Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 163



Lữ – Mèo máy màu hồng

Cho nên, Lăng Huyên Nhi và Tần Tư Đình?

Lúc này bàn cách vách dường như có thêm người nói vào, giọng nói nhỏ hơn bày tỏ thái độ: “Ôi chao, vậy nếu như hai nhà Lăng Tần kết thông gia, thế thì tốt quá rồi, hai bên tiện qua lại, trước đây chúng tôi gặp Tần Tư Đình vẫn hay nói, đứa nhỏ ưu tú thế này, lại còn họ Tần, không biết cô bé như thế nào mới xứng với cháu nó, bây giờ thì hay rồi, nhà họ Tần và nhà họ Lăng môn đăng hộ đối, Huyên Nhi vừa xinh xắn lại thích Tần Tư Đình, hai đứa nhỏ sau này sống chung rất tốt, trưởng bối như chúng ta cũng bớt lo.”

“Đúng đúng, bọn nhỏ thích nhau, chúng ta còn hao tổn nhiều tâm tư làm gì…”

Dì Bạch quay lại, thấy Thời Niệm Ca vẫn ngồi đó, dì bước đến khẽ nói: “Niệm Niệm, chưa về phòng nghỉ à? Không phải dì đưa thẻ phòng cho con rồi sao?”

“Con không sao, cứ tạm thời vậy đã, dù sao con từ Mỹ trở về cũng vì chuyện gặp mặt này, hiện tại bên phía tập đoàn Thời Đạt, vẫn luôn sợ này sợ nọ, con không tiếp xúc nhiều với họ lắm, vốn không hiểu chuyện, thật sự nếu không hiểu sâu hơn, con sợ sẽ làm vỡ lở nhiều chuyện.” Thời Niệm Ca khẽ nói, sau đó nhìn dì Bạch: “Trước đây con luôn cho rằng ba mẹ bận rộn kinh doanh, bởi vì tập đoàn càng lúc càng phát triển, bây giờ con mới biết, bên trong đã mất quyền từ lâu, toàn bộ tiền không còn là của mình, lúc nào cũng bị cướp mất.”

Dì Bạch nhìn cô một lúc, thấy cô thật sự muốn bàn tiếp, dì cũng ngồi lại chỗ cũ, nghiêm túc lắng nghe.

“Bây giờ trước mặt con chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là, kiếm được nhà đầu tư bù đắp vô phần khuyết này, giải quyết tình trạng cấp bách của tập đoàn Thời Đạt, sau đó có lợi nhuận hàng năm sẽ có tiếng nói, chỉ cần có thể qua cửa ai khó khăn lúc này là được, hoặc là, giao quyền lại cho những người đó…”

Dì Bạch biết tình hình nội bộ của tập đoàn Thời Đạt, cho nên không cần Thời Niệm Ca nói quá nhiều, dì cũng hiểu những người cô đang nhắm đến là ai.

Dì im lặng một chút rồi nói: “Lúc đầu mẹ con có nói, có một hạng mục, tiền vốn lưu động khoảng hơn hai triệu, nhiều hơn nữa dì không lo được, hơn nữa ban đầu dì cũng định bỏ ra một nửa để hợp tác với tập đoàn Thời Đạt, nửa còn lại dùng vào việc khác, nếu hiện tại tập đoàn Thời Đạt gặp khó khăn, dì sẽ bỏ hết vào, dù sao thì… mẹ con đột ngột ra đi, dì cũng không thể giúp gì khác, bà ấy chỉ có một đứa con gái là con, dì không thương con, thì sau này còn ai có thể làm chỗ dựa cho con được chứ.”

Sau này ai có thể làm chỗ dựa cho con được chứ.

Nếu đổi lại là lúc trước, Thời Niệm Ca khờ dại chắc chắn sẽ nói, có rất nhiều người, có mẹ con, ông ngoại con, còn có Tần Tư Đình nữa.

Ông ngoại đã lớn tuổi rồi, ông cống hiến cho y học nhiều năm, hơn nữa còn chịu đả kích từ việc con gái qua đời, ông đến Mỹ vài ngày đã đổ bệnh, huyết áp không ổn định, qua tang lễ ông tạm thời ở lại Mỹ để tĩnh dưỡng.

Mẹ đã đi rồi.

Về phần Tần Tư Đình…

Khi còn trên máy bay về nước, cô tưởng rằng mình vẫn còn Tần Tư Đình.

Tiếng cười cười nói nói của bàn bên cạnh, tiệm bánh ngọt bên ngoài cửa sổ người người tấp nập, ánh mắt cô dần mờ đi, không nhìn rõ được nữa.

“Có ai ở bên cạnh giúp đỡ con không? Dù sao con vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít, thương trường, tập đoàn Thời Đạt chính là chiếc thau đầy máu, dì sợ con chịu không nổi, không thể trấn áp những người đó.”

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

“Có Văn Kha là trợ lý trước đây của mẹ con, còn có mấy người có vẻ trung thành, hiện tại con học chắc chắn không kịp, một mặt con phải nhanh chóng học hỏi, một mặt phải dựa vào họ.”

Dì Bạch thở dài: “Con chưa được dạy gì cả, giờ phải chạy nước rút, thật sự làm khó con rồi, nếu biết trước mọi chuyện sẽ thế này, lúc đầu con không nên học y.”

Thời Niệm Ca im lặng rất lâu, mãi không mở miệng, dì Bạch nhìn vẻ mặt như bị đả kích của cô đang định an ủi thì cô khẽ hắng giọng rồi nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của con.”

Dì Bạch nở nụ cười, Niệm Niệm là một đứa trẻ vô cùng thông minh, không biết có phải là ảo giác của bà không, nhưng trải qua chuyện này, dường như con bé thật sự lớn rồi, bị đủ mọi áp lực đè nén, vừa tuyệt vọng vừa nhạy cảm, thậm chí tự trách mình, còn có… thoáng chốc tự ti…

Hiện tại đứa nhỏ này cần sự khích lệ, không phải là oán trách, con bé chẳng làm gì sai cả, sống trên đời, theo đuổi lý tưởng, ai biết chuyện bất ngờ nào sẽ xảy ra chứ.

Sau khi hàn huyên thêm một lúc, dì Bạch đưa Thời Niệm Ca về phòng, tận mắt nhìn thấy cô bước vào dì mới đi.

Thời Niệm Ca đứng trong phòng khách sạn, mở rèm cửa sổ, cô nhìn ra màn đêm bên ngoài, chỉ mới một tuần thôi, cô cảm thấy bản thân tựa như đã rất lâu rất lâu rồi cô chưa được nhìn ngắm bầu trời đêm Hải Thành.

Sau khi đứng một lúc cô đột nhiên nhớ ra gì đó, nhanh chóng rút di động ra khỏi túi, nhưng cô không đem theo sạc pin, nên cô gọi cho lễ tân nhờ khách sạn chuẩn bị sạc di động cho mình.

Sau khi lấy được đồ sạc, cô ngồi xuống cạnh giường, cắm di động vào.

Sau đó khởi động máy.

Cuộc gọi nhỡ không hiển thị, nhưng những tin nhắn mới cứ nhảy lên liên hồi.

Phần lớn là tin của Tần Tư Đình.

Hỏi cô ở đâu.

Hỏi cô sao thế.

Hỏi cô tại sao đột nhiên biến mất.

Hỏi nhà cô đã xảy ra chuyện gì.

Hai tin cuối cùng anh gửi đến chiều nay.

Nói nhận được tin từ sân bay, rốt cuộc tra được hộ chiếu của cô hôm nay về nước, hỏi cô vì sao mấy ngày hôm nay lại đến Mỹ, nói khi nào xuống máy bay liên lạc với anh ngay, hoặc trả lời tin nhắn của anh cũng được.

Tin cuối cùng anh gửi, anh xem lịch bay rồi, một tiếng nữa máy bay hạ cánh, chú ý an toàn.

Cách đây bốn tiếng, lúc ấy đang là buổi chiều.

Anh đợi cô đến nói rõ nguyên nhân sao?

Thích anh lâu như thế, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh gửi tin nhắn liên tục như vậy, trước đó không biết Tiêu Đạt đã xóa mất bao nhiêu tin rồi.

Ngoài ra còn có tin bạn bè hỏi đi đâu, sao lại mất tích, còn nói Tần Tư Đình đi khắp nơi hỏi thăm về cô, có một tin của Triệu Tiểu Thanh bảo, Tần Tư Đình trở về từ Nhật Bản được bốn ngày rồi, bốn ngày này tìm cô suốt.

Thời Niệm Ca nhìn những tin nhắn kia, đọc từng tin từng tin một.

Sau đó cô ngẩn ngơ ngồi cạnh giường.

Tiếp đến, cô hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy vào phòng tắm, nhìn mình trong gương cả nửa ngày, sau khi rửa mặt, cố gắng lấy lại tinh thần, sau đó rút di động vừa sạc ra, mở cửa bước ra ngoài.