Giấu Đi

Chương 37: Chủ động ôm eo



Mấy người bạn ngồi bên cạnh thấy thì trợn mắt há hốc mồm.

Đợi sau khi hai cô bé rời đi, Du Trọng mới đẩy tay Lâm Hòa Tây trêи người mình ra.

Hắn vẫn duy trì tư thế kề sát không nhúc nhích, giọng Lâm Hòa Tây mang ý cười: “Tôi giúp cậu giải quyết phiền phức, cậu muốn cám ơn tôi thế nào?”

“Cám ơn cậu?” Du Trọng liếc nhìn hắn một cái: “Tôi còn chưa nói cậu cố ý bẻ cong giới tính của tôi trước mặt người khác.”

Lâm Hòa Tây híp mắt cười phản bác: “Chẳng lẽ không phải chính cậu ngầm cho phép sao?”

Du Trọng không nói gì nữa.

Lâm Hòa Tây lại dần hăng hái hơn, “Cậu cảm thấy bộ dạng cô gái vừa rồi không đẹp à?”

Du Trọng nói: “Không phải.”

Lâm Hòa Tây hỏi: “Dáng người không đẹp sao?”

Du Trọng nói: “Không phải.”

Lâm Hòa Tây không chút nào che giấu tò mò đưới đáy mắt: “Vậy tại sao cậu không cho cô ta ngồi bên cạnh cậu?”

Du Trọng lời ít ý nhiều: “Tôi không thích.”

Giọng Lâm Hòa Tây “A” một tiếng thật dài, “Vậy cậu thích mẫu người như thế nào?”

Sắc mặt Du Trọng hơi khựng lại, không kiên nhẫn ngước mắt lên: “Nhà cậu mở dịch vụ tổ chức cưới hỏi à?”

Lâm Hòa Tây không nhúc nhích, ngược lại có điều ngụ ý nói: “Không phải cậu không biết đấy chứ? Thẳng nam sao có thể không nói được mẫu cô gái mình thích? Chẳng lẽ -“

Du Trọng cười xùy một tiếng, cắt ngang lời hắn: “Đừng khích tôi.”

“Vậy ngược lại cậu nói thử xem. Nếu cậu chưa nghĩ kỹ, tôi có thể nói trước.” Hắn hơi suy tư, sau đó bắt đầu đếm đầu ngón tay: “Cứ lấy tôi mà nói nhé, tôi thích dáng người đẹp, vóc dáng cao, cơ thể phải đẹp, lực eo tốt, trái cổ lớn –“

Hai thứ trước coi như bình thường, mấy thứ sau càng đi càng lệch, lời nói đó nghe thế nào cũng không giống như đang miêu tả con gái.

Du Trọng đen mặt ý bảo hắn im miệng, tầm mắt lướt qua mặt hắn, mở miệng có mấy phần qua loa: “Da trắng, dáng cao, chân dài.”

Lâm Hòa Tây gật đầu đồng ý, mặt lộ vẻ bỡn cợt: “Cậu thấy tôi thế nào?”

Du Trọng bất di bất dịch: “Chưa ra hình dáng gì.”

“Là sao?” Lâm Hòa Tây nghi ngờ lẩm bẩm: “Nhưng mấy điều cậu nói, tôi có vài điểm thích hợp mà.”

“Tóc dài, không nhuộm.” Giọng Du Trọng nặng hơn, cắn răng nhấn mạnh: “Giới tính là nữ.”

Lâm Hòa Tâ y ngửa người ra sau, tựa lưng vào sofa không nhịn được bật cười.

Đoạn đối thoại của hai người kết thúc không bao lâu thì Chu Huyên quay trở lại.

Thấy người không nên xuất hiện lại xuất hiện chỗ này, thậm chí còn ngược ngạo ngồi bên cạnh Du Trọng, sắc mặt Chu Huyên khó coi: “Tại sao cậu ở đây?”



Nghe đối phương chất vấn, Lâm Hòa Tây không nhanh không chậm đáp: “Tại sao không ở đây được? Tôi cũng là hội viên của Tinh Kỳ Bát mà.”

Chu Huyên cười lạnh: “Chỗ ngồi nhiều như vậy, cậu lại muốn ngồi trước mặt bọn tôi.”

Lâm Hòa Tây nói: “Chỗ ngồi nhiều như vậy, không phải lúc nào cũng trống, tôi chỉ qua đây kê thêm bàn.”

Cho rằng hắn có ý đuổi theo Du Trọng, Chu Huyên không cho hắn sắc mặt tốt.

Nhưng Du Trọng không tự mình mở miệng đuổi người, đối phương lại là nhân vật nhanh mồm nhanh miệng, Chu Huyên cũng không nói nhảm thêm với hắn, trong toàn bộ quá trình sau đó đều nhắm mắt làm ngơ.

Âm nhạc trêи sân khấu nhanh chóng dừng lại, ông chủ quán bar lên sân khấu đọc diễn văn, dặn nhân viên phục vụ đứng trước quầy bar rót sâm banh miễn phí cho mọi người.

Những người khách mời rối rít cao giọng trêu ông chủ hào phóng, bưng sâm banh nhân viên phục vụ đưa tới bước vào sàn nhảy, dưới ánh đèn mờ ảo mê ly bắt đầu cuộc vui chơi hết mình tối nay.

Một mình Du Trọng đứng dậy vào phòng rửa tay, giữa ghế sofa có một khoảng trống, Chu Huyên đối với sự tồn tại của Lâm Hòa Tây thì coi như không thấy.

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây như thường, ót gối lên hai tay tựa vào sofa, thờ ơ liếc nhìn những gương mặt mới bước vào trong quán bar.

Chỉ một lát sau, tầm mắt hắn ghim chặt, rốt cuộc thấy bóng dáng Ninh Nam ở sàn nhảy phía đối diện.

Vượt qua những đôi nam nữ trẻ tuổi ôm vai ôm eo, Ninh Nam dừng trước quầy bar, gọi một nhân viên phục vụ bình thường rót rượu.

Vào lúc này, sâm banh ông chủ tặng miễn phí còn chưa đưa tới khu vực bọn họ.

Không chần chừ gì thêm, Lâm Hòa Tây đứng dậy muốn đi tới.

Ánh đèn màu sắc sặc sỡ trong sàn nhảy chầm chậm lay động, nương theo sau khúc nhạc dạo khiến người ta xao động, là nhạc nhảy luật động cực mạnh và đinh tai nhức óc.

Xen lẫn mùi rượu nồng nặc, trong không khí mập mờ xen lẫn mùi vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ.

Lâm Hòa Tây bị cản trong sàn nhảy nửa bước khó đi.

Có người thừa dịp này giơ tay lên ôm eo hắn, dán sát vào lồng ngực hắn. Ánh đèn vụt qua, soi sáng đôi môi căng mọng và đôi mắt dán đầy màu sắc sặc sỡ của đối phương.

Lâm Hòa Tây nhíu mày, đẩy người trước người ra, đưa tay tách đám người đông đúc ra hai bên, lần nữa ngước mắt nhìn ngoài sàn nhảy, thì đã không thấy bóng dáng Ninh Nam và nhân viên phục vụ kia đâu.

Hắn dừng bước, lặng im suy nghĩ.

Một giây sau, hắn dứt khoát buông tha, xoay người trở về chỗ.

Đằng trước lại có người dựa vào, Lâm Hòa Tây tính nghiêng người tránh đi, bỗng dưng đụng phải ngực người đằng sau.

Nói là trong ngực thật ra thì không đúng mấy, người sau lưng tay nắm thành quyền, mang theo cảm giác rất xa cách chống ngang lưng hắn, vừa vặn ngăn người hắn tiếp tục lùi về sau.

Lâm Hòa Tây ngẩn người, sau đó thì cảm giác quen thuộc xông lên đầu.

Dưới tình huống như vậy, hình như không phải hắn chưa từng gặp. Vẻ mặt Lâm Hòa Tây bình tĩnh quay đầu lại, quả nhiên đúng như dự đoán thấy đứng chặn sau lưng mình là Du Trọng.

Liếc thấy gương mặt Lâm Hòa Tây quay qua, Du Trọng tựa như kinh ngạc nhíu mày, nắm đấm đỡ ngang lưng hắn không tự chủ thả xuống.

Đám người uốn éo xung quanh lại vọt tới họ lần nữa, lo giẫm lên chân người bên cạnh, trong lúc né tránh Lâm Hòa Tây đứng không vững, hoàn toàn bị đẩy vào trong ngực cậu.

Du Trọng theo bản năng đưa tay đỡ eo hắn.



Lâm Hòa Tây cứ tự nhiên như vậy đặt lên cánh tay Du Trọng ở bên eo mình, mượn lực đứng thẳng lên xoay người lại.

Vậy mà hắn đoán sai khoảng cách giữa mình và Du Trọng trong lúc này.

Khoảnh khắc xoay người, khuôn mặt Du Trọng gần trong gang tấc đột nhiên đập vào mắt. Chóp mũi hai người cọ vào nhau, nhất thời hơi thở đan vào nhau rồi nhanh chóng tách ra, Lâm Hòa Tây hơi hoảng.

Du Trọng buông tay đỡ ngang eo hắn xuống, lấy lại tinh thần, Lâm Hòa Tây phối hợp lùi về sau.

Sau lưng lại có một lực mạnh vọt tới, Lâm Hòa Tây đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai tay theo bản năng khoác lên vai Du Trọng, trước khi chạm phải môi Du Trọng, khó khăn lắm mới trụ vững được mình.

Hắn sắc mặt không đổi thở phào nhẹ nhõm, không dám lộn xộn nữa.

Đôi môi Du Trọng mím chặt thành một đường thẳng tắp, mặt trầm như nước.

Lặng lẽ nhìn đôi môi cậu, Lâm Hòa Tây khẽ nghiêng mặt đi, ghé vào lỗ tai cậu tự nhiên trêu chọc: “Không phải đại thiếu gia từ trước tới giờ tới quán bar đều chỉ lên phòng bao trêи lầu, chưa từng nhảy ở sàn dưới này đấy chứ?”

Du Trọng không trả lời, nhưng đáp án quá rõ ràng.

Đoán được đúng là thế, Lâm Hòa Tây cong môi, “Hai chúng ta đứng im ở đây, bây giờ quá rõ ràng rồi.”

Giọng Du Trọng nguy hiểm: “Cậu muốn tôi đứng đây nhảy?”

“Không.” Lâm Hòa Tây khẽ lắc đầu, trong giọng nói chứa mấy phần cợt nhả không dễ dàng phát hiện, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, với bộ dạng và vóc dáng của cậu, rất dễ trở thành mục tiêu diễm ngộ của mọi người.”

Đôi mắt Du Trọng hơi trầm xuống, lộ vẻ mặt chán ghét và không kiên nhẫn.

Hắn nói không sai, rất nhanh có người chú ý tới Du Trọng đứng trong sàn nhảy, cực kỳ to gan dựa sát vào, thử dò xét đưa đặt lên sau lưng và cánh tay cậu.

Du Trọng lạnh mặt từ chối, nhưng có những người từ chối không được.

Thậm chí còn có cô gái lợi dụng cơn say sau khi uống rượu, hành động khi người ta không đề phòng hôn lên mặt cậu.

Trong tai là tiếng nhạc và tiếng cười vô cùng ầm ĩ và ồn ào, Du Trọng đưa lưng về phía cô ta nên không phát hiện ra gì.

Chợt Lâm Hòa Tây đưa tay sờ lên mặt cậu.

Vẻ mặt Du Trọng hơi cứng lại, đôi mắt đen nhánh mà thâm thúy chợt nhìn về phía hắn.

Trong cái nhìn soi mói của đối phương, Lâm Hòa Tây khẽ mỉm cười.

Một giây sau, hắn thu tay về, chủ động đưa tới trước mắt Du Trọng cho đối phương nhìn.

Trêи mu bàn tay Lâm Hòa Tây in một dấu son môi đỏ chót.

Hắn rũ mắt xuống, giơ tay lên lau son môi trêи mu bàn tay, thay bằng giọng điệu đùa cợt: “Dưới tình huống này, vóc dáng và ngoại hình cậu như vậy,muốn không bị quấy rầy, trừ khi nói cho người khác biết cậu đã có bạn rồi. Dĩ nhiên,” hắn lau xong vết son môi, theo bản năng ngước mắt nhìn đối phương, “Cũng có người tương đối vô liêm sỉ, không ngại cậu có bạn –“

Lâm Hòa Tây còn chưa nói hết câu.

Du Trọng cầm tay mà hắn lau son môi, bỗng kéo hắn về phía mình, một tay vòng qua eo hắn ôm chặt.

Tiếng nói vừa ngưng, Lâm Hòa Tây ngạc nhiên không thôi.