Duy Nhất Là Em

Chương 385: Ngoại Truyện Vấn Thính (5) Gian Tình Bùng Cháy, Tô Vấn Bảo Vệ Vợ



Tô Vấn cười rạng rỡ như mặt trời: "Ừ"

Vũ Văn Thính vào nhà rồi, cậu ta ngồi thừ ra mấy phút trong xe, chờ đến khi không nhìn thấy cô nữa, mới gọi điện cho Lưu Xung.

Vừa nghe máy Lưu Xung đã chất vấn: "Sao ban nãy cậu không nghe điện thoại? Không phải dặn tôi 9 giờ đón cậu à? Cậu đâu rồi?!"

Anh ta bị cho leo cây, đứng đợi một tiếng trong gió lạnh, nuốt đầy một bụng tức giận.

Hiếm khi Tố Vấn kiên nhẫn cho một câu giải thích: "Thính Thính đang ngủ"

Lưu Xung: "!"

Ngủ á?!

Thứ lỗi cho anh ta, cái từ này không thể nào không liên tưởng lung tung được, anh ta đã tự động tưởng tượng ra thêm mấy vạn chữ nội dung không trong sáng nhi đồng không được xem, cười gian xảo: "Ối giời ơi anh Vấn của tôi giỏi quá, tốc độ nhanh thật.

Tô Vấn không buồn giải thích: "Soạn cho tôi một bản hợp đồng"

"Hợp đồng gì?"

Tô Vấn đáp ngắn gọn: "Phòng làm việc của chúng ta bị mua lại rồi"

Lưu Xung há hốc miệng, đơ ra mất mười mấy giây: "Bao giờ?" Ai có bản lĩnh làm thế?

Tô Vấn bình thản: "Ban nãy"

Ban nãy?

Lưu Xung chỉ cảm thấy máu đang xộc lên não: "Đừng nói là cậu bán thân cho Thiên Vũ rồi đấy.

"Không phải Thiên Vũ" Tô Vấn nghiêm chỉnh sửa lại: "Là Thính Thính"

Giọng nói lại còn vui mừng nữa cơ à.

Lưu Xung không thể chịu được nữa: "Thế này là bao cấp à!"

Cậu ta hùng hồn: "Bao cấp thì sao? Tôi nguyện ý!"

Lưu Xung rồ dại! Đ** m* không còn gì để nói nữa rồi!

11 giờ tối, Weibo chính thức của Thiên Vũ thông báo.

Truyền thông Thiên Vũ V: Cô Vũ Văn Thính chính thức nhậm chức chủ tịch hội đồng

quản trị Công ty truyền thông Thiên Vũ. Nữ giám đốc bá đạo lên sóng, không kịp tro tay...

Người đại diện toàn cầu của Wahaha: "Nữ thần chính là nữ thần, 100 điểm cho màn chuyển đổi! Tóm lại một câu, mất fan coi như tôi thua.

Đinh ba chín răng của Thiên Bồng Nguyên Soái của nhà Thính Thần: "Ngày trước nghe nói Thính Thần theo thể thao, tôi đã mua một tấm thẻ bơi lội, bây giờ cô ấy chuyển sang đào tạo ngôi sao, tôi lại muốn vào showbiz, bay rồi bay rồi"

Chúc sự nghiệp giảm béo thành công rực rỡ: "Tôi còn đang đợi cô ấy debut, kết quả cô ấy lại làm luôn đại boss rồi.

Ai có phim không che gửi riêng đi: "Vũ Văn Thính: Chà, không theo thể thao nữa, đành về nhà thừa kế gia tài bạc tỷ vậy"

Không mặc quần bông qua mùa đông: "Đám người nói dựa hơi, nói tạo scandal để nổi tiếng đã biết ai mới là bố chưa."

Đàn ông mặc quần tam giác thì đã làm sao: "Truyền thông Thiên Vũ làm trò cười đấy à, vận động viên cũng làm được chủ tịch hội đồng quản trị? Chờ phá sản đi."

Hô hộ hi hi hạ ha ha: "Không dám chê, sợ đại boss phong sát thần tượng của em.

Đang sôi nổi thì phòng làm việc của Tô Vấn cũng chia sẻ status của truyền thông Thiên Vũ, đồng thời cũng ra tuyên bố chính thức.

Phòng làm việc của Tô Vấn V: Đã chính thức ký hợp đồng đầu quân cho truyền thông Thiên Vũ. @Vũ Văn Thính V @Tô Vấn V

Bao nhiêu nghệ sĩ trong phòng làm việc của Tô Vấn, chỉ @ một mình Tô Vấn, cũng không nhắc đến Weibo chính thức của Thiên Vũ, chỉ @ Vũ Văn Thính, thế là thể nào đây?

Không còn gì để nói nữa rồi, các fan có dự cảm không lành rất mãnh liệt. Đêm nay không ngủ được rồi, gió ngoài cửa thổi ào ào, cảnh này tình này thật hợp với câu thơ: Trời âm u, đất mịt mù, một đóa hồng hạnh muốn vượt tường.

Chà, đáng chết, gian tình không ngủ yên!

Ngày hôm sau gió nhẹ mưa nhẹ, gió xuân tháng Tư như lưỡi dao.

Tô Vấn có buổi tiệc cùng đoàn làm phim tại nhà hàng Trung Quốc Tam Thời. Tại bàn ăn có rất nhiều gương mặt thân quen, đạo diễn, biên kịch đều không phải người mới, đều biết tính tình của Tố Vấn nên không mời rượu.

Nhưng cô nữ thứ này là do bên đầu tư nhét vào, người mới nên không hiểu quy tắc, cầm ly rượu đến chúc Tô Vấn. Cô ta xinh đẹp, lại trẻ, mới hơn 20 tuổi, mỉm cười ngọt ngào: "Thầy Tô, mời thầy một ly ạ.

Tô Vấn tự mình gọi một bát canh, đang ngồi uống, không cả ngẩng đầu lên, ném một câu: "Lái xe đến nên không được uống rượu."

Nữ thứ bị bẽ mặt, gượng cười: "Thầy Tô uống trà cũng được"

Tô Vấn từ tốn uống canh, chờ đến khi cô nữ thứ mỏi cả tay mới nghiêng chén trà nhấp một ngụm nhỏ.

Sau đó chẳng ai tự đi chuốc cái không vui vào người nữa.

Đạo diễn Hồng Ba đã quen với tính này của Tô Vấn, chuyển chủ đề nói chuyện: "Tô Vấn với Kiến Vy quen biết nhau được 7, 8 năm rồi nhỉ.

Bộ phim này sẽ được khởi quay vào tháng sau, Tô Vấn là nam chính, Châu Kiến Vy là nữ chính, cặp đôi này đảm bảo làm nổ tung phòng vé.

Tô Vấn không có hứng thú tiếp chuyện.

Châu Kiến Vy chỉ ăn mấy miếng rồi thôi, ngồi bên trái đạo diễn, tiếp lời: "Vâng, sắp 8 năm rồi"

Đạo diễn nhìn Tô Vấn rồi lại nhìn Châu Kiến Vy, ánh mắt hàm chứa nhiều ý nghĩa: "Đây hình như là lần hợp tác thứ ba của hai người nhỉ. Nói thật, hai người trai tài gái sắc lại giỏi diễn xuất này rất xứng đôi với nhau.

Châu Kiến Vy cười chỉnh lại: "Đây là lần thứ tu."

Đạo diễn ồ một tiếng, âm cuối lên giọng, mang ý trêu chọc: "Ngoài phim của Tiểu Chính và Quách Hồng Phi thì hai người còn hợp tác trong tác phẩm nào nữa? Sao tôi lại không biết"

Châu Kiến Vy nhìn lướt qua Tô Vấn, ánh mắt mang nét cười: "Tác phẩm debut của Tô Vấn là MV của tôi"

Đạo diễn dài giọng: "Hóa ra hai người còn có quan hệ sâu sắc thế à"

"Tôi ra ngoài hút thuốc" Tô Vấn ném lại một câu, rồi đứng lên đi thẳng.

Châu Kiến Vy bật cười.

Cậu ấy không hút thuốc, bao nhiêu năm nay cậu ấy vẫn thích dùng lý do này để lánh mặt.

Cửa phòng VIP bên cạnh không đóng chặt, tiếng cười nói bên trong vọng ra hành lang.

Tô Vấn nghe tiếng, dừng chân.

Quản lý Phương của phòng nhân sự nâng ly rượu trắng, cười hỉ hả nói: "Cô Hai, chúng ta uống một ly."

Hôm nay là ngày đầu tiên cố vấn chủ tịch

Tống Dung của truyền thông Thiên Vũ nhậm chức, đây là tiệc đón tiếp, các quản lý cấp cao của Thiên Vũ đều có mặt, chỉ có một mình Vũ Văn Thính là nữ. Cô ngồi đó, không cầm ly, nói: "Tôi không uống rượu"

Trầm mặc kiệm lời, tính cách hướng nội.

Đó chính là tính cách của tân chủ tịch hội đồng quản trị.

Còn trẻ lại quyền cao chức trọng, phải mài bớt góc cạnh đi. Quản lý Phương cầm ly rượu tiếp tục mời: "Cô Hai không nể mặt tôi hay sao?"

Cô nói ngắn gọn: "Tửu lượng của tôi kém.

Quản lý Phương xua tay, nói liền ba lần 'Không sao', thái độ cung kính nhưng ánh mắt lại có mấy phần coi thường: "Tôi uống cạn, cô Hai uống bao nhiêu thì tùy"

Nói rồi ông ta uống một hơi cạn sạch ly rượu trắng.

Vũ Văn Thính im lặng một lúc lâu, rồi nâng ly lên nhấp một ngụm nhỏ.

Quản lý Phương vừa ngồi xuống, quản lý Đinh của phòng thị trường đã đứng lên: "Cô Hai đã uống rượu của quản lý Phương rồi, không được chối ly này của tôi đâu đấy"

Vũ Văn Thính nhíu mày.

Thói ép rượu đáng ghét này...

"Tôi uống thay cô Hai"

Người lên tiếng là Tống Dung, bạn học của Vũ Văn Xung Phong, là nhà đầu tư nổi tiếng ở phố người Hoa. Văn chương nho nhã, tài không đợi tuổi, tám chữ này là cách những người trong nghề miêu tả anh.

Nhưng đánh giá của Vũ Văn Xung Phong là: "Mặt người dạ thú

Quản lý Đinh cười híp mắt nhìn Tống Dung: "Cố vấn Tống còn chưa uống rượu của mình kia kìa"

Tống Dung nửa cười nửa không, anh ta trời sinh nho nhã đẹp trai, từ tốn rót một ly rượu vang, uống cạn rồi nhìn Vũ Văn Thính.

Phải xử lý lần lượt đám các ông này thôi...

Vũ Văn Thính im lặng không nói, lại nhấp một ngụm nhỏ.

Bên ngoài phòng VIP, Tô Vấn mím môi, dựa vào tường đứng một lúc rồi lấy điện thoại ra, đi ra chỗ khác, gọi điện: "Anh có ở nhà hàng không?"

Người ở đầu bên kia rất kinh ngạc: "Anh Vấn đấy à?"

Tô Vấn ừ một tiếng: "Mượn bảo vật trấn tiệm của anh chút"

5 phút sau, vang lên ba tiếng gõ cửa.

Sau đó một cô gái mặc sườn xám cầm một bình rượu vào, bước đi uyển chuyển, nụ cười duyên dáng: "Giám đốc Dư, tôi đến rót rượu cho mọi người"

Quản lý Dư nói liền ba chữ được, hai ly rượu trắng xuống bụng đã bốc lên, anh ta đỏ mặt tía tai sờ bụng bia: "Rót đầu cho cô Hai luôn"

Cô gái nói vâng, rót đầy cho quản lý Dư rồi đi đến bên Vũ Văn Thính, cúi đầu cười với cô.

Bình rượu đó làm bằng đồng xanh, kiểu cổ, rất đẹp. Hình như nó cũng lâu rồi, nhìn giống đồ cổ, Vũ Văn Thính không khỏi nhìn đi nhìn lại mấy lần.

"Cô nếm thử đi, đây là rượu mới của nhà hàng chúng tôi" Giọng cô gái rất nhẹ nhàng.

Vũ Văn Thính khẽ nhấp một ngụm, khóe miệng nhếch lên, cụng ly với quản lý Dư rồi uống cạn.

Quản lý Dư bị rượu làm cho cay họng, khen tấm tắc: "Cô Hai uống giỏi quá.

Vũ Văn Thính không nói gì. Cô gái mặc sườn xám lại rót đầy cho cô, lần này cô nhìn thấy rồi, lúc rót rượu, nắp bình đã xoay đi nửa vòng.

Tô Vấn mỉm cười, quay người bước đi.

Đến chỗ rẽ ở hành lang, một chàng trai trẻ đi ngược chiều, giật nảy mình: "Chú, chú Tu."

Con trai út của ông thứ ba nhà họ Tô, Tô Nhượng Thanh.

Trước mẹ Tô Vấn, ông cụ Tô đã có mấy đời vợ, người nào cũng là mỹ nhân thượng đẳng, cho nên nhà họ Tô cũng toàn mỹ nam mỹ nữ, ví dụ như Tô Vấn có nhan sắc y như hồ ly tinh, hay... Tổ Nhượng Thanh có vẻ ngoài như con gái.

Tô Vấn thản nhiên liếc cậu ta một cái: "Không ở Tây Đường mà bò đến Giang Bắc làm cái gì đấy?"

Tô Nhượng Thanh là một đóa hoa trắng, sợ Tô Vấn gần chết, nhìn thấy Tô Vấn là run như cầy sấy: "Cháu cháu cháu đến, đến chơi."

Tô Vấn im lặng nhìn đi chỗ khác.

Tô Nhượng Thanh run run gọi: "Chú Tư"

Không thấy trả lời lại càng sợ, khuôn mặt thanh tú trắng đến phát sáng: "Chú, chú Tư?"

Tô Vấn thu ánh mắt lại, nhìn cậu ta chăm chú: "Cái mặt này vẫn còn coi được."

Tô Nhượng Thanh ngẩn ra: "Dạ?"

Tô Vấn hất cằm: "Đi gạ gẫm người phụ nữ kia đi."

Tô Nhượng Thanh ngẩn người.

Tô Vấn lên giọng: "Không hiểu à?"

Hiểu rồi, nhưng mà... Cậu ta lúng túng, rất lúng túng: "Chú Tư, cháu không thích phụ nữ."

Đúng vậy, Tô Nhượng Thanh là gay, gay thứ thiệt, không có nguyên do, chỉ thích đàn ông. Ông Ba nhà họ Tô đã đánh cậu ta không biết bao nhiêu lần vì vấn đề này.

Ông Ba nhà họ Tô cũng khổ tâm lắm, có được ba đứa con trai ba đứa con gái, con gái đều gả đi cả rồi, con trai cả thì ăn chơi đua đòi sớm, ngủ với gái nhiều thành ra sinh bệnh bây giờ chữa chưa khỏi, con trai thứ hai thì năm ngoái vừa được chẩn đoán vô sinh, đã lấy vợ rồi nhưng đừng hòng có cháu, còn con trai út thì lại gay.

Cũng vì ba ông trời đánh này nên ông Ba nhà họ Tô vốn có dã tâm hừng hực mà máy năm nay chẳng có cả tâm trạng đoạt quyền cố vị, hết sức hết hơi rồi, có cướp được giang sơn nhà họ Tô thì cũng ích gì chứ, có ngôi vị mà chẳng có người kế tục.

Tán hơi xa rồi.

"Tôi có bảo cậu thích cô ta đâu, chỉ bảo cậu đi gạ gẫm cô ta thôi mà."

Tô Vấn ra lệnh: "Đi mau đi"

Tô Nhượng Thanh như sắp khóc: "Chú Tư, có phải chú có thù hằn gì với người đàn ông đó không"

Tô Vấn thản nhiên đáp: "Ừ"

Dám chuốc rượu Thính Thính nhà tôi à.

Tô Nhượng Thanh muốn sụp đổ: Sao chú không tự đi mà gạ gẫm phụ nữ của người ta!

Bên kia, theo hướng Tô Vấn chỉ, một người đàn ông hơn 50 tuổi bụng bia đang ôm một người phụ nữ vừa hôn hít vừa sờ soạng. Người này chính là giám đốc Phương, người đầu tiên chuốc rượu Vũ Văn Thính.

Nửa tiếng sau.

Quản lý Đinh đi vệ sinh hớt hải chạy về nói: "Cô Hai, giám đốc Phương đánh nhau với người ta rồi.

Nói đúng ra là một mình ông ta bị đánh. Nghe nói là tình nhân của ông Phương nhìn trúng một người đàn ông trẻ tuổi, giám đốc Phương tức quá đi tìm người đó gây sự, nhưng lại bị đánh hội đồng cho một trận bởi một đám công tử. Vũ Văn Thính chỉ biết một người trong đám đó, là cậu Tư nhà họ Tần Tần Tiêu Chu.

Trong đại sảnh đang loạn cả lên, quản lý Phương mũi sưng mặt tím, ngồi yên trên ghế không dám ho he, còn đám công tử đánh người thì người nào cũng ăn mặc chỉnh tề ra dáng.

À, trừ Tô Nhượng Thanh bị trầy khóe miệng một chút đang đỏ mắt mách tội với Tần Tiêu Chu: "Anh Tư, em chẳng có quan hệ gì với cô ta cả"

Tần Tiêu Chu đảo mắt: "Chẳng có quan hệ gì mà mày đi gạ gẫm cô ta?"

"Em..."

Cậu ta không dám khai Tố Vấn ra, nước mắt lưng tròng: "Em có nỗi khổ khó nói"

Một thằng con trai mà động tí là nước mắt mọng mi, có buồn nôn không!

Tần Tiêu Chu không chấp nhận nổi nữa, cáu kỉnh quát một câu: "Được rồi được rồi, mày có phải đàn ông không thế? Khóc lóc sụt sùi cái gì"

Tô Nhượng Thanh sụt sịt, mắt càng đỏ hơn:

"Anh Tư..."

Ánh mắt đáng thương đầy quyến rũ này là sao?

Tần Tiêu Chu nổi hết da gà, đẩy đóa hoa trắng kia ra: "Đờ mờ mày đừng nhìn tao với ánh mắt đấy, tao là trai thẳng 100%!"

Trong giới ai cũng biết Tô Nhượng Thanh là gay.

Đều là đám công tử rỗi việc, chẳng biết là ai tổ chức gặp mặt, thế rồi Tô Nhượng Thanh nhìn trúng Tần Tiêu Chu tại buổi tiệc rượu đó, nói là tình yêu sét đánh, đời này không hối hận.

Vì chuyện này nên trai thẳng 100% Tần Tiêu Chu đã cáu kỉnh không ít lần, hôm nay không biết thằng bạn chó chết nào đã xì tin hắn dùng bữa ở đây cho Tô Nhượng Thanh, thể là cậu ta đuổi đến đây.

Thằng bạn chó chết Đường Thiếu Hoa cười lớn: "Ha ha ha, thằng Tư này, Tiểu Nhượng có tình cảm với mày thật đấy"

Tần Tiêu Chu muốn gục ngã, phóng chân đá sang: "M* mày, buồn nôn quá"

Hắn chửi tục thêm vài câu rồi hất mặt lên đi thẳng.

Tô Nhượng Thanh ở phía sau thống thiết

kêu lên: "Anh Tư!"

Tần Tiêu Chu cạn lời.

Đ*t mợ!

Vũ Văn Thính thu ánh mắt lại, hỏi quản lý đại sảnh đang đứng bên cạnh: "Báo cảnh sát chưa?"

"Bảo rồi ạ"

Cô nhìn cửa phòng VIP, lại hỏi: "Có thể gọi taxi cho mấy người họ không?"

Quản lý đại sảnh mỉm cười: "Được ạ.

Tống Dung đùa: "Không ngờ tửu lượng của em cao thật đấy"

Cả đám quản lý cấp cao, say hết 5 ông, chỉ còn mỗi Vũ Văn Thịnh vẫn tỉnh táo như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau này ai còn dám chuốc rượu cô nữa.

Cô không nói nhiều, tạm biệt Tống Dung: "Em đi trước đây, mai gặp anh ở công ty.

Nhà hàng Trung Quốc có bãi đỗ xe ngầm, xe của cô đang đậu trong đó, nhưng cô đã uống rượu, đành gọi Hồ Minh Vũ đến đón, nhưng chắc không đến nhanh thế được.

Cô dừng chân, nhìn người đang dựa vào cửa xe của mình. Người đó đang cúi đầu, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, hai tay đút túi, đôi chân dài thỉnh thoảng lại đá mấy viên sỏi trên mặt đất.

Cô hỏi: "Anh Tô Vấn đấy à?"

Ánh đèn hơi tối, người đó ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong, mỉm cười: "Anh đây.