Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 21: Người phụ nữ trơ trẽn





Xế chiều, Trần Thư Ý lái xe về tới cổng thì gặp Hà Đông Quân cùng lúc tan làm trở về, hai người đang bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh nên không ai mở lời với ai.

Trần Thư Ý cố ý ngồi ở trên xe chờ Hà Đông Quân vào nhà trước, sau đó mới mở cửa bước xuống xe, chậm rãi bước từng bước nặng nề vào ngôi nhà không mang đến cho mình hơi ấm gia đình.

Hà Đông Quân không có ý định chờ Thư Ý cho nên đi rất nhanh, đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trong phòng khách mới dừng lại.

Nét mặt anh ta bất giác hiện lên tia lo lắng bất an, đôi chân dường như đang muốn lùi về phía sau chạy trốn.

"Đông Quân về rồi đấy à." Chỗ bà Tuyết Mai ngồi có thể dễ dàng nhìn ra bên ngoài, phát hiện con trai trở về liền cất tiếng gọi.

Lã Tuệ An nghe thấy thế gương mặt thoáng chốc sáng bừng lên, lập tức rời sofa hớn hở đi về phía Hà Đông Quân.

"Cuối cùng cũng chờ được anh rồi, thời gian qua không một ngày nào em không nhớ đến anh."

Dáng vẻ cô ta không chút che giấu thể hiện tình cảm dành cho bạn trai cũ, thậm chí còn trơ trẽn bổ nhào vào lòng người đàn ông đã kết hôn, cho dù đã nhìn thấy vợ anh ta đứng ở cách đó không xa.

Một màn thâm tình tất cả thu vào mắt Trần Thư Ý, trong đầu cô lúc này ngoài sững sờ ra còn có rất nhiều nghi vấn.

Người phụ nữ lạ mặt này là ai? Có quan hệ gì với chồng cô?

Mà lúc này đây Hà Đông Quân đang bị sự nhiệt tình của Lã Tuệ An làm cho đầu óc mụ mị bỗng bừng tỉnh, nhớ đến vợ mình vội vàng đẩy cô ta ra, quay đầu lại nhìn Thư Ý cánh môi mấp máy như muốn giải thích.

Nhưng chưa đợt Hà Đông Quân lên tiếng, Lã Tuệ An đã nhanh miệng cướp lời:

"Đây là vợ anh Đông Quân sao? Chào em chị là Lã Tuệ An, bạn gái cũ anh Đông Quân."

Ba từ "Bạn gái cũ" giống như tiếng nổ lớn đánh bên tai Thư Ý, cô khẳng định mình không phải kiểu phụ nữ nhỏ mọn cấm chồng không được tiếp xúc với người xưa, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, lời nói và hành động Lã Tuệ An bây giờ thì không thể nào chấp nhận nổi.

Cô ta đang muốn thể hiện cho cô xem cái gì đây?

Qua một lúc lâu không thấy Thư Ý trả lời lại Lã Tuệ An, người vốn đã ghét con dâu như bà Tuyết Mai làm sao có thể bỏ qua cơ hội, sắc mặt sa sầm quát mắng:

"Không có phép tắc gì cả, khách tới nhà chơi mà mặt cứ lì ra đấy, còn không mau vào nấu cơm."

Trước mặt người ngoài, Trần Thư Ý cũng không muốn đôi co với mẹ chồng làm gì cho người ta được dịp cười chê, đè nén mọi phẫn nộ xuống đi vào trong nhà bếp.

Con dâu còn chưa đi khỏi, bà Tuyết Mai đã thay đổi thái độ, hiền hòa nói với Lã Tuệ An: "Cháu đã tới đây rồi, ở lại ăn cơm cùng gia đình bác."

"Dạ." Có cơ hội ở cùng Hà Đông Quân Lã Tuệ An vui mừng không thôi, lập tức đồng ý.

Sau đó cô ta lôi kéo tay Hà Đông Quân đi về phía sofa ngồi xuống, ở bên cạnh liếc ngang liếc dọc giả bộ vu vơ hỏi:

"Em nghe nói anh kết hôn được hai năm rồi, đứa nhỏ năm nay chắc cũng tầm một, hai tuổi rồi nhỉ?"

Hà Đông Quân một phần vì những chuyện không vui xảy ra trong quá khứ, một phần lo lắng Thư Ý hiểu lầm quan hệ giữa mình và Lã Tuệ An, nhích người giữ khoảng cách với cô ta, cũng không có tâm trạng để trả lời.

Bà Tuyết Mai đã nhận quà của Lã Tuệ An đương nhiên sẽ không muốn để cô ta phật lòng, thay con trai trả lời với cái giọng điệu chế nhạo con dâu:

"Đông Quân số khổ rước phải cái loại không biết đẻ về nhà, thì lấy đâu ra đứa nhỏ."

Hà Đông Quân vì cả hai đã kết hôn hai năm rồi vẫn chưa có con, nên khi nghe mẹ nói vợ vô sinh cũng không hề đứng ra phản bác bảo vệ.

Lã Tuệ An nhìn ra bà Tuyết Mai không ưa người vợ hiện tại của Hà Đông Quân, liền thể hiện bản thân:

"Cháu đã từ bỏ công việc trước đây, mở một trung tâm chăm sóc sắc đẹp, bác có thời gian tới chỗ cháu chơi."

Ngày trước khi quen Hà Đông Quân, Lã Tuệ An chỉ là một nhân viên spa bình thường, nghề nghiệp cộng với gia cảnh nghèo khó của cô ta chính là thứ rõ ràng nhất dẫn đến sự ngăn cấm từ bà Tuyết Mai.

Nhưng bây giờ đã khác, Lã Tuệ An với vẻ ngoài xinh đẹp, sành điệu và hào phóng hơn Thư Ý khiến bà ta thay đổi ánh nhìn.

Bà ta rất muốn xem thử trung tâm chăm sóc sắc đẹp của Lã Tuệ An mở to như thế nào? Nên rất nhanh đã đưa ra một cái hẹn.

"Cháu cho bác địa chỉ đi, mấy hôm nữa bác qua."

"Ở ngay cạnh siêu thị trung tâm thành phố đấy bác, cháu muốn phát triển sự nghiệp ở thành phố này vì muốn..."

Lã Tuệ An hơi ngừng lại đưa mắt nhìn Hà Đông Quân cố ý úp mở nói:

"Ở bên người mình yêu."

Mặt bằng ở trung tâm thành phố giá thành rất đắt, không phải ai cũng có khả năng thuê được, chưa cần biết cửa tiệm to hay nhỏ với điều này thôi cũng đủ để bà Tuyết Mai nổi lòng tham lam.

Bà ta nhìn con trai rồi lại nhìn Lã Tuệ An cười thầm, rồi cố tình kiếm cớ rời đi để hai người có cơ hội riêng tư với nhau.

"Đông Quân nói chuyện với Tuệ An nhé, mẹ vào bếp xem cái đứa hậu đậu kia cơm nước thế nào rồi."

Không còn người cản trở, Lã Tuệ An bắt đầu có những cử chỉ vượt mức với Hà Đông Quân, cô ta di chuyển cơ thể dựa sát vào người anh ta, giọng điệu lả lướt cất tiếng:

"Anh Đông Quân..."

Hà Đông Quân tránh cô ta như tránh tà, đứng phắt dậy, lạnh nhạt nói:

"Tuệ An em tới đây trò chuyện cùng mẹ anh, anh rất cảm ơn, nhưng chúng ta đã kết thúc rồi, sau này em không cần phải tới nhà anh nữa đâu."

Hai mắt Lã Tuệ An đỏ ửng, đau khổ oán trách: "Anh đang đuổi em? Đông Quân anh quá đáng vừa thôi, ngày xưa cũng thế hiện tại cũng thế, em đã làm gì sai để phải chịu những đối xử thế này?"

"Tuệ An... thôi bỏ đi là anh sai, giờ anh đã kết hôn rồi chuyện quá khứ cứ để nó ngủ yên đi."

Hà Đông Quân định nói cái gì đó, nhưng lại thôi, dù ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa, đoạn tình cảm năm xưa anh ta sớm đã quên rồi.

"Anh đang ám chỉ em làm phiền cuộc sống của anh? Hà Đông Quân anh quá tuyệt tình rồi." Lã Tuệ An nước mắt lưng chòng, nói dứt câu ôm mặt khóc chạy ra cửa.