìn có da thịt, giống như điệu múa mạnh mẽ này, nếu như cô nhảy tốt, sẽ rất kinh diễm, nhưng ….

Thiếu một chút thôi, càng không được.

Mà cô lại kém nhiều như vậy, Lục Lộc càng không thể nhịn.   

Cậu búng ngón tay, bật nhạc trở lại.   

“Bắt đầu từ đây.”

Lục Lộc đứng bên cạnh lấy ví dụ cho cô.   

Cậu làm mẫu một chút, cô theo sát phía sau.   

Gương trong phòng tập rất to và sáng, có thể nhìn rõ từng động tác, qua gương, ánh mắt Lục Lộc đang khóa chặt vào Hoàn Nhĩ.   

“Dừng lại!” Cậu đột nhiên nói.

Giọng nói đầy giận dữ.   

Động tác của Hoàn Nhĩ cứ như vậy dừng lại tại chỗ, bất động thanh sắc.

Lục Lộc tránh sang một bên.   

Cậu vươn tay, nắm lấy tay cô, nâng lên, dừng lại và hạ xuống.   

“Lực đạo như vậy, nhớ kĩ không?”

Hoàn Nhĩ nghiêng đầu liếc nhìn những ngón tay cậu đang nắm trên tay cô, ngây người lắc đầu.   

Lục Lộc lại giơ tay, lặp lại hành động ban nãy.   

Hoàn Nhĩ vẫn lắc đầu.

Lục Lộc ngẩng đầu, đang định nói tiếp thì đột nhiên sững sờ.  

Đột nhiên cảm giác được gì đó.   

Bàn tay cậu trên cánh tay nhỏ bé của cô, đầu ngón tay chạm vào thật mịn màng, mềm mại, có hơi ấm, như được nhúng vào sữa, cậu có cảm giác bàn tay mềm mại như không xương vậy.

Động tác của Lục Lộc cứ như vậy mà dừng lại.   

Hoàn Nhĩ đột nhiên quay đầu nhìn cậu, khóe môi giật giật, ngọt ngào hỏi: “Có mềm không?”

Toàn thân cô đều mềm mại, mềm như đậu hũ, cảm giác như muốn vỡ vụn khi nào vừa chạm vào.   

Tất nhiên, Hoàn Nhĩ biết rõ điều này.   

Lục Lộc gần như choáng váng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, nhưng sau khi nghe những lời cô nói, cậu không phản ứng gì.   

“Có phải rất mềm không?” Thấy cậu không nói chuyện, Hoàn Nhĩ tiếp tục cười hỏi.

Đôi mắt cô sáng ngời.

Các chị luôn nói người cô rất mềm nên mỗi lần các cô ấy đều thích động tay động chân, khi thì bóp tay, khi lại bóp eo cô.

Lòng bàn tay Lục Lộc đột nhiên như bị thiêu đốt, cùng với rung động trong lòng, cậu thả lỏng ngón tay, thu tay lại.   

Vẻ mặt cậu ngượng ngùng, bên tai cậu dường như đỏ bừng.   

“Tự mình luyện tập đi.” Nói xong, liền ba bước đi tới bên cạnh.

Hoàn Nhĩ xoa xoa nơi vừa rồi bị đụng vào, phồng mặt lên rồi tự nhủ:”Làm sao có nhiều thịt như vậy … Không nên nha …”

Cho dù cố gắng giảm cân, cũng sẽ như thế này.   

Cô từng nghe nói chị Nhược Thủy từng rất béo. Trước khi gia nhập công ty, chị ấy rất nặng.   

Nhưng bây giờ chị ấy gầy như một khúc xương.

Cô giáo thở dài bất lực, đều nói rằng muốn buông tha cho cô ấy.   

Hoàn Nhĩ cũng không có biện pháp.

—————————————————-

Bất tri bất giác đã mười một giờ.   

Lục Lộc chuẩn bị rời đi, liền cầm quần áo vào phòng thay đồ.   

“Không về sao?” Lục Lộc đứng ở cửa, dừng lại, hỏi người bên trong.

“Tất nhiên là về rồi.”  Hoàn Nhĩ gật đầu lia lịa về phía cậu.

Như mọi đêm, công ty im ắng, hầu như không có ai.   

“Không giống đâu.” Hoàn Nhĩ bước ra khỏi cửa lớn, nhìn lên ngọn đèn lẻ loi mắt.

Đáy mắt đầy mệt mỏi, nhưng vẫn nở nụ cười.   

“Cái gì?” Lục Lộc không hiểu cô nói gì.

Hoàn Nhĩ ngẩng đầu, nhìn cậu, gật đầu nói: “Trước đây, mình là người duy nhất đi trên con đường này, nhưng bây giờ, đã có người đi cùng mình nha.” Cho nên mới không giống.

Dù trong đêm tối, cũng thực ấm áp.   

“Ai đi cùng cậu?” Lục Lộc lạnh lùng phản bác.   

Rõ ràng là chỉ là tiện đường. Cậu phải đi từ đây về nhà, không thể đi lòng vòng được.

Hoàn Nhĩ chỉ cười, không nói gì.

Thật ra, cậu có thể quay đi ở ngã tư trước mặt, nhưng lại đi đường vòng mà đến đây …   

Cô không ngốc.

Khi đến gần ký túc xá, Hoàn Nhĩ đột nhiên giảm tốc độ, dùng một tay véo góc quần áo, mím môi suy nghĩ.   

“Lục Lộc.” Cô khẽ thì thầm.   

Lục Lộc quay lại, đang đi về phía ngã ba thì nghe thấy giọng cô, dừng lại.

“Nếu mình vượt qua kỳ thi, có thể ở bên cậu không?” Những gì Hoàn Nhĩ nói bây giờ là điều cô luôn hy vọng.   

Cùng người cô để ý ở cùng một chỗ.   

Mà không phải tụt lại phía sau.

Cô không muốn bị bỏ lại phía sau một mình, nhìn lên theo bước chân cậu.   

“Nếu mình qua, có phần thưởng gì không?” Giọng nói gấp gáp cuốn đi sự u ám trong màn đêm.

“Lâm Hoàn Nhĩ, cậu—” Trước khi Lục Lộc nói xong, Hoàn Nhĩ đã nhấc chân lên và bước vào cửa.   

“Cho cậu một đêm suy nghĩ, ngày mai trả lời mình nhé.” Nói xong xoay người, cười đóng cửa lại.   

Lục Lộc vẫn còn đang sững sờ, nụ cười trước mắt thoáng như hoa, trong nháy mắt chỉ còn lại một cánh cửa.

Lục Lộc xoa đầu, mím môi bất lực.   

Bất giác, cậu cười nhẹ.