Giáo Sư Gián Điệp

Chương 316: Con đường trong bóng tối (3)



Sâu trong bóng tối đen kịt của vực thẳm vô thức là một cánh đồng tràn ngập những bông hoa đỏ tươi. Loài hoa rất đẹp nhưng lại có cảm giác kỳ quái như thể chúng đang nhuốm máu.

Trên cánh đồng hoa xuất hiện một người.

"......"

Flora Lumos từ từ mở mắt ra. Cô từ từ ngồi dậy, quan sát mọi thứ xung quanh.

'Đây là nơi nào?'

Đôi mắt mờ mịt nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Flora chậm rãi nhớ lại mọi chuyện trước khi ngất đi.

'Chắc chắn lúc đó mình đã... ... .'

Thứ gì đó giống như sương mù đen tràn qua các vết nứt trên mặt đất. Sau khi bị màn sương nuốt chửng, khi tỉnh lại thì cô đã ở đây.

Flora đứng dậy và hét lên nhưng không có tiếng nói nào trả lời.

Cô bắt đầu bước đi. Trong tầm mắt của Flora chỉ có đất trời tối đen và cánh đồng hoa màu đỏ rùng rợn. Cô muốn thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Flora vừa đi vừa hét to hơn nhưng những tiếng gọi của cô đều bị bóng tối vô tận nuốt chửng. Flora không biết nơi này rộng lớn đến mức nào. Chẳng lẽ nơi này là một không gian vô tận không có điểm cuối?

Đột nhiên, một nỗi lo lắng lướt qua tâm trí Flora.

Nếu cô ấy mãi mãi không thể rời khỏi đây thì sao?

Flora Lumos trở nên tuyệt vọng, điên cuồng chạy qua cánh đồng hoa. Cảm giác những cánh hoa đỏ nhẹ nhàng sượt qua mắt cá chân thật khó chịu như thể có một bàn tay vô hình nào đó liên tục đùa giỡn cô ấy.

Bất cứ nơi nào Flora Lumos đi qua, những cánh hoa đỏ đồng loạt rung rinh và bay lên không trung.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Flora cuối cùng cũng kiệt sức ngã xuống.

"Làm ơn, ai đó... c-cứu tôi với... ."

Flora thấp giọng cầu xin với giọng đầy nước mắt nhưng thế giới xung quanh vẫn im lặng.

Cô ấy nên sớm biết sẽ chẳng có ai đến giúp mình. Bản thân cô ngay từ đầu luôn là kẻ dư thừa trong mắt người khác.

Khoảnh khắc Flora chấp nhận sự thật mà cô ấy đã cố gắng phủ nhận từ trước đến nay, mọi hy vọng bên trong Flora dần biến mất.

Cô ấy ngồi sụp xuống, co người lại như một con búp bê bị vứt bỏ.

Sẽ không có ai đến cứu cô ấy. Cô ấy không có gia đình, không có bạn bè, không có bất cứ thứ gì cả.

Có lẽ tốt hơn hết cô ấy nên biến mất? Dù sao thì nếu cô ấy biến mất cũng sẽ chẳng có ai quan tâm.

Nước mắt chảy dài trên má Flora. Một giọt nước mắt rơi xuống cánh hoa đỏ.

Ý thức của Flora bắt đầu mờ dần khi đắm mình trong cánh đồng hoa. Cơ thể của cô ấy cũng ngày càng trở nên trong suốt. Điều này chứng tỏ ý thức của Flora đang dần biến mất.

Khoảnh khắc mọi hy vọng của Flora sắp vụt tắt, có thứ gì đó chợt xảy ra bên trong cánh đồng hoa.

Kwasik!

Âm thanh buồn tẻ của nắm đấm v·a c·hạm vào thứ gì đó cứng rắn vang lên không ngừng. Một tia sáng le lói chiếu vào đôi mắt không có tiêu cự của Flora.



Flora Lumos theo bản năng ngẩng đầu lên. Đôi mắt trống rỗng của cô nhìn thẳng về phía trước. Có một vết nứt rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng bên trong thế giới tối đen như mực.

Ánh sáng rò rỉ từ khe nứt ngày một trở nên to lớn hơn.

Kwasik! Kwazijic!

Âm thanh buồn tẻ tiếp tục vang lên, vết nứt ngày càng lan rộng, ánh sáng xuyên qua càng lúc càng lớn.

Crắk.

Cuối cùng, toàn bộ thế giới đen tối vỡ nát như một tấm thủy tinh b·ị đ·ánh nát. Những mảnh vỡ màu đen trôi nổi khắp nơi.

Bên ngoài không gian hoàn toàn tan vỡ là một thế giới trắng tinh được tạo nên từ ánh sáng. Đập vào mắt Flora là bóng lưng của một người đàn ông xuất hiện trên cánh đồng hoa phía xa đang quay lưng lại với cô ấy, phía sau người đó là ánh sáng chói lóa vô tận.

"... ... ."

Đồng tử của Flora run rẩy không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt.

"G-giáo sư? Có phải là thầy không?"

"Flora Lumos."

Rudger chậm rãi lại gần Flora Lumos. Sắc mặt cô bé hiện tại tái nhợt, trong mắt không có ánh sáng. Cơ thể cô bé đã trở nên bán trong suốt. Nhưng vẫn may là cô bé còn sống. Vẫn chưa quá muộn.

"Sao, sao giáo sư lại ở đây... ... ."

"Không phải rất rõ ràng sao?"

"Ý...ý giáo sư là giáo sư xuất hiện ở đây là để giúp đỡ em sao?"

Rudger gật đầu đáp lại câu hỏi của Flora.

Flora rất muốn nói lời cảm ơn nhưng rồi cô bé chợt nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, những lời nó lại bị nuốt ngược vào trong. Flora bị dao động bởi những cảm xúc trái chiều, cô bé trừng mắt nhìn Rudger chất vấn.

"Tại sao vậy? Đến lúc này giáo sư vẫn còn định giả bộ sao?"

"... ... ."

"Em biết tất cả mọi thứ. Dù sao thì giáo sư cũng chỉ coi em là một học sinh, không hơn không kém. Giáo sư không cần phải cất công đến tận đây để làm tròn trách nhiệm của mình, em sẽ không trách giáo sư."

"Flora Lumos...."

"Tại sao giáo sư lại đến đây? Thầy nên đối xử với em giống như những người khác."

Flora Lumos hét lên, bao bọc bản thân bằng những chiếc gai sắc nhọn.

Rudger im lặng lắng nghe. Đợi cho Flora bình tĩnh trở lại, hắn mới cẩn thận mở miệng.

"Flora Lumos, ta không phủ nhận việc đến đây giúp đỡ trò là một phần trách nhiệm của ta."

"... ...."

"Nhưng đó không phải lý do chính. Lý do quan trọng nhất ta đến đây là vì ta lo lắng cho trò. Trò hiểu chưa?"



"... ... Lo lắng cho em? Thật vớ vẩn!"

"Ta biết trò đang gặp khó khăn. Ta hiểu trò cảm thấy thế nào vì bản thân ta cũng đã từng trải qua điều tương tự."

"Nói dối!"

Flora Lumos cho rằng Rudger cố tình nói dối để thuyết phục mình.

"Giáo sư có biết cảm giác bị gia đình bỏ rơi là như thế nào không?"

"... ... Flora Lumos."

"Đừng gọi em bằng cái tên đó!"

Khi Flora Lumos hét lên, thế giới xung quanh bắt đầu rung chuyển. Ngay sau đó, một bóng đen xuất hiện sau lưng cô bé.

[Đúng đấy. Flora ghét cái tên đó.]

Thứ vừa xuất hiện là một con búp bê giấy với phần trên thon dài, mắt và miệng trắng bệch, ngũ quan mơ hồ chìm trong sương mù.

Rudger nhận ra thứ này, hắn nheo mắt lại.

"Là ngươi?"

[Ngươi khiến ta ngạc nhiên đấy. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một phép thuật có thể chạm tới vực thẳm của vô thức. Nhưng ngươi có thể làm gì được chứ? Flora Lumos không muốn ra ngoài. Hehehe.]

Rudger không buồn phản ứng với lời nói của con quỷ. Thay vào đó, hắn lên tiếng hỏi.

"Flora Lumos, thành thật trả lời ta. Trò có muốn ra bên ngoài không?"

"Ngay cả khi em quay trở lại cũng sẽ chẳng có gì thay đổi hết."

"Có."

"Sao cơ?"

"Ta đảm bảo sẽ có sự thay đổi."

Flora Lumos mím môi im lặng trước những lời nói gần như quả quyết của Rudger.

"Làm sao có thể....?"

"Chính trò là người sẽ quyết định điều đó."

"... ... ."

Flora Lumos cảm thấy bất lực. Cô luôn luôn chờ đợi một ngày nào đó sẽ có người đến cứu rỗi mình. Flora đã chờ đợi rất lâu, lâu đến nỗi cô không biết bản thân sẽ phải chờ đến bao giờ.

Giáo sư đã đến tận đây để đưa cô ấy ra ngoài. Tuy nhiên, giáo sư dường như không có ý định chìa tay ra giúp đỡ mà muốn cô ấy tự bước ra.

"Flora Lumos, trò hy vọng được ai đó cứu rỗi, mong ai đó đến và đưa tay ra, nắm lấy và kéo trò lên. Ta hoàn toàn hiểu được cảm giác đó của trò."

"... ... ."



"Ngay cả khi ta có giúp trò nhưng nếu bản thân trò không có ý chí tự mình bước đi thì sự giúp đỡ của ta cũng vô ích. Sự cứu rỗi trò hằng mong mỏi chỉ giúp tâm trí trò thoải mái trong giây lát. Nó không phải là biện pháp xử lý gốc rễ."

"... ... ."

"Nếu ta làm như vậy, cuối cùng, trò sẽ phải sống một cuộc sống dựa vào sự duy trì của người khác. Trò thực sự muốn cuộc sống như vậy sao?"

Rudger nhìn Flora Lumos với ánh mắt kiên định, miệng hắn lạnh lùng nói ra sự thật phũ phàng.

"Sự cứu rỗi không phải là điều mong muốn ở một ai đó. Đó là điều trò phải tự mình đạt được. Không ai có thể sống thay trò. Không ai có thể hiểu hết nỗi tuyệt vọng của bản thân trò. Không ai cả."

Sự cứu rỗi trong suy nghĩ của Rudger không khác gì một thứ trói buộc mang vẻ ngoài đẹp đẽ.

Suy cho cùng, bản thân một người muốn thoát khỏi bóng ma tâm lý vẫn cần tự bản thân người đó đấu tranh bằng ý chí của mình.

Việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là tạo ra chút động lực nho nhỏ như một cú hích đẩy người đó tiến về phía trước.

"Nếu trò muốn thay đổi, ta sẽ giúp trò. Trả lời ta, Flora Lumos, lựa chọn của trò là gì?"

"... ... ."

Flora Lumos do dự không biết phải nói gì.

Thành thật mà nói, cô rất muốn ra khỏi đây và quay trở lại bên ngoài. Nhưng thế giới bên ngoài cũng rất đáng sợ. Mọi thứ từng làm tổn thương cô vẫn còn ở ngoài đó. Với Flora, phải đối mặt với những điều đó một lần nữa là một chuyện khủng kh·iếp.

[Thật đáng tiếc!]

Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.

Basara đang bay lượn sau lưng Flora Lumos bắt đầu gia tăng kích thước của bản thân. Chẳng mấy chốc, kích thước của con rối đã cao đến hơn ba mét.

[Flora, ngươi quên rồi à? Thế giới bên ngoài chỉ toàn những đau khổ. Ở đây thì khác. Có ta ở đây, sẽ không ai có thể làm hại ngươi.]

Basara cúi cơ thể to lớn của mình xuống thì thầm vào tai Flora.

[Ta hiểu ngươi. Bởi vì chúng ta là một. Chỉ có ta mới có thể hoàn toàn đồng cảm với nỗi đau của ngươi.]

"... ... ."

[Đừng tin những gì người đàn ông đó nói. Một kẻ chưa từng công nhận tài năng của ngươi, hắn ta chỉ là một kẻ nói dối thôi.]

Flora bối rối trước những lời thì thầm của Basara.

Giây phút Flora đang dao động, Rudger chợt tiến lại gần, khuôn mặt hắn vô cùng lạnh lùng.

"Ngươi nói quá nhiều!"

Basara ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Rudger. Khuôn mặt đơn điệu của nó khiến bất kỳ người đối diện nào cũng phải cảm thấy e dè, sợ hãi trong vô thức.

[Haha. Ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn.]

Basara hoàn toàn duỗi thẳng cơ thể cong cong của mình.

Sau đó, cơ thể nó phóng lớn như một ngọn núi khổng lồ đứng sừng sững.

[Đây là thế giới của ta. Ngươi có vẻ đã quá tự mãn về việc có thể chống lại ta chỉ vì ngươi có thể vượt qua được cơn bão tinh thần bên ngoài.]

Rudger liếc nhìn Flora Lumos đang ngồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Basara.

"Không thử làm sao biết được?"