Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 277: 277





Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói sang sảng của Ân Duệ Tước, Bạc Cảnh Xuyên mím môi, trong lòng tích một đống lừa, giọng nói lạnh nhạt:“Cái gì?”“Cái gì là cái gì? Không phải anh đã nói sao, lần sau tụ hội, chúng em mới đổi địa điểm, đến đây đi.

”Bạc Cảnh Xuyên nhất thời không nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh.

Sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Phồn Tinh, nhìn cô: “Muốn ra ngoài chơi không?”Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, nhìn điện thoại trong tay Bạc Cảnh Xuyên: “Bạn…… anh?”Bạc Cảnh Xuyên gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.

Trầm mặc một lát, thân thể Ân Duệ Tước bên kia điện thoại lập tức căng chặt, nín thở ngưng thần nghe động tĩnh trong điện thoại.

Anh ấy nghe thấy cái gì?Vừa rồi anh ấy nghe thấy cái gì?!
Thế mà anh ấy lại nghe thấy giọng nói của phụ nữ?!Anh Bạc…… Có phụ nữ?!Anh ấy nắm chặt di động, dùng sức đưa điện thoại đến sát tai, còn ấn âm lượng lớn hơn, tăng âm lượng đến lớn nhất, sợ sẽ bỏ qua một cái hô hấp vậy.

Trầm mặc hai ba giây, anh ấy lại cảm thấy dài như một thế kỷ.

Có suy nghĩ này, bao gồm cả Bạc Cảnh Xuyên.

Nhưng không chờ Thẩm Phồn Tinh nói cái gì, di động của cô cũng vang lên.


Lông mày Bạc Cảnh Xuyên hơi giật giật, nhìn cô cầm di động, cho rằng cô muốn nghe điện thoại, lại thấy vẻ mặt cô đạm mạc ấn tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Bạc Cảnh Xuyên, sau đó cười nói:“Được.

Cuối tuần, nên ra ngoài chơi một chút.

”Bạc Cảnh Xuyên hơi cong môi, sau đó nói với di động: “Ở đâu?”“……Giải trí Đế Hoàng.

”“Ừ.


-Giải trí Đế Hoàng nổi tiếng là nơi tiêu tiền như nước ở Bình Thành.

Đương nhin đều là hào môn quyền quý, là nơi công tử tiểu thư tụ tập nhiều nhất.

Tục ngữ nói giai cấp tư sản, cái từ giai cấp này, đã phân chia thành ba cấp bậc ba, sáu, chín.

Cho nên giải trí Đế Hoàng không chút tị hiềm thiết kế ba ghế lô cao cấp.


Đình Đế Vương, cung Vị Ương, Phượng Hoàng các,Không nghi ngờ, ghế lô của Ân Duệ Tước, đó là đình Đế Vương.

Ân Duệ Tước cúp điện thoại, bước chân phù phiếm quay về ghế lô, ngây người ngồi sô pha, sau đó lại cầm chén rượu bên cạnh, uống ừng ực một hơi.

Trong ghế lô còn những người khác, là mấy người có quan hệ không tồi với Ân Duệ Tước, và mấy công tử hào môn thế gia trong thành phố.

Còn gọi thêm mấy người phụ nữ diện mạo thanh thuần, trang điểm khéo léo đến bồi.

Một đôi nam nữ đứng ở giữa ghế lô, thong thả hát hết một bài tình ca.

Ân Duệ Tước trở về, hai người phụ nữ vội vàng vây quanh, thật cẩn thận hầu hạ.

Lệ Đình Thâm ngồi một bên, đôi chân thon dài vắt chéo, tây trang có giá trị xa xỉ vẫn chưa rời khỏi người, chỉ cởi nút áo ở giữa, vạt áo bằng phẳng rộng rãi rơi trên sô pha, lộ ra áo sơmi màu tối, dáng vẻ quý công tử điên đảo chúng sinh, tôn quý tẫn hiện, khí thế bất phàm.

Mấy người phụ nữ thường nhìn về phía anh ấy, mặt đỏ tim đập, ngo ngoe rục rịch, lại không dám đến gần.

Lương Nhứ Nhi ngồi bên cạnh Lệ Đình Thâm, cười xinh đẹp nhìn Ân Duệ Tước: “Ân thiếu, không mời được người sao?”Ân Duệ Tước uống hết chén rượu, lúc này mới thở hổn hển, lớn tiếng nói: “Đương nhiên tôi mời được rồi! Lát nữa anh Bạc sẽ tới!”Lời nói vừa dứt, toàn bộ ghế lô chỉ còn lại tiếng nhạc.

Người đang hát cũng không hát nữa, người đang chơi trò chơi cũng không chơi nữa, tất cả mọi người đều dừng động tác trong tay, nhìn về phía Ân Duệ Tước.

Bạc…… Bạc Cảnh Xuyên muốn tới?.