Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 45: Chương 45:



Máu toàn thân Thẩm Trĩ Tử tưởng chừng như đông cứng.
 
Thấy cô ngừng bước, Tề Việt thấp giọng bổ sung: “Tớ không nói cho người khác.”
 
Ngày đó ánh đèn trong KTV rất tối, cậu ta bị Cận Dư Sinh ấn vào góc, huyệt thái dương lạnh toát, lời uy hiếp văng vẳng bên tai.

 
Thẩm Trĩ Tử không nhúc nhích.
 
“Tớ là muốn nói cho cậu biết,” Thấy cô không nói gì, Tề Việt hơi gấp gáp, “Cận Dư Sinh không như vẻ bề ngoài cậu nhìn thấy đâu, cậu ta rất nguy hiểm, cậu không nên dính vào chuyện của cậu ta, phải cách xa cậu ta, càng xa càng tốt!”
 
Thẩm Trĩ Tử nắm chặt balo, mồ hôi lạnh không tiếng động chảy dọc theo cổ xuống.
 
Cô không mấy quan tâm những lời phía sau của Tề Việt, cô đang nghiêm túc nhớ lại.
 
Tàng trữ súng ống, hậu quả là gì?
 
——Bỏ tù ba năm, nặng nhất là giam vô thời hạn.
 
Sao có thể như vậy...
 

Khó khăn lắm cô mới nghĩ là đã giải quyết xong xuôi hết mọi vấn đề rồi.
 
Kết quả lại trồi lên một cái nan đề.
 
Cô cắn môi, không muốn nghĩ tiếp nữa.
 
Cô phải đi tìm Cận Dư Sinh, ngay bây giờ.
 
Thấy cô lại nhấc chân định đi, Tề Việt gần như tuyệt vọng: “Cậu có biết, cha mẹ cậu ta chết thế nào không?”
 
Cô không ngừng bước.
 
“Vụ án kia đến giờ vẫn chưa tra được rõ ràng triệt để, mấy ngày trước tớ mới nghe ba nói, bọn họ vốn cho là buôn bán xảy ra tranh chấp dẫn tới đả thương người, nhưng sau khi kẻ tình nghi lọt lưới mới biết, ngày đó ba mẹ cậu ta căn bản không có đi bàn chuyện giao dịch!” Giọng Tề Việt gấp gáp, “Cậu làm sao biết về cái chết của cha mẹ cậu ta, có phải có liên quan tới cậu ta không? Tớ nghe nói, quan hệ của cậu ta với người nhà vốn dĩ đã...”
 
“Lợi dụng chức quyền xem lén hồ sơ vụ án của người ta là cậu sai! Cậu dựa vào đâu mà đi nói cậu ấy?” Lửa giận của Thẩm Trĩ Tử bốc lên, đầu óc lại rất tỉnh táo, “Hơn nữa cậu căn bản không hề có chứng cứ!”
 
“Nhưng súng là thật! Cậu nói cho tớ, học sinh cấp ba gì mà lại mang súng trên người!”
 
Lời nói vừa dứt, hai người song song rơi vào trầm mặc, nhưng lại cứng đầu không chịu nhận thua, bầu không khí căng chặt như một giây trước khi giọt nước rơi xuống.
 
Lồ ng ngực Thẩm Trĩ Tử phập phồng, hít thở từng ngụm lớn.
 
Trong sự im lặng tựa như chết chóc, giây tiếp theo, cửa đột ngột truyền tới tiếng vang.
 
Giống như có người không cẩn thận đụng phải cột chữa cháy, nắp rơi bộp một tiếng xuống đất, vang lên rõ ràng trên hành lang yên tĩnh.
 
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, đồng tử co lại, vội vã quay người đuổi theo.
 
Hứa Thời Huyên sắc mặt vội vàng chạy được vài bước mới ý thức được, mình không cần phải chạy.
 
Cô ta dừng lại.
 
Ánh sáng di động trên hành lang, hai người bốn mắt nhìn nhau.
 
Trên đường đến trường, Hứa Thời Huyên luôn tự tẩy não chính mình. Hết lần này tới lần khác nói với bản thân, lúc nói chuyện với Thẩm Trĩ Tử nhất định phải cố gắng nhẫn nhịn, tận lực thả lỏng thái độ.
 
Nhưng khi ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt cô, một câu Hứa Thời Huyên cũng không thốt ra khỏi miệng được.
 
Ánh mặt trời giùng giằng, Thẩm Trĩ Tử vẫn đang mặc bộ đầm dạ hội chưa thay ra, xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt trắng sáng, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đen lạnh lùng, lạnh của đen, trắng của tĩnh, bình tĩnh tới mức gần như lạnh nhạt.
 
Giống như rất nhiều rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên cô gặp Thẩm Trĩ Tử.
 
Trong sáng, rạng rỡ, cao cao tại thượng.
 
Tựa như sống ở một thế giới khác.
 

Hứa Thời Huyên chợt cảm thấy vô lực.
 
“Tôi đã nghe hết rồi.” Cô chống cự, cuối cùng quyết định thay đổi cách nói, “Chúng ta có thể thương lượng, cậu nghĩ cách đưa Hứa Quang ra, tôi giúp cậu giấu chuyện khẩu súng của Cận Dư Sinh.”
 
Thực chất là một sự uy hiếp uyển chuyển.
 
Thẩm Trĩ Tử hơi rũ mắt, không tiếp lời.
 
Chuyện Hứa Quang là nặng hay nhẹ do ba Tề xử lý. Cô chẳng có tài cán gì, không tính can dự vào, nhưng đầu óc Hứa Thời Huyên không tỉnh táo, thế nhưng lại lôi Cận Dư Sinh vào.
 
Tình huống hiện giờ là gì? Hai người cầm cán lẫn nhau, nín thở án binh bất động, xem xem ai không chịu nổi trước.
 
Nhưng vấn đề là...
 
“Tề Việt nói chưa chắc đã là thật.”
 
Thẩm Trĩ Tử nhịn không được, hữu nghị nhắc nhở.
 
Hứa Thời Huyên hơi ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại.
 
Vấn đề không chỉ ở chỗ, Tề Việt nói không có chứng cớ. Hơn thế nữa, nếu cô đi tố giác Cận Dư Sinh, chuyện này sẽ trở thành quyết định không thể quay đầu.
 
Thẩm Trĩ Tử cũng có thể sẽ  bị chọc giận.
 
Hứa Thời Huyên cắn răng: “Bằng không, cậu còn muốn thế nào?”
 
Còn muốn thế nào?
 
Thẩm Trĩ Tử ngay từ đầu đã chẳng muốn thế nào cả.
 
Thi đại học gần kề, cô căn bản không có tâm tư đi lo chuyện của người khác, vốn cho rằng chuyện ở KTV đã kết thúc trong kì nghỉ đông, thế nhưng vẫn cứ có người dây dưa không dứt.
 
Cô không hiểu lắm, bao nhiêu lâu vậy rồi, Hứa Thời Huyên làm gì mà dư dứ cắn chặt cô không tha.
 
Dời tầm mắt, Thẩm Trĩ Tử nhìn ánh tà dương thiêu đốt ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên cảm giác mệt mỏi nặng nề.
 
Qua một lúc lâu.
 
“Tôi chỉ nghĩ, thích cậu ấy mà không chịu tin cậu ấy, xảy ra chuyện là lập tức chớp cơ hội chuẩn bị vứt bỏ cậu ấy...”
 
Cô gằn từng chữ một, rõ ràng rành rọt, “Thật rác rưởi.”
 
Cô gãi đầu, dáng vẻ có chút bực bội.
 
Cô cụp hàng lông mi, trầm mặc rất lâu.
 
Phát ra một tiếng thở dài nhẹ như lông tơ.
 
“Cậu ấy... sao lúc nào cũng gặp phải mấy loại người này chứ.”
 
Chính cô cũng vậy.
 
Lấy đủ loại danh nghĩa, không dung từ, thương tổn cậu ấy.
 
***
 
Lần lượt đuổi Tề Việt cùng Hứa Thời Huyên đi, Thẩm Trĩ Tử cầm điện thoại, mới phát hiện có một tin nhắn bị cô bỏ qua.
 
[Có chuyện gấp, đừng đợi, tôi sẽ về trước giờ cơm tối.]
 
Người gửi Cận Dư Sinh, thời gian là hai tiếng rưỡi trước.
 
Cô ngẩn người, trong lòng dường như có chút mừng rỡ, nhưng lại nhận ra là vui không nổi.
 
Ngồi ngây người một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được, ấn gọi đi.
 
Chuông báo vang lên vài giây, rất nhanh cậu đã nhận: “Xin chào?”

 
Giọng nói thiếu niên trầm thấp trong trẻo, Thẩm Trĩ Tử hơi do dự, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
 
“Tôi...” Cận Dư Sinh thầm ước chừng vị trí, nói ra một nơi cách cục cảnh sát tương đối gần, “Tôi ở bờ sông.”
 
Giọng Thẩm Trĩ Tử hơi rầu rĩ: “Tớ tới tìm cậu được không?”
 
“Cậu chưa về nhà?” Cận Dư Sinh ngạc nhiên.
 
“Ừ, tớ kêu ba mẹ về trước rồi.”
 
Cận Dư Sinh trầm mặc thoáng chốc, “Cậu ở trường đợi, tôi qua tìm cậu.”
 
Cô lừa cậu: “Nhưng tớ đã ra tới trạm bus rồi, sắp lên xe.”
 
“Vậy ngồi ở trạm bus đợi, tôi tới tìm cậu.”
 
“...”
 
Thẩm Trĩ Tử rũ mắt, có chút ủ rũ: “Cậu đang giận à? Vì sao? Vì tớ muốn làm phi công?”
 
Cách điện thoại, Cận Dư Sinh không thấy được vẻ mặt cô.
 
Nhưng giọng điệu này khiến cậu thấy bối rối: “Không.”
 
Cậu giận không được bao lâu, nhưng cũng phải đấu tranh với bản thân rất lâu.
 
“Vậy vì sao cậu không cho tớ tới tìm cậu.”
 
Cận Dư Sinh ngập ngừng, đầu lưỡi chạm hàm trên:”Xảy ra chuyện gì?”
 
Ngay vừa rồi nhận điện thoại, cậu đã nhận ra cảm xúc cô có chỗ bất thường.
 
Nhưng cậu thật sự không muốn hỏi qua điện thoại.
 
Vì cách lớp sóng điện từ, cậu cái gì cũng không làm được.
 
Cậu muốn ở bên cạnh cô, xoa đầu cô, hoặc vuốt v e bàn tay cô.
 
“Ban nãy tớ gặp Tề Việt.” Thẩm Trĩ Tử li3m môi, cố gắng nói giảm nói tránh để giảm bớt cảm giác khó chịu của Cận Dư Sinh, “Cậu ấy nói xin lỗi tớ, rất thành khẩn, cho nên tớ chấp nhận rồi. Nhưng cậu ta còn nói chút chuyện khác... nói cậu rất hung dữ.”
 
Giọng Cận Dư Sinh bình thản: “Tôi rất hung dữ.”
 
Cậu gần như đã phát điên.
 
Ngày đó cậu vốn dựa vào chút lý trí lung lay sắp đổ của mình, đè nén lại cảm xúc của bản thân.
 
“Cận Dư Sinh.” Cô đột nhiên nói.
 
“Ừ.”
 
“Hôm nay tớ cũng rất thích cậu.”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh sửng sốt, dở khóc dở cười.
 
Đang định đáp lại ‘tớ cũng thế’, lại nghe cô dè dặt cẩn thận nói: “Cho nên cậu có thể nói thật lòng không, coi như nể tình tớ thích cậu như vậy.”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh đỡ trán, gấp rút đảo ngược trí nhớ, tìm lại chủ đề ban đầu.
 
Lần này cậu rất thành thật: “Tôi ở cục cảnh sát.”

 
“Ừ.”
 
“Vẫn là vì vụ án trước kia, tình huống cụ thể phức tạp hơn tưởng tượng một chút.” Cậu cố gắng giải thích tỉ mỉ, “Tớ vẫn luôn cho rằng cha mẹ xảy ra chuyện khi đang làm giao dịch... nhưng hình như không phải, theo lời khai của kẻ tình nghi, ngày đó bọn họ không làm giao dịch, ngược lại hình như là... đang đàm phán.”
 
Lời kể của hắn và Tề Việt về cơ bản là giống nhau, Thẩm Trĩ Tử suýt thì buột miệng, “Vậy súng đâu.”
 
Lời nói đến bên miệng, khó khăn lắm mới ngừng được.
 
Cô cúi đầu, thoáng ngập ngừng, cắn răng nói: “Hôm hội thao, chúng ta xin nghỉ, lén tới Lâm Thành chơi đi.”
 
“...” Sao chủ đề lại nhảy vọt cả quãng như vậy.
 
Cận Dư Sinh không hiểu lắm: “Bất ngờ vậy sao?”
 
“Quê hương là nền tảng của mỗi người.” Thẩm Trĩ Tử túm tóc, bịa bậy bịa bạ, “Tớ thấy, muốn cậu thay đổi tâm tính trong một sớm một chiều, thật sự quá khó. Nhưng nếu trở về quê một chuyến, nói không chừng có thể phát sinh thay đổi cơ bản.”
 
Cận Dư Sinh ngẩn người, cho là cô đang uyển chuyển trách móc mình. Trách cậu mãi không sửa cái tật giận dỗi, lại còn lừa cô lần nữa.
 
Cậu buồn cười, mềm giọng đi: “Tôi sẽ sửa.”
 
“Nhưng tớ thật sự rất muốn tranh thủ hội thao đi chơi.” Mũi chân Thẩm Trĩ Tử cọ cọ trên đất, khẽ giọng nói.
 
Thực ra trước khi gọi cho Cận Dư Sinh, cô đã liên lạc với Lạc Diệc Khanh.
 
Đi thẳng vào vấn đề, hỏi có thể tìm được bác sĩ tư vấn tâm lý cho Cận Dư Sinh hồi trước không.
 
Lạc Diệc Khanh trả lời: “Cậu tha cho tôi đi, mặc dù tin tức tôi linh thông, nhưng nhà tôi không phải làm công tác tình báo, cũng chẳng phải tin tức nào cũng nghe ngóng được! Huống hồ...”
 
Cậu ta nhắc nhở cô: “Thẩm Tam, bác sĩ tư vấn tâm lý nhất định đã kí hiệp ước bảo mật rồi, cậu tìm được người cũng vô dụng, hỏi không ra gì đâu.”
 
Cô ủ rũ như chim cút, nhưng cũng hiểu rõ, lời cậu ta nói là thật.
 
Mặc dù vẫn chưa tìm được nguồn căn vấn đề, nhưng cô cảm thấy, mình đã tiến rất gần tới đáp án chính xác rồi.
 
——‘mật mã’ liên quan tới Cận Dư Sinh.
 
Chỉ kém một chút nữa thôi, cô không muốn từ bỏ.
 
Cận Dư Sinh nghĩ một chút, đáp: “Được.”
 
Vừa hay cậu cũng ghét hoạt động tập thể, không muốn tham gia hội thao.
 
Thẩm Trĩ Tử gật đầu, nói tạm biệt, đang tính cúp điện thoại.
 
“Trĩ Tử.” Cậu chợt gọi cô.
 
“Tôi sẽ khống chế cảm xúc của mình.”
 
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt.
 
“Tôi...” Cậu hít sâu, “Tôi sẽ cố thêm chút nữa.”
 
Tôi sẽ thay đổi.
 
Cậu không cần buồn bã.
 
***
 
Lễ trưởng thành qua đi, tiết trời dần chuyển ấm, cùng với nhiệt độ thời tiết tăng trở lại, kỳ thi đại học càng sát tới gần.
 
Thẩm Trĩ Tử cà lơ phất phơ đến tận giờ, cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng.
 
Cô không yêu cầu cao đối với bản thân, nhưng con số đếm ngược càng nhỏ, cô càng muốn được điểm cao... muốn được điểm càng cao hơn nữa.
 
Tựa như có một loại áp lực vô hình dồn trên đỉnh đầu, khiến cô không thể chờ được nữa muốn phá đất chui ra, mạnh mẽ vươn mầm, sau đó dùng một loại khí thế không thể ngăn nổi mà vươn thành cây đại thụ.
 
Vì thế sau khi ăn trưa xong, do dự một lát, cô vẫn trở lại phòng học.
 
Lật quyển tập chưa làm xong ra, Thẩm Trĩ Tử ngẩn người, thấy bên dưới đè một tờ giấy lạ.
 
Cô cầm lên, đọc nhanh mấy chữ bên trên, đọc đến “... mày có biết xấu hổ không? Ngoại trừ khuôn mặt ra thì mày có cái gì? Đều bị người ta...” Lời phía sau quá khó nghe, cô không xem tiếp nữa, thản nhiên vo tờ giấy thành cục, vứt vào sọt rác.
 
Cầm bút bưng mặt, cô ngẫm nghĩ, lại thấy tức cười.
 
Ầy.
 
Đã sắp lên đại học rồi, còn làm dăm ba cái trò nhạt nhẽo này.

 
Mặc dù không biết là ai, nhưng cô vô cùng đồng tình với bạn học viết chữ xấu dị thường này.
 
Khẳng định là thành tích học tập rất kém, dứt khoát từ bỏ rồi.
 
Làm xong hai bài, cô tâm tình mỹ mãn, nằm bò ra bàn đánh một giấc.
 
Ngủ thẳng đến khi chuông báo hết giờ nghỉ vang lên, các học sinh trong lớp lục tục trở lại phòng học, Thẩm Trĩ Tử lù lù bất động giữa một mảnh ồn ào, đến tận khi bị người khác dùng lực đẩy tỉnh.
 
Hai mắt mông lung, còn chưa nhìn rõ nữ sinh kia là ai, chợt một cục giấy bị ném tới trước mặt: “Cầm lấy giấy của cậu! Cậu ghê tởm chết đi được, lại còn dán nó lên bảng! Sợ người ta không biết sao!”
 
Thẩm Trĩ Tử: “...”
 
Ok, fine.
 
Cô không muốn biết ai là đứa nhàm chán cùng cực tới nông nỗi này, lại còn lục thùng rác lấy nó dán lên bảng.
 
Nhưng mà, “Lần sau nếu không phải động đất hay cháy nhà, tôi đề nghị cậu đừng gọi tôi dậy.”
 
Cô lười biếng ngáp một cái, mắt hoa đào phủ một tầng sương mù: “Bệnh khó chịu khi rời giường của tôi nặng lắm, tức lên là muốn đánh người.”
 
Nữ sinh nọ vung tay, khẽ hừ một tiếng, mắt cao quá đầu trở về chỗ ngồi.
 
Yên lặng ngắn ngủi.
 
Phòng học lại vang lên đủ mọi tiếng lầm bầm:
 
“Nội dung trên giấy là thật sao... chậc.”
 
“Tớ nghĩ là thật, cậu ta cũng không ở trong trường, cho dù ở bên ngoài sống chung với người khác chúng ta cũng chẳng biết được.”
 
“Nhưng nhà họ Thẩm có tiền lắm mà, hơn nữa cậu ta không phải đang theo đuổi Cận Dư Sinh à? Âm mưu gì đây.”
 
“Chắc là mưu vui, nam sinh bên cạnh cậu ta trước giờ nhiều lắm mà ha ha ha.”
 
“...”
 
Không biết do cô mới ngủ dậy đầu óc rất tỉnh táo, hay do giọng đám người kia quá to.
 
Thẩm Trĩ Tử nghe được rất rõ ràng.
 
Cô cảm thấy một lời khó nói hết.
 
Mọi người có phải áp lực thi cử quá nặng không? Ngay chuyện lớn bằng quả rắm cũng truyền nhau thái quá như vậy, lại còn rất màu mè.
 
Cô hít sâu một hơi, đang tính vỗ bàn đứng dậy mắng một trận, lớp trưởng chợt hấp tấp vọt tới: “Tam Tam, Tam Tam.”
 
Cậu vừa gọi, vừa nhanh chóng trải tờ giấy tuyên thành cùng chặn giấy lên bàn: “Mau viết hộ tớ hai chữ, lão Trần sắp lên lớp tới nơi rồi.”
 
Thẩm Trĩ Tử ghét bỏ nói: “Viết ở chỗ này á?”
 
Không dâng hương tắm gội, tìm một nơi thanh phong thúy trúc à?
 
“Ây da đừng chê nữa, đây là hạng mục chuẩn bị cho hội thao, lão Trần quên béng mất, chiều nay phải nộp rồi——cậu viết bừa cho tớ hai chữ, viết gì cũng được.”
 
“...”
 
Thẩm Trĩ Tử im lặng, bút lông chấm đẫm mực, theo lời dặn, viết bừa mấy chữ.
 
Lớp trưởng ghé sát cạnh cô, cúi đầu, xem cô viết.
 
Nhìn từ sau lưng, hai người vai kề vai, khoảng cách gần tới mức như sắp dính lấy nhau.
 
Cận Dư Sinh bước vào cửa lớp, trầm mặc một lát.
 
Cậu ta một tay đút túi, coi như không có chuyện gì mà bước qua, dừng lại sau lưng hai người.
 
Hơi khom người, cánh tay dài chen vào giữa hai người, bắt đầu... mò vào hộc bàn của cô.
 
Thẩm Trĩ Tử cúi đầu, thấy hộc bàn nhiều thêm một cánh tay, giật mình run tay một cái: “Cậu làm gì thế?”
 
Cận Dư Sinh cúi người, không nói một lời, bới hộc bàn cô loạn tanh bành cả lên.
 
Nửa ngày sau.
 
Cậu đứng thẳng dậy dưới ánh nhìn nghi hoặc của mọi người, mặt không cảm xúc hỏi——
 
“Tôi quên đem chìa khóa, cậu để chìa khóa nhà ở đâu?”