Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 302: Chương V95



Đến Universal Studios Hollywood thì không thể không đi xem phim. 

Cầm một bịch bắp rang và một ly trà sữa, Mộc Như Lam vào rạp xem một bộ phim hoạt hình 4D dài hai tiếng rồi đến công viên Kỷ Jura chơi tàu lượn siêu tốc, sau đó đi du thuyền tham quan rừng nguyên thuỷ nhân tạo. Suốt chuyến tham quan, du khách cần chuẩn bị tâm lý cho cuộc gặp gỡ với những loài khủng long “hung bạo”. Họ sẽ đụng độ một con thằn lằn sấm cao tận 15m, để tránh bị nó tấn công, họ phải lao từ một thác nước cao 25m xuống, vì thế khi cuộc hành trình kết thúc, du khách chắc chắc sẽ ướt sũng cả người. 

Mùa hè ở California là mùa du lịch, người ta tới lui rất đông, rất nhiều người đi sát bên cạnh Mộc Như Lam làm hai vệ sĩ đi sau cô không khỏi đề cao cảnh giác. Giờ thì họ hiểu vì sao Mặc Khiêm Nhân lại muốn họ bảo vệ Mộc Như Lam rồi, nãy giờ số người tiếp cận Mộc Như Lam phải nói là đếm không xuể, hơn nữa bọn họ còn phát hiện vài kẻ khả nghi bám theo cô với ánh mắt kỳ quặc, cứ như khao khát nhưng lại không dám đến gần. 

Đột nhiên đằng trước xảy ra hỗn loạn, có tiếng cái gì đó đổ xuống đất làm đám đông kêu lên sợ hãi. 

Có ai đó đang chạy trốn, một đám người mặc áo đen đuổi theo phía sau. Giữa quảng trường đông đúc, cảnh tường này khiến  không ít người xôn xao, ai không biết còn tưởng ở đây đang đóng phim ấy chứ.

Mộc Như Lam dạt sang một bên cùng những người khác, làm gì có chuyện đạn bắn tới nơi mà lại đứng ngây ra chịu trận? 

Đến khi đối phương chạy tới gần, Mộc Như Lam mới thấy rõ người đang bị truy đuổi, thật bất ngờ, đó là một chàng trai người Á, anh ta có mái tóc đen, mặc áo hoạ tiết da báo, nút áo chỉ cài tới giữa ngực khoe ra làn da trắng, sợi dây chuyền màu bạc đung đưa theo nhịp chân của anh ta. 

Đeo chiếc kính mắt hình chữ nhật màu vàng nâu, cằm nhọn, môi mỏng. 

Bước chân anh ta nhanh nhẹn và mạnh mẽ như một con báo.

Anh ta lao vùn vụt, nhanh chóng mở đường máu chạy khỏi đám đông. Lúc chạy ngang qua Mộc Như Lam, như bị hấp dẫn bởi một lực hút kì lạ nào đó, anh ta đột nhiên quay sang nhìn Mộc Như Lam, trong nháy mắt, cô cảm nhận được cái nhìn sắc lẻm đằng sau lớp kính. Một cơn gió bất ngờ ùa tới thổi mái tóc Mộc Như Lam bay tới trước ngực người đàn ông, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh ta đã chạy biến, còn đầu Mộc Như Lam lại đau đau, đến khi nhận ra thì đã thấy một sợi dây chuyền mắc vào tóc cô. 

Sự kiện vừa rồi dường như không hề làm gián đoạn hứng thú đi chơi của mọi người, Mộc Như Lam đến một bồn phun nước gần đó ngồi xuống, tay cầm sợi dây chuyền lúc nãy. 

Sợi dây chuyền được chế tác khá đặc biệt, nhìn thì rất mảnh nhưng thực chất là một chuỗi những miếng tròn giống vảy rắn, không thể cuốn gọn nó nhét vào túi được vì vảy sẽ kẹt vào nhau, chưa kể tóc cô đang bị mắc vào sợi dây chuyền. Có lẽ anh chàng ban nãy đeo vội không cài chắc sợi dây nên nó mới bị rớt ra dễ dàng như vậy. 

Mộc Như Lam nghĩ đây hẳn là một vật rất quan trọng nên bèn ngồi đây chờ, cô cũng hơi mệt rồi, ngồi đây có thể quan sát nơi mà cô vừa đứng. 

Thời gian từ từ trôi qua, nhờ có hai vệ sĩ cao to nhìn khó nhằn đứng hai bên, Mộc Như Lam cũng được yên tĩnh phần nào. Mãi đến khi Mặc Khiêm Nhân gọi điện tới cô vẫn không gặp được ai, vì thế đành cho sợi dây chuyền vào trong túi xách rồi đi ra ngoài cùng hai vệ sĩ. 

… Xe chuyên dụng của FBI trông không khác những chiếc ô tô màu đen bình thường là bao.

Trong xe, Schmidt đảm nhận vị trí tài xế như thường lệ, bên cạnh là Emilyn, phía sau là Mặc Khiêm Nhân. 

Emilyn để một xấp tài liệu trên đùi, thỉnh thoảng lại báo cáo kết quả cho Mặc Khiêm Nhân nhưng hầu như hắn không trả lời. Emily muốn cùng họ tới bệnh viện tâm thần Coen, theo bản thoả thuận giữ bí mật, Emilyn sẽ được Mặc Khiêm Nhân hướng dẫn nghiên cứu phạm nhân biến thái trong bệnh viện tâm thần Coen, mỗi tuần hai lần, bây giờ chính là một trong hai lần đó, 

Emily không biết bọn họ đang đợi ai nhưng cô ta không dám hỏi, cô ta biết Amon ghét người linh tinh hỏi chuyện linh tinh, nếu đó là người cô ta cần biết thì Schmidt đã nói trước rồi.

Mặc Khiêm Nhân xuống xe, Emilyn nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Mặc Khiêm Nhân đang mở cửa cho một cô gái không rõ mặt, hơn nữa còn cẩn thận che tay trên đầu cô ấy để cô ấy không đụng vào trần xe. Emily nhìn mà ngây người.

Mộc Như Lam ngồi vào trong xe, tháo kính râm và mũ xuống, lúc nhìn thấy người phụ nữ ngồi trước, cô dừng tay một lúc rồi rồi gật đầu với cô ta, “Chào chị.”

Emilyn tròn mắt nhìn Mộc Như Lam, một hồi lâu sau mới gượng gạo gật đầu “Chào… Chào em.” Cô ta không khỏi nhìn sang Mặc Khiêm Nhân nhưng có vẻ hắn không định giới thiệu, vì thế nên đành nhìn sang Schmidt, ngặt nỗi Schmidt đang lái xe nên cũng không muốn mở miệng. 

Chiếc xe chạy trong im lặng, Mộc Như Lam ngủ thiếp đi trên vai Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân thì đọc tài liệu, dù không ai nói gì nhưng bầu không khí quanh họ vẫn khiến người ta không thể nào xen vào.

Emilyn nhiều lần muốn lên tiếng nhưng thấy khung cảnh yên bình phía sau thì lại không thốt nên lời, cuối cùng khi phát hiện cặp nhẫn trên tay hai người, cô ta dứt khoát quay lại làm việc của mình. 

Mặt trời ngả về tây, tia sáng màu cam dần dần bị ánh trăng thay thế.

Xe tiến vào núi Coen, rừng rậm hai bên sột soạt huyên náo, thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng một chú nai.

Mộc Như Lam được đánh thức nhẹ nhàng, đôi mắt mờ nước đã mở nhưng cơ thể lại không chịu nhúc nhích. Cô ôm chặt cánh tay Mặc Khiêm Nhân, ngáp một cái thật đáng yêu rồi dụi dụi vai hắn chuẩn bị ngủ tiếp.

Có bàn tay ai đó đỡ lấy đầu của cô, một giọng nói lạnh nhạt mà dễ chịu vang lên, “Ăn tối rồi hẵng ngủ tiếp.”

Mộc Như Lam ngáp thêm cái nữa, đang định dụi mắt thì bị nắm tay dắt ra ngoài, Mộc Như Lam vừa ra khỏi xe liền ôm eo Mặc Khiêm Nhân, tựa vào hắn mà đi. Cô thích cảm giác tiếp xúc da thịt với hắn, rất là thích, rất là dễ chịu, cứ như người đàn ông này sinh ra để dành cho cô, thượng đế đã vì cô mà tạo ra hắn vậy.

Đi được một lát, Mộc Như Lam dần tỉnh hẳn, thức ăn ở nhà ăn Coen ngon lắm, ngửi mùi thôi là đã thèm nhỏ dãi.

Hiện tại người ở trong nhà ăn không quá đông, đêm mùa hè thường trôi rất nhanh, lúc này trăng đã lên cao, giờ ăn tối đã qua từ lâu rồi.

Schmidt và Emilyn ngồi ăn cơm ở một bàn khác, Emilyn nghe điện thoại, cô ta cau mày, đứng dậy đi về phía Mặc Khiêm Nhân.

“Anh Amon, đã xác định được danh tính cái xác, đó là một sinh viên năm nhất đại học California, thành tích rất nổi trội, chưa bao giờ ra vào quán bar hay khu đèn đỏ.” Emilyn nói xong thì mặt biến sắc. Cách thức gây án giống nhau nhưng nạn nhân có sự thay đổi, vốn dĩ bọn họ cho rằng hung thủ chỉ nhắm đến những phụ nữ có lối sống không lành mạnh, nào ngờ… Đây chẳng khác nào phủ nhận mọi suy luận trước đó, sẽ rất khó khoanh vùng thủ phạm nếu không biết cách hắn ta lựa chọn con mồi. 

Mộc Như Lam lẳng lặng ăn, Mặc Khiêm Nhân đưa cho cô ly nước, mặt mày bình thản, “Biết rồi.”

Emilyn nhìn Mộc Như Lam một cái rồi lui xuống.

Cô ta ăn không vô nữa, rời nhà ăn tới khu nhà giam tầng một.

Đối tượng nghiên cứu của cô ta là một kẻ phạm tội nhẹ hơn nhưng dường như còn khó đổi phó hơn cả đám biến thái cùng tầng, xưa nay chưa ai thành công nghiên cứu tâm lý của hắn – cựu nam người mẫu quốc tế Monhason Trei. 

Khu nhà giam tầng một.

Thông thường mỗi khi có ai tới đây nghiên cứu hắn, đám biến thái quanh đó hầu như đều yên lặng lắng nghe, bởi bọn chúng muốn tìm chút trò vui trong việc lời nói của người nọ. 

Emilyn ngồi trên chiếc ghế trước buồng giam của Monhason, bộ âu phục màu đen ôm lấy cơ thể đầy nữ tính. Có kẻ giật giật cánh mũi như vừa bắt được hương vị nào đó trong không khí, sau đó gã đê mê khép hờ mắt, “Ừm… Cô Emilyn thích uống rượu bạc hà nhỉ, mùi bạc hà nồng thế này cơ mà. Ồ, bữa tối là sườn cừu nướng chín bốn phần, khẩu vị lạ thật đấy. Ngoài ra mùi vùng kín của cô cũng rất nồng, hôm nay cô bị cái gì kích thích à? Hay là đang khát hơi đàn ông?”

Emilyn cố gắng phớt lờ những lời lẽ kì cục khó chịu này để tập trung vào người đàn ông im lặng ngồi đọc sách nãy giờ mà không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Hắn có mái tóc xoăn ngắn màu nâu và một gương mặt có thể thể hiện muôn vàn sắc thái biểu cảm – muốn gợi cảm có gợi cảm, muốn đáng yêu có đáng yêu. Đến cả tư thế ngồi ngẫu nhiên của hắn cũng đẹp xuất sắc như có sự chỉ dẫn của đạo diễn, trông hắn không giống phạm nhân mà giống một đại minh tinh đang nghỉ ngơi hơn. 

Hắn là tên sát thủ hoàn hảo có thể hấp dẫn tất cả mọi người. 

“Chào buổi tối, anh Monhason.”

Monhason vẫn chăm chú vào quyển sách, không buồn để tâm tới Emilyn.

Emilyn đang định tiếp tục thì bỗng nhiên bị một giọng nói cắt ngang, “Này cô đặc công… À không, phải nói là cô gái đang trong kì thực tập, cô lại đây một chút được không?”

Giọng nói phát ra từ phía buồng giam cách ly, nghe rõ mồn một giữa không gian tĩnh lặng.

Là Hans.

Emilyn làm như không nghe thấy. Thực ra cô ta vô cùng tò mò về vị viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện tâm thần Coen từng vang danh trong giới tâm lý học này, nghe đâu trình độ cũng ngang ngửa Mặc Khiêm Nhân, có điều cô ta biết gã cực kì nguy hiểm nên đành phải làm như không nghe thấy gì. 

“Có vẻ các cô đang gặp một vụ án khó, tôi có một cách đơn giản giúp các cô nhanh chóng bắt được tên tội phạm đấy.” Hans cười ôn hoà, “Chỉ cần chút cám dỗ là đủ, mà hiện tại bên cạnh các cô cũng vừa hay có một miếng mồi nhử.”