Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 16: Nói xấu sau lưng



Chẳng ai muốn sống dưới một mái nhà mà suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với nhau cả, Trần Thư Ý hy vọng giống như lời Hà Đông Quân nói, có cháu nội rồi mẹ chồng sẽ thay đổi tính tình, không còn bắt bẻ chì chiết cô nữa, cho nên bắt đầu điều chỉnh chế độ ăn, mỗi bữa chỉ ăn nửa chén cơm rồi buông đũa.

Nhưng người ta thường có câu cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bà Tuyết Mai thấy con dâu tự nhiên ăn ít đi thì nghiêm mặt, cho rằng Thư Ý đang tỏ thái độ với mình.

"Cô đang tỏ thái độ chê đồ tôi nấu ra ăn không được?"

Ngữ điệu bà ta vẫn giống như trước kia, chỉ có ghét bỏ và chê trách, Trần Thư Ý gắng gượng giải thích: "Bác sĩ nói con phải thay đổi thói quen sinh hoạt mới dễ thụ thai được, con đang từ từ giảm khẩu phần ăn để giảm cân."

Hà Đông Quân ở bên cũng nói thêm vào, bênh vực vợ: "Cơm mẹ nấu vẫn luôn là ngon nhất, vợ con làm theo lời bác sĩ căn dặn thôi mà, mẹ xem ngày trước mỗi bữa cô ấy đều ăn trên hai bát, bây giờ tự nhiên phải ăn ít đi con cũng xót lắm, nhưng vì để mẹ sớm có cháu bế bồng phải cố gắng."

Bà Tuyết Mai nghe xong bĩu môi đầy mỉa mai: "Béo phì và ăn kiêng không liên quan gì đến nhau, do nhà cô ta có điều kiện nên ăn uống vô tội vạ mà thôi."

Trần Thư Ý nghe nhiều cũng quen rồi, chẳng thèm nói lại nữa mặc kệ bà ta ngồi đó độc thoại một mình.

Để mẹ mình không tiếp tục nói ra những lời mất lòng Thư Ý nữa, Hà Đông Quân gỡ cá đặt vào bát bà Tuyết Mai, cố ý nói to át tiếng: "Mẹ ăn thêm cá đi."

Thế nhưng bà ta làm gì hiểu cho nỗi khổ tâm của con trai, vẫn cố gân cổ lên nói: "Đã thế nhịn ăn luôn cho rồi, tôi thấy người cô ta ấy có ăn thế cũng không giảm được phân nào đâu."

Thái độ của mẹ chồng vô cùng hà khắc và thô lỗ khiến Trần Thư Ý phải chịu nhiều áp lực, mỗi ngày trôi qua có lẽ khoảng thời gian được ra ngoài làm việc đối với cô là dễ chịu nhất.

Công việc dù có khó khăn vất vả, nhưng ít nhất cô còn tìm thấy được niềm vui và sự tôn nghiêm trong đó, còn ở trong ngôi nhà này dù có đưa bao nhiêu tiền cái nhận lại vẫn chỉ là sự thiếu thiện cảm.

Buổi chiều Trần Thư Ý đang ở công ty làm việc thì nhận được tin nhắn thoại mẹ chồng gửi tới, nói tối nay nhà có khách buộc cô phải về sớm, kèm theo một đống thứ đồ muốn cô mua cho bà ta.

Từ sau đợt phải cắt giảm nhân sự, công ty Thư Ý thực sự rất ít việc cầu mong tăng ca cũng chẳng được, cho nên cô không từ chối yêu cầu của mẹ chồng, hết giờ làm việc liền theo như lời bà ta nói đi chợ mua đồ về nấu cơm đãi khách.

Bước vào cửa nhà Thư Ý mới biết, khách khứa mà bà Tuyết Mai nói trong điện thoại thực ra là gia đình em gái bà ta, cô cũng không phải loại người keo kiệt bủn xỉn không hiếu khách, tươi cười cất tiếng chào hỏi.

"Con chào chú, dì."

Âm thanh nói cười vui vẻ theo câu chào của Thư Ý mà trở nên trầm lặng, em gái bà Tuyết Mai hơi hướng mắt ra cửa gật đầu đáp lại cho có: "Vợ Đông Quân về đấy à."

"Dạ, chú dì và các em ngồi chơi rồi ở lại ăn cơm với mẹ con cháu." Trần Thư Ý còn bận xách đống đồ trên tay không tiện đi tới bàn tiếp khách trò chuyện, mà thực ra cũng chẳng ai bảo cô ra ngồi chơi, nói xong liền đi vào bếp bỏ đồ ra bắt tay vào sơ chế nguyên liệu.

"Mai Hạ con vào bếp xem phụ được chị dâu cái gì thì phụ đi." May mắn chồng em gái bà Tuyết Mai còn hiểu biết, thấy vậy lên tiếng nhắc nhở con gái mình.

"Chú không phải bận tâm, để con bé đó tự làm, bình thường nó lười biếng quen rồi." Bà Tuyết Mai lập tức lên tiếng ngăn cản, toàn bộ lời nói ra đều là ý tứ khó chịu kể xấu con dâu mình.

Giọng bà ta không nhỏ, đương nhiên Trần Thư Ý ở trong bếp cũng nghe được, thế mới thấy bình thường chắc hẳn bà ta chuyên đi rêu rao nói những lời không hay về cô. Chẳng trách hôm nay đi chợ gặp bác hàng xóm gần nhà, bà ấy bảo cô cũng biết đi chợ cơ đấy.

Bữa cơm tối, trên bàn ăn không ai nói được lời tử tế cảm ơn Thư Ý đã vất vả cơm nước thì thôi, đằng này hết dì chồng đến em họ chồng tỏ vẻ cô nấu ăn không ngon, dạy bảo cô phải nấu thế này thế kia.

"Món canh này thêm chút tôm xay thì ngon." Dì chồng sau khi uống hết bát canh cải cảm thán.

Bà Tuyết Mai đặt đũa xuống liếc xéo con dâu tiếp lời: "Nó có biết nấu ăn đâu, giá mà cũng như cháu Mai Hạ trước khi lấy chồng được dì bảo ban cẩn thận thì tốt."

"Con thấy thế này ngon rồi, Mai Hạ biết nấu ăn từ khi nào thế?" Hà Đông Quân thấy vợ có vẻ buồn, ở trước mặt nhà ngoại đỡ lời.

Bà Tuyết Mai cau mày, chân ở dưới gầm bàn giơ lên đá con trai cảnh cáo, cùng lúc gương mặt dì chồng méo xệch gượng nạo nói: "Em con giờ giỏi rồi, nhà chồng còn khen ngợi con bé nấu ăn ngon như nhà hàng năm sao nữa."

Hà Đông Quân khẽ "À" một tiếng, không rõ đã hiểu ra hay là đang giễu cợt. Có mặt người lớn anh ta không dám nói, chứ người em họ này của anh ta ngày trước chẳng suốt ngày bị bố mẹ chồng đòi trả về nhà mẹ đẻ, vì tội lười không chịu làm việc nhà, làm sao bằng một góc Thư Ý.

Trần Thư Ý được chồng bênh vực thần sắc theo đó tốt hơn rất nhiều.

Sau bữa tối chị em bà tuyết mai kéo nhau vào phòng thì thầm to nhỏ, lúc Trần Thư Ý mang hoa quả tráng miệng vào vừa hay nghe được hai người họ đang đánh giá mình.

"Em thấy vợ thằng Quân nhà giàu mà ăn vận lôi thôi quá vậy?"

"Dì xem đấy mất hết mặt mũi với hàng xóm."

Trần Thư Ý cúi xuống nhìn bộ đồ trên người mình, tuy có giản dị thật nhưng với trọng lượng cơ thể cô coi như cũng gọn gàng sạch sẽ rồi, làm gì đến nỗi như hai chị em bọn họ nói?