Hai Người Ba Bữa

Chương 8: Táo đỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng chúng tôi cũng đã về lại miếu.

Theo sắp xếp của chủ trì, chúng tôi dâng hương lên tượng Long Vương, cầu nguyện cho 1 năm mưa thuận gió hoà, sau đó lại đi bộ sang bờ sông.Tôi hỏi anh tại sao, anh bảo vì nếu thế, vua sẽ không màng tảo triều nữa.Mặt tôi nóng lên, mắng cô ấy: “Nói bậy bạ gì thế hả!”Tôi ngây ngốc nhìn anh: “Chẳng phải ông tin khoa học à?”

Gần thành phố Kinh có một con kênh cái, lúc này hai bên bờ đều bu đen người, trong sông cũng đầy thuyền rồng đang đậu, chúng tôi vừa tới nơi, tiếng pháo đã nổ đì đùng.Tạ Hoè An khăng khăng bảo lúc đó tôi đói quá nên sinh ra ảo giác rồi, chocolate đen thì ngọt cái nỗi gì.Anh tôi và đám bạn của anh ấy cũng tham gia 1 thuyền, đại diện cho con hẻm của chúng tôi.

Tôi nghe tiếng pháo nổ, trong lòng bỗng nghĩ vài tháng trước tôi còn dẫn Tạ Hoè An vào ngõ nhặt pháo làm hư lưới đánh cá của người ta, nửa tháng sau chúng tôi đã ăn mặc thành ra thế này cầu phúc cho họ rồi.Từng chi tiết của Đoan Ngọ hôm đó cùng với nụ cười khẽ của anh đã hoàn toàn khắc ghi trong tâm trí tôi.

Mọi thứ thật quá đỗi thần kỳ.

Tôi với Tạ Hoè An đi tới ngồi xuống tháp cổ được dựng bên bờ sông trong sự bao quanh của mọi người. Nghe nói tháp này là nơi để các thầy bà trước đây quan sát sao và cầu phúc.Anh cười thần bí nói: “Cô ấy có ơn cứu mạng tôi, tôi nghĩ, đời mình chẳng còn thứ gì khác nữa, chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi.”Tạ Hoè An: “Đồ cúng cho Long Vương, tôi xin từ chủ trì đấy.”

Chúng tôi đứng trên một cái bục, dâng hương lên cái lư trước mặt rồi quỳ xuống lạy về phía sông cả Đào Đào.Tần Mai Chi với Trần Quốc Chung, còn có Vương Dược đang đứng với nhau, thấy tôi đến, Tần Mai Chi nói: “Thẩm Thu Bạch, bọn tôi vừa bảo hôm nay là ngày bà xuất giá đấy!”Tôi nhìn theo bóng lưng của anh.Kỳ nghỉ hè mới thực sự là để thả lỏng bản thân.

Sau khi đứng dậy, Tạ Hoè An theo sắp xếp từ trước, dõng dạc hô lớn với dòng sông trước mặt: “Thỉnh Long Vương bảo vệ người dân thành phố Kinh, tiệc thuyền rồng chính thức khai mạc!”Chẳng trách anh ra trễ hơn tôi, tôi nghĩ thầm, lỗ tai lại bắt đầu nóng lên, vội nói: “Chẳng phải bảo là dành cho tụi trẻ con à.”Từ khi lên lớp 8, bọn học sinh trong trường nghề thường xuyên đến gây chuyện với chúng tôi. Không chỉ có chúng tôi, trong trường có rất nhiều bạn học đã từng bị chúng bắt nạt. Bắt chẹt, cướp đồ… Những chuyện này thường xuyên xảy ra.Tạ Hoè An không hề giấu giếm, bảo hình như trẻ con ở thành phố Kinh đều đã từng ngồi hết rồi, nhưng thuyền anh ngồi lên chưa được bao lâu đã bị lật, anh nhảy không kịp, đã vậy còn bị uống nước, sau đó trong lòng bị ám ảnh nên không dám đụng nước nữa.

Tôi không biết Tạ Hoè An làm sao có thể hô như thế được, mãi cho đến rất nhiều năm sau, tôi vẫn còn nhớ tới cảnh tượng đó, cuối cùng không nhịn được mà cảm thán, một cậu thiếu niên nhỏ tuổi mà cũng có thể nói đinh tai nhức óc đến vậy cơ đấy.Tạ Hoè An nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy tôi ăn với bà.”Tôi không biết Tạ Hoè An làm sao có thể hô như thế được, mãi cho đến rất nhiều năm sau, tôi vẫn còn nhớ tới cảnh tượng đó, cuối cùng không nhịn được mà cảm thán, một cậu thiếu niên nhỏ tuổi mà cũng có thể nói đinh tai nhức óc đến vậy cơ đấy.

Tôi đùa với anh, nếu là thời cổ đại thì nói không chừng anh là một vị vua rồi.Đói đến mức da bụng dính da lưng, tôi chợt nhớ tới lời dặn của Tần Mai Chi, không khỏi thở dài.

Anh cố tình ghẹo tôi: “Vậy chắc chắn em không thể vào cung rồi.”Một đám học trò da trắng gầy gò xen lẫn trong nhóm đàn ông lực lưỡng trông nổi bật cực kỳ. Anh tôi phụ trách đánh trống, trước lúc bắt đầu còn nghĩ mình rất ngầu, chào mọi người trên bờ hết một lượt, kết quả vừa xuất phát thì thuyền đã lật úp trên sông, mọi người đều cười phá lên.Cậu ta vào khu rừng ngoại ô chặt những nhánh trúc nhỏ, sau đó đóng một cuộn quay có thể chuyển động vào một đầu nhánh trúc, sau đó căng dây vào, kéo dây ra hết một đường rồi lại dùng dây kẽm cố định lại thành một vòng tròn.

Tôi hỏi anh tại sao, anh bảo vì nếu thế, vua sẽ không màng tảo triều nữa.Tôi chỉ có thể giương mắt lên nhìn.

Đúng là càng già càng bậy bạ mà.Trần Quốc Chung khoác một tay lên vai Vương Dược, không phục nói: “Sao, còn không phải là nhìn trúng Tạ Hoè An nhà bọn tôi rồi đấy à?”Tạ Hoè An trịnh trọng nói: “Điểm cuối của khoa học chính là thần học mà.”Tôi nghe vậy thì lại cười liên hồi, hỏi anh tôi cứu mạng anh khi nào chứ.

…(*) Ý chỉ ở gần cái lợi sẽ được hưởng lây.

Sau lời tuyên bố của anh, cuộc đua thuyền rồng cũng bắt đầu.Anh khẽ cười với tôi, nói được thôi.Tối mùa hè, các nhà kê một cái bàn ngoài sân, đàn ông thì lột tôm uống rượu, phụ nữ thì ăn cơm trò chuyện, cực kỳ náo nhiệt.

Người đua thuyền rồng mặc đồng phục là áo trấn thủ* màu đỏ, để lộ ra cánh tay đàn ông cường tráng. Trước thuyền rồng đều đặt một cái trống da lớn, trên trống có một đứa nhóc đang ngồi, có người phụ trách đánh trống, đánh một cái đứa nhóc sẽ hơi động đậy, người chèo thuyền phía sau thì dùng sức theo hiệu lệnh.Tôi nghe tiếng pháo nổ, trong lòng bỗng nghĩ vài tháng trước tôi còn dẫn Tạ Hoè An vào ngõ nhặt pháo làm hư lưới đánh cá của người ta, nửa tháng sau chúng tôi đã ăn mặc thành ra thế này cầu phúc cho họ rồi.Thời chúng tôi đi học không thể so với bây giờ được, thi thoảng trong nhà giáo viên bận chuyện đồng áng sẽ nhờ bạn học chạy tới giúp, trường học cũng thường xuyên tổ chức cho học sinh ra ngoài giúp vài ba chuyện công ích, vì thế lúc đi học thật sự rất mệt.

(*) Một kiểu áo như áo gile.

Càng gần đích nhịp trống càng nhanh, đứa nhóc cũng nhảy hăng hơn.Thật vui biết bao.

Người trên bờ đang căng thẳng lại không kìm được mà bật cười ha hả.Có lần đi du lịch với Tạ Hoè An, chúng tôi đụng phải một buổi tiệc thuyền rồng náo nhiệt, tôi đó xúc cảnh sinh tình, dưới ánh đèn, chúng tôi tìm một quán rượu nhỏ để ngồi uống, dẫn bàn là một cặp vợ chồng trẻ.Thế mà lần đó tôi hoàn toàn tin tưởng vị giác của mình, chỉ là sau đó ăn lại chocolate đen cùng hiệu lại đắng đến nhíu chặt mày, không biết vấn đề ở đâu nữa.

Anh tôi và đám bạn của anh ấy cũng tham gia 1 thuyền, đại diện cho con hẻm của chúng tôi.Vẻ mặt Tạ Hoè An rất nghiêm túc: “Bà chưa từng ăn mà, giờ ăn một miếng cũng để đảm bảo bình an thôi.”Tôi đột nhiên nhớ tới lễ Đoan Ngọ lúc trước, lúc đang ngồi cùng nhau trong tháp cổ, anh đã từng nói với tôi rằng anh hơi sợ nước vì trải nghiệm trong quá khứ.

Một đám học trò da trắng gầy gò xen lẫn trong nhóm đàn ông lực lưỡng trông nổi bật cực kỳ. Anh tôi phụ trách đánh trống, trước lúc bắt đầu còn nghĩ mình rất ngầu, chào mọi người trên bờ hết một lượt, kết quả vừa xuất phát thì thuyền đã lật úp trên sông, mọi người đều cười phá lên.Chàng trai năm đó khen tình cảm của chúng tôi thật tốt, lại hỏi chúng tôi gần nhau như thế, làm sao có thể phân biệt được đâu là tình bạn, đâu là tình yêu.Lúc hai cô gái là tôi và Tần Mai Chi còn đây ngây ngốc đứng bên bờ thì nhóc mập và Vương Dược đã ướt sũng bơi vào.

Tôi với Tạ Hoè An không được xuống xem. Cả quá trình đó chúng tôi đều phải ngồi trên cái bục trong tháp cổ. Dù bên này không cảm nhận được không khí náo nhiệt nhưng cũng có được góc nhìn ưu ái, có thể xem được tất cả trận đua thuyền rồng bên dưới.

Tôi nhìn đám trẻ đang cổ động, không kìm được mà bật cười, hỏi Tạ Hoè An trước đây đã từng ngồi trên trống như thế chưa.

Tạ Hoè An không hề giấu giếm, bảo hình như trẻ con ở thành phố Kinh đều đã từng ngồi hết rồi, nhưng thuyền anh ngồi lên chưa được bao lâu đã bị lật, anh nhảy không kịp, đã vậy còn bị uống nước, sau đó trong lòng bị ám ảnh nên không dám đụng nước nữa.Tuy Tạ Hoè An không còn thấp như trước kia nữa nhưng vẫn hơi nhỏ con so với đám sắp thành niên này. Chúng không ngờ rằng anh không biết bơi. Ném anh xong liền xoay người bỏ chạy.

Tôi bị câu chuyện của anh chọc cười, nhưng vì chủ trì còn sau lưng nên không dám cười to, chỉ có thể cố kìm cho cả người không được run lên.

Cuộc đua thuyền rồng kéo dài ròng rã nửa ngày, từ rạng sáng 4 giờ tôi với Tạ Hoè An vẫn chưa có gì bỏ bụng, trước mặt chúng tôi có một ít đồ ăn, nhưng đều là đồ cúng cả, đợi sau khi hoạt động kết thúc thì chủ trì mới chia cho trẻ con tới tham gia, chúc cho chúng được lớn lên mạnh khoẻ.Gần thành phố Kinh có một con kênh cái, lúc này hai bên bờ đều bu đen người, trong sông cũng đầy thuyền rồng đang đậu, chúng tôi vừa tới nơi, tiếng pháo đã nổ đì đùng.

Tôi chỉ có thể giương mắt lên nhìn.Tên này còn giấu đồ ăn cơ à!

Đói đến mức da bụng dính da lưng, tôi chợt nhớ tới lời dặn của Tần Mai Chi, không khỏi thở dài.Tần Mai Chi thấy thế bèn mỉm cười kỳ lạ huých tôi một cái. Tạ Hoè An để ý tới hành động này của cô ấy liền dùng vẻ mặt khác lạ nhìn chúng tôi.Tôi với Tạ Hoè An đi tới ngồi xuống tháp cổ được dựng bên bờ sông trong sự bao quanh của mọi người. Nghe nói tháp này là nơi để các thầy bà trước đây quan sát sao và cầu phúc.Nghe được những kỷ niệm của tôi với Tạ Hoè An, họ lại hỏi chúng tôi đã quen nhau thế nào.

Dường như Tạ Hoè An có khả năng thần giao cách cảm vậy, tay áo dài vươn về phía, giữa bàn tay có thứ gì đó là lạ, hơi ngẩn người một chút rồi mới nhận ra là một gói gì đó.Cả ba người họ nhanh chóng chạy ra hướng bờ sông, hôm nay tôi đã quỳ nửa ngày rồi, chân đau rát nên thụt lùi lại phía sau, Tạ Hoè An cũng cùng chung cảnh ngộ, chỉ đi trước tôi vài bước.

Tên này còn giấu đồ ăn cơ à!Sau khi đứng dậy, Tạ Hoè An theo sắp xếp từ trước, dõng dạc hô lớn với dòng sông trước mặt: “Thỉnh Long Vương bảo vệ người dân thành phố Kinh, tiệc thuyền rồng chính thức khai mạc!”

Tôi định quay đầu lại nhìn anh thì anh đã hất cằm về phía đối diện, nói nhìn chiếc thuyền kia kìa, tôi nhìn theo, anh lẳng lặng nhét thứ trong tay mình vào trong tay tôi.Hôm đó, chúng tôi đang câu tôm ngoài bờ sông, một đám thiếu niên lớn hơn chúng tôi chạy qua muốn lấy cần câu của chúng tôi.

Là 1 viên chocolate.Cái tên này ăn cắp thuốc tăng chiều cao đấy à, hình như ngày nào cũng cao hơn một tí.Tôi có thể bảo đảm rằng trước đó cậu ta tuyệt đối chưa từng nhìn thấy dụng cụ câu cá chuyên nghiệp, vì sau đó nhìn thấy đồ chuyên nghiệp, cậu ta còn kinh ngạc một phen mà. Nếu Vương Dược ra đời sớm hơn một tí, nói không chừng cậu ta chính là người phát minh ra thứ này rồi.

Thời đại này chocolate là đồ hiếm, cuộc đời tôi lần đầu tiên được ăn chocolate, cảm thấy ngọt đến nao lòng.Ồ, trong mắt anh tôi chỉ là một đứa trẻ thôi.“Ngượng rồi, ngượng rồi kìa!” Cả ba người bắt đầu ồn ào.

Tạ Hoè An khăng khăng bảo lúc đó tôi đói quá nên sinh ra ảo giác rồi, chocolate đen thì ngọt cái nỗi gì.1 viên chocolate đã giúp tôi cầm cự tới tối, cuộc đua thuyền rồng kết thúc, đầu hẻm đội thắng hạng nhất được buộc dây đỏ, dù không phải thứ gì đắt tiền nhưng ai nấy đều rất vui.

Thế mà lần đó tôi hoàn toàn tin tưởng vị giác của mình, chỉ là sau đó ăn lại chocolate đen cùng hiệu lại đắng đến nhíu chặt mày, không biết vấn đề ở đâu nữa.

1 viên chocolate đã giúp tôi cầm cự tới tối, cuộc đua thuyền rồng kết thúc, đầu hẻm đội thắng hạng nhất được buộc dây đỏ, dù không phải thứ gì đắt tiền nhưng ai nấy đều rất vui.Lúc tôi còn đang xấu hổ, anh lấy một quả táo đỏ rực từ trong túi ra đưa tới trước mặt tôi.

Lúc này tôi với Tạ Hoè An mới được giải thoát.

Chúng tôi trở về miếu cởi bỏ áo giáp, lúc bước ra ngoài, trước nhà trong hẻm đều giăng kín lồng đèn màu đỏ, trên đường phố lại càng rực rỡ hơn. Hội đèn lồng Đoan Ngọ chính thức bắt đầu, trên đường người qua lại tấp nập, đi không dễ, tôi cũng chẳng biết sao thành phố Kinh lại có nhiều người như thế nữa.

Tôi chen qua đám đông để tìm bọn Tần Mai Chi.Tôi định quay đầu lại nhìn anh thì anh đã hất cằm về phía đối diện, nói nhìn chiếc thuyền kia kìa, tôi nhìn theo, anh lẳng lặng nhét thứ trong tay mình vào trong tay tôi.

Tần Mai Chi với Trần Quốc Chung, còn có Vương Dược đang đứng với nhau, thấy tôi đến, Tần Mai Chi nói: “Thẩm Thu Bạch, bọn tôi vừa bảo hôm nay là ngày bà xuất giá đấy!”Trẻ con thời đó có thể trèo cây lội nước, bị ném xuống sông cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng.

Mặt tôi nóng lên, mắng cô ấy: “Nói bậy bạ gì thế hả!”Nhờ anh nhắc mà tôi đã nhớ lại khoảng thời gian nghỉ hè thời đi học đó.

Trần Quốc Chung khoác một tay lên vai Vương Dược, không phục nói: “Sao, còn không phải là nhìn trúng Tạ Hoè An nhà bọn tôi rồi đấy à?”Lúc này, Tạ Hoè An vừa thay xong quần áo mới từ từ bước tới.Tôi ngây ngốc nhìn anh, không kìm được cũng lấy nửa quả còn lại cắn một miếng, nói: “Nếu có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ kéo ông theo đấy!”Lúc câu cá chỉ cần quay cuộn quay, đồng thời khi câu tôm còn có thể điều chỉnh độ dài ngắn của dây.

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, hét lên: “Nhóc mập, ông còn nói mò là tôi đánh ông đấy!”Lúc nào cũng nâng tôi lên cao cả.

“Ngượng rồi, ngượng rồi kìa!” Cả ba người bắt đầu ồn ào.Nhìn thấy anh cười, tôi chợt ngẩn ngơ.Thuở đó còn bồng bột chưa biết hạnh phúc là thế nào, cứ mong nhanh nhanh lớn lên, ai mà ngờ giờ lớn tuổi rồi lại chỉ muốn quay về quá khứ:Thời đại này chocolate là đồ hiếm, cuộc đời tôi lần đầu tiên được ăn chocolate, cảm thấy ngọt đến nao lòng.

Lúc này, Tạ Hoè An vừa thay xong quần áo mới từ từ bước tới.Trước đây Tạ Hoè An chưa bao giờ nói tới chủ đề này, chẳng biết có phải tối đó uống ít rượu rồi hay không mà cũng mở lời kể chuyện.

Tần Mai Chi thấy thế bèn mỉm cười kỳ lạ huých tôi một cái. Tạ Hoè An để ý tới hành động này của cô ấy liền dùng vẻ mặt khác lạ nhìn chúng tôi.

Vốn là chẳng có chuyện gì, nhưng bị họ chọc như thế lại khiến người ta thấy mất tự nhiên.

May là Tần Mai Chi nhanh chóng đề nghị mọi người ra bờ sông thả đèn, lúc đó tôi mới có thể thoát khỏi bầu không khí lúng túng này.

Cả ba người họ nhanh chóng chạy ra hướng bờ sông, hôm nay tôi đã quỳ nửa ngày rồi, chân đau rát nên thụt lùi lại phía sau, Tạ Hoè An cũng cùng chung cảnh ngộ, chỉ đi trước tôi vài bước.Tôi phát hiện Tạ Hoè An vẫn chưa lên nên đi qua xem xét, trông thấy tên này đang vùng vẫy ở giữa sông!

Tôi nhìn theo bóng lưng của anh.

Cái tên này ăn cắp thuốc tăng chiều cao đấy à, hình như ngày nào cũng cao hơn một tí.

Tôi đang ngây người dõi theo bóng lưng của anh thì anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, tôi không kịp thu mắt lại nên đã chạm mắt với anh.Mọi thứ thật quá đỗi thần kỳ.Tôi bị câu chuyện của anh chọc cười, nhưng vì chủ trì còn sau lưng nên không dám cười to, chỉ có thể cố kìm cho cả người không được run lên.

Lúc tôi còn đang xấu hổ, anh lấy một quả táo đỏ rực từ trong túi ra đưa tới trước mặt tôi.

“Gì vậy?” Tôi không hiểu anh đột nhiên đưa táo cho mình làm gì.Theo sắp xếp của chủ trì, chúng tôi dâng hương lên tượng Long Vương, cầu nguyện cho 1 năm mưa thuận gió hoà, sau đó lại đi bộ sang bờ sông.Ai ngờ đám người này lấy đồ rồi vẫn không hài lòng, còn muốn lấy tôm chúng tôi đã câu được nữa.

Tạ Hoè An: “Đồ cúng cho Long Vương, tôi xin từ chủ trì đấy.”Tôi sợ hãi thán phục sức mạnh của anh, anh đưa một nửa quả táo lên miệng cắn một miếng, nói: “Thế này thì có nạn cùng chịu.”

Chẳng trách anh ra trễ hơn tôi, tôi nghĩ thầm, lỗ tai lại bắt đầu nóng lên, vội nói: “Chẳng phải bảo là dành cho tụi trẻ con à.”(*) Ý chỉ ở gần cái lợi sẽ được hưởng lây.

Tạ Hoè An khó hiểu nhìn tôi nói: “Bà cũng mới có 14 tuổi mà, không phải trẻ con à?”Trước đây tôi đã từng nói thế với Tạ Hoè An, anh bảo tôi đang tự xem thường mình, với sự phấn khích đó của tôi, xuất hiện trong trường có mấy ai mà không để ý được chứ.

Ồ, trong mắt anh tôi chỉ là một đứa trẻ thôi.

Chẳng hiểu sao lại có chút mất mát, nhưng vẫn phải mạnh miệng: “Cứ nghĩ trẻ con là từ 10 tuổi trở xuống chứ.”

Vẻ mặt Tạ Hoè An rất nghiêm túc: “Bà chưa từng ăn mà, giờ ăn một miếng cũng để đảm bảo bình an thôi.”

Tôi ngây ngốc nhìn anh: “Chẳng phải ông tin khoa học à?”

Tạ Hoè An trịnh trọng nói: “Điểm cuối của khoa học chính là thần học mà.”Mẹ Tần Mai Chi nấu ăn rất ngon, lần nào chúng tôi câu được tôm mẹ cô ấy cũng tự mình xuống bếp, sau khi nấu xong lại bưng đến từng nhà chúng tôi.

Tôi nhận lấy quả táo từ tay anh, hơi chột dạ nói: “Long Thần sẽ không trừng phạt tôi đâu nhỉ?”Vốn là chẳng có chuyện gì, nhưng bị họ chọc như thế lại khiến người ta thấy mất tự nhiên.

Tạ Hoè An nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy tôi ăn với bà.”

Nói xong, anh lấy lại quả táo, không hiểu dùng lực thế nào mà quả táo rắc một cái đã tách ra làm 2.

Tôi sợ hãi thán phục sức mạnh của anh, anh đưa một nửa quả táo lên miệng cắn một miếng, nói: “Thế này thì có nạn cùng chịu.”

Tôi ngây ngốc nhìn anh, không kìm được cũng lấy nửa quả còn lại cắn một miếng, nói: “Nếu có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ kéo ông theo đấy!”Tôi đùa với anh, nếu là thời cổ đại thì nói không chừng anh là một vị vua rồi.

Anh khẽ cười với tôi, nói được thôi.Bản thân chúng lớn tuổi hơn chúng tôi, lại còn cậy đông người, chúng tôi nào dám manh động, tất nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn giao đồ ra thôi.

Nhìn thấy anh cười, tôi chợt ngẩn ngơ.Gần như không chút do dự, tôi lập tức nhảy ngay xuống nước.

Tôi nghĩ chắc có lẽ là do bầu không khí lúc đó, lúc ấy nhà thấp lắm, bầu trời vừa cao vừa rộng, đúng lúc sau lưng anh là ánh đèn đủ màu và đám đông tấp nập, anh đứng nơi đó khẽ mỉm cười, thật khó khiến để người ta không liên tưởng tới hai từ “ấm áp”.Lúc này tôi với Tạ Hoè An mới được giải thoát.

Từng chi tiết của Đoan Ngọ hôm đó cùng với nụ cười khẽ của anh đã hoàn toàn khắc ghi trong tâm trí tôi.

Giờ nhìn lại, dường như rất nhiều dịp Đoan Ngọ sau này cũng không chẳng có được cảm giác như lúc đó.Đôi lúc may mắn thì đến trưa sẽ câu được cả một thùng tôm.

Tôi nhớ sau đó thành phố Kinh cũng tổ chức thêm vài lần cầu phúc như thế nữa, nhưng tôi không tham gia vào mà chỉ đứng hóng chuyện bên kia sông, sau này thành thị phát triển, dân số thành phố Kinh biến động, tập tục này cũng dần dà trôi vào quên lãng.

Mấy năm trước tôi dẫn cha mẹ về quê thăm họ hàng, đúng lúc là Đoan Ngọ, nhánh sông cái ở thành phố Kinh cũng đang tổ chức đua thuyền rồng, nhưng quá trình thi đấu quá cứng nhắc, người xem cũng thưa thớt, buổi tối tất nhiên cũng không có đèn đuốc gì, những tòa kiến trúc cổ đã được xây lại, vô số tòa nhà cao tầng mọc lên, tất cả dường như đã trở nên lạnh lùng và qua loa.

Nhớ tới chuyện này, hình như tôi cũng cảm nhận cảm giác trong lòng của Tạ Hoè An, trong lòng cũng nảy sinh ra một cảm giác cô đơn.Đúng là càng già càng bậy bạ mà.

Có lần đi du lịch với Tạ Hoè An, chúng tôi đụng phải một buổi tiệc thuyền rồng náo nhiệt, tôi đó xúc cảnh sinh tình, dưới ánh đèn, chúng tôi tìm một quán rượu nhỏ để ngồi uống, dẫn bàn là một cặp vợ chồng trẻ.Tạ Hoè An khó hiểu nhìn tôi nói: “Bà cũng mới có 14 tuổi mà, không phải trẻ con à?”

Nghe được những kỷ niệm của tôi với Tạ Hoè An, họ lại hỏi chúng tôi đã quen nhau thế nào.

Tạ Hoè An chỉ vào tôi, nói tôi là hàng xóm của anh, nhà anh ở ven hồ hưởng trước ánh trăng*.Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng chúng tôi cũng đã về lại miếu.

Trừ những người có ruộng trong nhà, những người bình thường đều chơi bời hết cả 2 tháng trời.(*) Ý chỉ ở gần cái lợi sẽ được hưởng lây.

Tôi lập tức cười phá lên, thực ra rõ ràng tôi mới là người nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, Tạ Hoè An ưu tú như thế, nếu chúng tôi không phải hàng xóm thì có lẽ tôi còn chẳng có cơ hội quen biết anh nữa là.Tạ Hoè An chỉ vào tôi, nói tôi là hàng xóm của anh, nhà anh ở ven hồ hưởng trước ánh trăng*.Người trên bờ đang căng thẳng lại không kìm được mà bật cười ha hả.

Trước đây tôi đã từng nói thế với Tạ Hoè An, anh bảo tôi đang tự xem thường mình, với sự phấn khích đó của tôi, xuất hiện trong trường có mấy ai mà không để ý được chứ.

Lúc nào cũng nâng tôi lên cao cả.Chúng tôi đứng trên một cái bục, dâng hương lên cái lư trước mặt rồi quỳ xuống lạy về phía sông cả Đào Đào.

Chàng trai năm đó khen tình cảm của chúng tôi thật tốt, lại hỏi chúng tôi gần nhau như thế, làm sao có thể phân biệt được đâu là tình bạn, đâu là tình yêu.Tôi lập tức cười phá lên, thực ra rõ ràng tôi mới là người nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, Tạ Hoè An ưu tú như thế, nếu chúng tôi không phải hàng xóm thì có lẽ tôi còn chẳng có cơ hội quen biết anh nữa là.

Trước đây Tạ Hoè An chưa bao giờ nói tới chủ đề này, chẳng biết có phải tối đó uống ít rượu rồi hay không mà cũng mở lời kể chuyện.

Anh cười thần bí nói: “Cô ấy có ơn cứu mạng tôi, tôi nghĩ, đời mình chẳng còn thứ gì khác nữa, chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi.”

Tôi nghe vậy thì lại cười liên hồi, hỏi anh tôi cứu mạng anh khi nào chứ.“Gì vậy?” Tôi không hiểu anh đột nhiên đưa táo cho mình làm gì.Thành phố Kinh nhiều sông hồ, thú vui phổ biến nhất của những bạn nhỏ trong các con hẻm là chạy tới con sông ngoại ô thành phố Kinh để câu tôm cá.

Anh nhướng mày, bảo em quên rồi à, kỳ nghỉ hè năm lớp 8 ấy.

Nhờ anh nhắc mà tôi đã nhớ lại khoảng thời gian nghỉ hè thời đi học đó.Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, hét lên: “Nhóc mập, ông còn nói mò là tôi đánh ông đấy!”

Thật vui biết bao.

Thuở đó còn bồng bột chưa biết hạnh phúc là thế nào, cứ mong nhanh nhanh lớn lên, ai mà ngờ giờ lớn tuổi rồi lại chỉ muốn quay về quá khứ:Mấy năm trước tôi dẫn cha mẹ về quê thăm họ hàng, đúng lúc là Đoan Ngọ, nhánh sông cái ở thành phố Kinh cũng đang tổ chức đua thuyền rồng, nhưng quá trình thi đấu quá cứng nhắc, người xem cũng thưa thớt, buổi tối tất nhiên cũng không có đèn đuốc gì, những tòa kiến trúc cổ đã được xây lại, vô số tòa nhà cao tầng mọc lên, tất cả dường như đã trở nên lạnh lùng và qua loa.

Thời chúng tôi đi học không thể so với bây giờ được, thi thoảng trong nhà giáo viên bận chuyện đồng áng sẽ nhờ bạn học chạy tới giúp, trường học cũng thường xuyên tổ chức cho học sinh ra ngoài giúp vài ba chuyện công ích, vì thế lúc đi học thật sự rất mệt.

Kỳ nghỉ hè mới thực sự là để thả lỏng bản thân.

Trừ những người có ruộng trong nhà, những người bình thường đều chơi bời hết cả 2 tháng trời.…Người đua thuyền rồng mặc đồng phục là áo trấn thủ* màu đỏ, để lộ ra cánh tay đàn ông cường tráng. Trước thuyền rồng đều đặt một cái trống da lớn, trên trống có một đứa nhóc đang ngồi, có người phụ trách đánh trống, đánh một cái đứa nhóc sẽ hơi động đậy, người chèo thuyền phía sau thì dùng sức theo hiệu lệnh.Những mùa hè đó, cảnh tượng thường thấy nhất trong hẻm là đám chúng tôi vác theo dụng cụ Vương Dược làm, dưới tia nắng chiều lốm đốm chạy đi khắp các nẻo đường và ngõ hẻm để đến bờ sông ngoại ô thành phố.

Thành phố Kinh nhiều sông hồ, thú vui phổ biến nhất của những bạn nhỏ trong các con hẻm là chạy tới con sông ngoại ô thành phố Kinh để câu tôm cá.

Vương Dược đeo kính gầy guộc nhưng được di truyền nghề mộc của cha mình, dù làm thứ gì cũng dễ dàng cả.Nhóc mập là người đầu tiên đứng ra không chịu. Cậu ta la hét liều mạng với bên kia, kết quả vừa lao tới đã bị người ta xách lên ném xuống sông.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, dụng cụ câu tôm cá của chúng tôi đều do cậu ta chế tạo ra.

Cậu ta vào khu rừng ngoại ô chặt những nhánh trúc nhỏ, sau đó đóng một cuộn quay có thể chuyển động vào một đầu nhánh trúc, sau đó căng dây vào, kéo dây ra hết một đường rồi lại dùng dây kẽm cố định lại thành một vòng tròn.

Lúc câu cá chỉ cần quay cuộn quay, đồng thời khi câu tôm còn có thể điều chỉnh độ dài ngắn của dây.

Tôi có thể bảo đảm rằng trước đó cậu ta tuyệt đối chưa từng nhìn thấy dụng cụ câu cá chuyên nghiệp, vì sau đó nhìn thấy đồ chuyên nghiệp, cậu ta còn kinh ngạc một phen mà. Nếu Vương Dược ra đời sớm hơn một tí, nói không chừng cậu ta chính là người phát minh ra thứ này rồi.

Những mùa hè đó, cảnh tượng thường thấy nhất trong hẻm là đám chúng tôi vác theo dụng cụ Vương Dược làm, dưới tia nắng chiều lốm đốm chạy đi khắp các nẻo đường và ngõ hẻm để đến bờ sông ngoại ô thành phố.Sự kiện cứu mạng mà Tạ Hoè An nói xảy ra trong bối cảnh đó.Nhớ tới chuyện này, hình như tôi cũng cảm nhận cảm giác trong lòng của Tạ Hoè An, trong lòng cũng nảy sinh ra một cảm giác cô đơn.

Đôi lúc may mắn thì đến trưa sẽ câu được cả một thùng tôm.

Mẹ Tần Mai Chi nấu ăn rất ngon, lần nào chúng tôi câu được tôm mẹ cô ấy cũng tự mình xuống bếp, sau khi nấu xong lại bưng đến từng nhà chúng tôi.

Tối mùa hè, các nhà kê một cái bàn ngoài sân, đàn ông thì lột tôm uống rượu, phụ nữ thì ăn cơm trò chuyện, cực kỳ náo nhiệt.

Sự kiện cứu mạng mà Tạ Hoè An nói xảy ra trong bối cảnh đó.

Hôm đó, chúng tôi đang câu tôm ngoài bờ sông, một đám thiếu niên lớn hơn chúng tôi chạy qua muốn lấy cần câu của chúng tôi.Chẳng hiểu sao lại có chút mất mát, nhưng vẫn phải mạnh miệng: “Cứ nghĩ trẻ con là từ 10 tuổi trở xuống chứ.”

Từ khi lên lớp 8, bọn học sinh trong trường nghề thường xuyên đến gây chuyện với chúng tôi. Không chỉ có chúng tôi, trong trường có rất nhiều bạn học đã từng bị chúng bắt nạt. Bắt chẹt, cướp đồ… Những chuyện này thường xuyên xảy ra.

Bản thân chúng lớn tuổi hơn chúng tôi, lại còn cậy đông người, chúng tôi nào dám manh động, tất nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn giao đồ ra thôi.

Ai ngờ đám người này lấy đồ rồi vẫn không hài lòng, còn muốn lấy tôm chúng tôi đã câu được nữa.

Đây là thành quả chúng tôi đội nắng giữa trưa đấy.

Nhóc mập là người đầu tiên đứng ra không chịu. Cậu ta la hét liều mạng với bên kia, kết quả vừa lao tới đã bị người ta xách lên ném xuống sông.

Trẻ con thời đó có thể trèo cây lội nước, bị ném xuống sông cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng.

Chính vì nghĩ như thế, đám lưu manh kia cũng ném Vương Dược xuống sông, tiếp đó là Tạ Hoè An.

Tuy Tạ Hoè An không còn thấp như trước kia nữa nhưng vẫn hơi nhỏ con so với đám sắp thành niên này. Chúng không ngờ rằng anh không biết bơi. Ném anh xong liền xoay người bỏ chạy.

Lúc hai cô gái là tôi và Tần Mai Chi còn đây ngây ngốc đứng bên bờ thì nhóc mập và Vương Dược đã ướt sũng bơi vào.

Tôi phát hiện Tạ Hoè An vẫn chưa lên nên đi qua xem xét, trông thấy tên này đang vùng vẫy ở giữa sông!Là 1 viên chocolate.

Tôi đột nhiên nhớ tới lễ Đoan Ngọ lúc trước, lúc đang ngồi cùng nhau trong tháp cổ, anh đã từng nói với tôi rằng anh hơi sợ nước vì trải nghiệm trong quá khứ.Giờ nhìn lại, dường như rất nhiều dịp Đoan Ngọ sau này cũng không chẳng có được cảm giác như lúc đó.

Gần như không chút do dự, tôi lập tức nhảy ngay xuống nước.