Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 370: 370





Thẩm Phồn Tinh mạnh mẽ áp chế cảm xúc cơ thể, giọng run run nói: “Đủ rồi….

đủ rồi….

”Bàn tay ấm áp đặt ở bên hông, hơi lạnh trên những đầu ngón tay vạch vạt áo cô ra, trong nháy mắt cơ thể da thịt của cô đã hiện ra trước mắt anh.

Thẩm Phồn Tinh hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Bàn tay ấm áp kia luồn vào trong vạt áo sơ mi, làn da nhẵn nhụi mềm mại của cô làm Bạc Cảnh xuyên rất hài lòng thích thú,“Đủ rồi….

.

Nếu còn làm nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó….

”Thẩm Phồn Tinh thở gấp, vươn tay đặt lên lưng anh.

“Dám không sợ hãi mà thỏa hiệp với anh, Thẩm Phồn Tinh, em đừng để anh bắt được em!”Giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên vang lên, bỗng dưng anh cúi xuống hung hăng cắn vào môi mỏng của cô.

Thẩm Phồn Tinh trừng mắt, người đàn ông trước mặt đang nghiến răng cắn chặt vào môi cô làm cô hoảng hốt.

Cô có dự cảm rằng, nếu thật sự đến lúc đó, không chừng cô thật sự sẽ bị anh làm đến chết.

“Anh đi tắm trước đây.


”Thẩm Phồn Tinh tỉnh táo lại, tránh ra khỏi người anh, ánh mắt cô nhìn anh có hơi rụt rè.

Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên dừng lại trên người phụ nữ nằm trên giường, anh nắm lấy cổ tay cô, giọng nói khàn khàn làm Thẩm Phồn Tinh run rẩy.

“Tắm ở đây.

”Thẩm Phồn Tinh dừng lại một chút, chợt hiện lên tin nhắn Bạc Cảnh Xuyên đã gửi cho cô vào buổi chiều.

Bây giờ giống như chỉ còn thiếu phần “Buổi tối ngủ cùng nhau” thôi.

Do dự một lúc, cô gật đầu.

“Đi thôi, mặc quần áo của anh.

” Bạc cảnh Xuyên cong môi cười, đi tới tủ quần áo, cầm lấy áo sơ mi nhét vào lòng ngực cô.

“Cái này….

.

” Thẩm Phồn Tinh nhìn quần áo trong tay mình, hơi do dự.

“Thế nào?”Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói trầm trầm, dáng vẻ giống như bất kì lúc nào cũng có thể kéo cô tới gần, cô lập tức lắc đầu.


“Không, không có gì.

”Lúc sau cô ôm quần áo, đỏ mặt chạy vào phòng tắm.

-Cô tắm rửa thuận tiện gội đầu, sau đó mới mặc áo sơ mi mà Bạc Cảnh Xuyên đưa cho cô.

Lúc đầu cô còn lo lắng chỉ một chiếc áo sơ mi sẽ không che được.

Nhưng khi thấy mình trong gương, vạt áo dài che quá đùi, lúc này cô mới yên tâm.

Rõ ràng cô là phụ nữ, dáng vẻ cũng không phải là kiểu chim nhỏ nép người, vậy mà không ngờ mặc áo sơ mi của đàn ông lên người lại trở thành kiểu này.

Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Phồn Tinh cầm quần áo, đầu tóc ướt sũng bước ra.

Bạc Cảnh Xuyên ngồi trên ghế sofa chậm rãi ngẩng đầu lên, tay cầm máy tính bảng bỗng dưng cứng đờ lại, anh đặt máy tính bảng sang một bên, ánh mắt nhìn theo cơ thể của cô, nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của mình chạy tới trước giường ngồi sấy tóc, đôi chân trắng nón dính sát vào nhau bất động, vậy mà vẫn giống như đang cựa quậy đá vào tim anh.

Cô dùng sữa tắm của anh, nhưng dùng trên cơ thể cô mùi hương lại không giống như những gì mà anh đã dùng, nó mang theo hơi thở của phụ nữ, phả vào mũi anh.

Anh đứng lên, thân thể cao lớn trong nháy mắt đã khiến cho không khí trong phòng đột nhiên thay đổi.

Anh lấy khăn trong tay của cô, giúp cô lau tóc.

“Tối nay ở lại đây ngủ.

Được không?”Thẩm Phồn Tinh nắm tay thật chặt, ánh mắt hai người chạm vào nhau, dáng vẻ của cô đều rõ mồn một trong mắt anh, rõ ràng giống như hàng ngàn vì sao chiếu trên mặt hồ.

Cô khẽ chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên có chút nhẹ nhõm rồi gật đầu: “Được.

”.