Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 39: Nữ Oa



Chương 39: Nữ Oa

Tạ Bảo Lâm dường như lại một lần nữa quay trở về ngày hôm đó.

Lúc ấy Vương Lệnh Nghi đã rời khỏi chính sảnh, Từ Thái y mới cẩn thận hỏi: "Xin hỏi Hoàng hậu nương nương, mấy năm này người đều mặc kệ thân thể của mình có đúng không?"

"Có vấn đề gì sao?" Thanh âm Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt, cũng không để lời này ở trong lòng.

Từ Thái y nói: "Sẽ rất khó sinh được hài tử."

Tạ Bảo Lâm im lặng cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay, "Còn có vấn đề gì khác không?"

Lần này, Từ Thái y không hiểu sao lại có chút do dự, hắn cau mày suy nghĩ, sau đó mới cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp, chậm rãi nói: "Nương nương, việc sinh con nối dõi chỉ là một phần nhỏ, chuyện này còn có khả năng sinh ra thương tổn đối với thân thể của người. Cho nên, thỉnh nương nương dụng tâm suy nghĩ, từ từ điều dưỡng, một khoảng thời gian sau cũng có thể khá hơn một chút a."

"Thật sao?" Tạ Bảo Lâm khẽ ngẩng đầu, "Từ Thái y, bổn cung còn nhớ rõ, những thứ lúc trước ngươi học thật sự không phải là kê đơn bốc thuốc a."

Từ Thái y cũng không suy tư quá lâu, cung kính đáp lời: "Đúng vậy, nếu không phải nhờ có sư phụ, hạ quan cũng sẽ không có cơ hội thay đổi."

"Ngươi tiến cung bao lâu rồi?" Tạ Bảo Lâm thuận miệng hỏi một câu.

"Hồi Hoàng hậu nương nương, đã hai năm rồi."

"Năm đó, tình trạng của Tạ gia cũng không đến nỗi như bây giờ." Tạ Bảo Lâm hồi tưởng một lát, lặng lẽ buông xuống một tiếng thở dài.

Từ Thái y thần sắc vô cùng lo lắng: "Không dám nói nửa lời dối gạt người, vừa rồi hạ quan đi đến chỗ của Viên Phu nhân, xem một chút liền cảm nhận được hỉ mạch, đã ba tháng hơn rồi. Cho dù bản thân người không muốn khai chi tán diệp cho Hoàng thượng, vậy cũng được đi, trong hậu cung này những nữ tử nguyện ý thật sự quá nhiều, người tuỳ tiện mang tới một người là được. Mà người dù sao cũng phải cẩn trọng thân thể của mình."

Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt nhìn hắn, chưa từng tỏ bất cứ thái độ gì.

Từ Thái y liên tục suy nghĩ, hồi lâu mới hạ giọng nói: "Nương nương, hạ quan nhận được ân huệ của Tạ gia nhiều năm như vậy, có một số việc nên biết, nên hiểu, hạ quan đều rất rõ ràng. Nương nương trọng tình trọng nghĩa, chưa từng nghĩ nhờ đến chuyện kia để giữ vững vị trí của mình, nhưng sau lưng nương nương là toàn bộ mẫu tộc. Bọn họ cần một Hoàng hậu mạnh mẽ, có quyền có thế, có thể bảo hộ toàn gia tộc."

"Lớn mật."

Giọng nói của Tạ Bảo Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Từ Thái y vừa nghe xong, liền hoảng sợ quỳ xuống tại chỗ, hắn dập đầu rồi vội vàng nói: "Nương nương, không có đường lui nữa rồi."

Tạ Bảo Lâm nhìn gương mặt của Từ Thái y, liền bất tri bất giác nhớ đến tình hình Tạ gia hôm nay ngày càng suy tàn cùng thần sắc lo lắng trên mặt Vương Lệnh Nghi, nàng cúi đầu trầm mặc thật lâu, cuối cùng, Tạ Bảo Lâm nhắm chặt hai mắt, đơn giản nói một câu: "Được."

Sự căng thẳng trên mặt Từ Thái y dần dần buông lỏng, chỉ sợ Tạ Bảo Lâm đổi ý, lập tức nói: "Hạ quan sẽ thay Hoàng hậu nương nương tìm một phương pháp điều trị, phương pháp này mặc dù hiệu quả không rõ ràng, nhưng từ từ chiếu cố, bên trong thân thể sẽ tốt hơn nhiều. Không nhất định có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng ít ra người sẽ không phải chịu khổ."

"Ân." Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt gật đầu.

Từ Thái y cuối cùng nói: "Nương nương lúc trước từ chỗ hạ quan mượn vài cuốn sách, người đã xem qua chưa?"

Tạ Bảo Lâm đã sớm quên việc này rồi, lúc này suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: "Như thế nào?"

"Sách này vốn là của sư phụ lưu lại a." Từ Thái y nói ra lời này, nét mặt thập phần trân trọng.

Tạ Bảo Lâm không nghĩ tới Từ Thái y vẫn còn nhớ rõ vấn đề này, thầm nghĩ đến chuyện Vương Lệnh Nghi sẽ tìm: "Một chút nữa sẽ sai người trả cho ngươi."

Thời gian quay trở lại hiện tại, Vương Lệnh Nghi khẽ nhíu mày, nét mặt thoạt nhìn thập phần lo lắng, làm Tạ Bảo Lâm trong lòng mềm nhũn, liền dịu giọng nói: "Đơn thuốc Từ Thái y kê không có vấn đề gì, ngươi yên tâm."

"Lần trước, ta tìm hai vị đại phu đến đây thay ngươi xem mạch, bọn hắn đều nói thân thể của ngươi chính là bị thuốc làm hỏng a."

Tạ Bảo Lâm đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt Vương Lệnh Nghi một chút, cười nói: "Nhưng những lời này rốt cuộc có đúng hay không, tình huống thật sự là như thế nào, trong lòng ta đều hiểu rõ."

Vương Lệnh Nghi nhìn nàng, bỗng nhiên im lặng không nói bất cứ một lời nào nữa.

Tạ Bảo Lâm vốn định kéo lấy tay nàng, bây giờ nhìn tâm tình của nàng có chút không đúng, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ngươi cái gì cũng biết, cái gì cũng thông suốt, còn ta lại giống như người đần độn, một chút cũng không hiểu." Vương Lệnh Nghi cúi đầu, trong lòng tự nhủ mình cũng không có đần như vậy, ít nhất nàng có thể an an ổn ổn sống trong hậu cung nhiều năm như vậy a, nhưng đến cuối cùng vẫn bị Tạ Bảo Lâm giấu giếm gắt gao.

Tạ Bảo Lâm ôn nhu nở nụ cười: "Giống như lần trước hai vị đại phu kia thay ta xem bệnh, kết quả thật sự là như thế nào ngươi cũng không chịu nói cho ta biết, đạo lý chính là như vậy."

Tại thời điểm trong lòng Vương Lệnh Nghi càng lo lắng không yên, những lời cuối cùng này của Tạ Bảo Lâm thoáng chốc liền giống như một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua, vuốt ve cõi lòng nàng, khiến nàng dần dần an tĩnh trở lại.

"Cũng chỉ là không muốn làm cho đối phương lo lắng."

***

Vào một khoảng thời gian nghe nói thời tiết cũng không tệ lắm, Ngô đạo trưởng quả thật phụng mệnh tiến cung.

Vương Lệnh Nghi bởi vì đối với Viên Phu nhân hiện tại không có chút cảm tình gì, cũng không thường xuyên qua lại, vốn dĩ không muốn đi đến đó, nhưng việc này cho dù nói như thế nào thì cũng liên quan đến vấn đề con nối dõi của Hoàng đế, tất cả phi tần trong hậu cung đều phải có mặt, nếu nàng không đi, kết quả liền quá rõ ràng rồi, cho nên cuối cùng vẫn bị Tạ Bảo Lâm từ cung Phượng Nghi phái người tới hối thúc, rốt cuộc chưa đến thời gian một chung trà đã bị mang đi rồi.

Địa điểm cầu phúc chính là ở sân khấu lần trước dùng để bắn pháo hoa, Vương Lệnh Nghi ngồi ở trên kiệu nhỏ, đầu dựa vào thành kiệu, thân thể vô lực có chút lắc lư, nàng thật sự rất buồn ngủ a, búi tóc được vấn hết sức tỉ mỉ thiếu chút nữa cũng muốn rơi ra rồi. Hợp Khương ở bên ngoài đột nhiên hỏi nàng: "Nương nương, người nói thử xem, nếu như nô tỳ thay Dong Tây làm thứ gì đó nàng thích ăn, nàng có phải sẽ đối với nô tỳ thân cận thêm một chút hay không a?"

Vương Lệnh Nghi nghe đến người hoặc bất cứ chuyện gì có liên quan đến Tạ Bảo Lâm, lập tức liền trở nên thanh tỉnh, sau khi nàng ngồi thẳng lưng, đưa tay chỉnh lại búi tóc, mới nhẹ nhàng kéo lên rèm che, đưa tay điểm một chút vào trán của nàng, miễn cưỡng cười nói: "Thử một chút đi, một lần không được, thì hai lần, người của Vương Quý phi ta, không thể ngay cả một chút tự tin cũng không có."

Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ chủ tử của Dong Tây cũng đã bị nàng ôm về rồi, bản thân không thể nghi ngờ chính là một tấm gương vô cùng tốt cho Hợp Khương noi theo.

Dong Tây cô nương này về cơ bản cũng coi như không tệ, tướng mạo lẫn tính cách đều rất tốt, nhưng cũng bởi vì đi theo Tạ Bảo Lâm một thời gian rất dài cho nên trong lòng giống như chất chứa một khối băng. Nhưng Dong Tây dường như rất yêu thích Tạ Bảo Lâm, chỉ có điều này đã làm Vương Lệnh Nghi cực kì không vui rồi.

Vương Lệnh Nghi lại bổ sung thêm một câu: "Bổn cung biết ngươi có thể."

Hợp Khương gật đầu, gương mặt lúc đó thoáng cái liền trở nên kiên định thêm vài phần.

Dong Tây là thiếp thân thị nữ bên cạnh Tạ Bảo Lâm, Vương Lệnh Nghi không thể đụng đến nàng, nhưng không có nghĩa là Vương Lệnh Nghi phải mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua chuyện này. Để Hợp Khương đi ngăn Dong Tây lại không thể nghi ngờ chính là biện pháp tốt nhất, Vương Lệnh Nghi thầm cảm thán thán: Chính mình thật rất có tâm cơ nha.

Đi không bao lâu đã đến ngã rẽ, bên cạnh các nàng xuất hiện một chiếc kiệu nhỏ đang dần dần đi đến, bước chân của cung nhân nâng kiệu chưa từng chậm lại, vẫn đều đặn bước đi, dường như đang có ý định vượt lên trên một bước.

Hợp Khương lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Đây là kiệu liễn của Quý phi nương nương."

Lúc này, Hợp Khương mới nhìn đến người đi song song cùng kiệu liễn là ai, đúng là thiếp thân thị nữ Tuyết Chi của Viên Phu nhân, vì vậy sắc mặt nàng không chút thay đổi nhỏ giọng nói: "Nương nương, đối diện là Viên Phu nhân và Tuyết Chi."

Vương Lệnh Nghi khẽ nhíu mày. Chuyện lần trước xảy ra với Tiểu Thất đã làm cho nàng đối với Viên Phu nhân trong lòng sinh ra cảm giác không hài lòng, vốn dĩ vào thời điểm phẩm cấp của Viên Phu nhân còn thấp, nàng lúc nào cũng bày ra bộ dạng kính cẩn nghe theo, cử chỉ khéo léo, rất hiểu lòng người, nàng khi đó cũng không có cảm thấy có gì không ổn, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng nhận ra điểm khác biệt. Một người có đủ bản lĩnh quản lý hạ nhân, sau khi Tuyết Chi làm ra hành động tổn hại người khác, nàng cũng không tỏ thái độ gì, điều này nói rõ nàng chính là ngầm đồng ý hành động này của Tuyết Chi. Mà vào lúc Vương Lệnh Nghi tỏ ý không chịu bỏ qua mới chịu lên tiếng trừng phạt Tuyết Chi, điều này lại càng nói rõ, Viên Phu nhân nguyên bản cũng không có ý định trừng phạt.

"Đi." Vương Lệnh Nghi cũng không định để ý tới.

Cung nhân nâng kiệu cho Viên Phu nhân cao giọng nói: "Viên Phu nhân nhà ta thân thể yếu ớt, thỉnh nương nương chiếu cố một chút."

Hợp Khương nghe xong, lúc này liền tức giận nói: "Ta xem thái độ của nàng, vừa hoài thai đứa bé đã trở thành Nữ Oa rồi hay sao?"

Vương Lệnh Nghi trong lòng cũng không tránh khỏi sinh ra chút giận dỗi, mà nghe xong lời này của Hợp Khương, liền cảm thấy buồn cười, nàng nâng tay che miệng im lặng nở nụ cười, sau đó mới nói: "Hợp Khương, ngươi chú ý một chút."

"Nô tỳ rất chú ý a, nương nương, ngươi nói xem Nữ Oa nương nương này lúc nào mới chịu ra mặt?" Hợp Khương đem đôi mắt to tròn của mình đảo một vòng, ngược lại buông lời trêu ghẹo.

Vương Lệnh Nghi nâng trán: "Chờ thời điểm Phục Hi tới."

Thân là Quý phi, đương nhiên không có đạo lý nào nói nàng phải nhường đường cho một Phu nhân, nhưng tình huống hôm nay cũng không phải một tình huống bình thường, có chút không giống với mọi ngày.

Cỗ kiệu của Viên Phu nhân đi bên cạnh cỗ kiệu của Vương Lệnh Nghi như cũ vẫn chưa chịu ngừng lại, dường như đang có ý tứ muốn dùng cứng đối cứng.

Vương Lệnh Nghi ngồi trong kiệu ho nhẹ một tiếng, Hợp Khương liền lập tức hiểu ý, lúc này cất cao giọng nói: "Viên Phu nhân là ai mà mấy người các ngươi lại dám làm việc như thế này, nâng kiệu đi nhanh như vậy, chỉ sợ làm ngã Viên Phu nhân không thành hay sao?"

Con đường này không phải chỉ có kiệu liễn của hai người các nàng, trước mắt bao người, Hợp Khương lại lớn tiếng nói những lời này, cung nhân bên kia của Viên Phu nhân lại thật sự đi nhanh như thế, giống hệt như những lời Hợp Khương nói. Bởi vậy, đám cung nhân đứng đối diện liền có chút chần chờ.

"Quý phi tỷ tỷ." Viên Phu nhân giờ phút này mới nhẹ nhàng nâng lên bức rèm che cỗ kiệu, giọng nói thập phần ôn nhu dịu dàng. Thanh âm của nàng so với lúc trước lại càng nhu hòa thêm vài phần, chỉ là thân thể thật sự không tốt lắm, nàng nuôi dưỡng thai có vẻ rất vất vả, nói chuyện cũng không có một chút khí lực nào.

Vương Lệnh Nghi lúc này mới chậm rãi nâng tay mới xốc lên tấm rèm che, mắt phượng lỡ đãng khép lại, hời hợt nói: "Viên muội muội."

"Vừa rồi muội muội ngồi ở bên trong nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cũng không biết Quý phi tỷ tỷ đang ở đây, thật sự là lỗi của muội muội, mong tỷ tỷ rộng lượng bỏ qua, không nên trách tội." Viên Phu nhân thật ra thập phần hữu lễ, vừa nói xong những lời này, nàng liền cho hạ kiệu, chậm rãi bước xuống đi về phía bên này của Vương Lệnh Nghi.

Viên Phu nhân hiện tại dưỡng thai cũng coi như rất khó khăn, nàng quan tâm tới cái bụng của mình còn hơn quan tâm đến tính mạng, Vương Lệnh Nghi cũng không dám cam đoan Viên Phu nhân đi từ bên đó đến bên này còn có thể bình yên vô sự hay không. Vì vậy nàng lập tức nói: "Bên ngoài gió lớn, Tuyết Chi, còn không mau đỡ Phu nhân nhà ngươi trở về kiệu nghỉ ngơi, nếu không may xảy ra chuyện gì ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?"

Vương Lệnh Nghi chủ tớ hai người hiển nhiên đều hiểu được đạo lý này, hai lần ra sức cản trở Viên Phu nhân, không cho nàng tiếp tục bước đi, nhất quyết muốn đem nàng đẩy trở về bên kia.

Những người xung quanh vốn đang di chuyển ở phía xa đã bắt đầu dừng kiệu, nhìn xem chuyện xảy ra bên này rốt cuộc là như thế nào, tuy nhiên bọn họ chỉ đứng im ở đó, một bước cũng không dám tiến đến.

Viên Phu nhân khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt xuất hiện chút bi thương: "Quý phi tỷ tỷ chán ghét muội đến như thế sao?"

"Muội muội quá lời rồi, tỷ tỷ chẳng qua chỉ hy vọng muội muội có thể bình an sinh hạ long tử." Vương Lệnh Nghi cười đến thật trong sáng, "Đến lúc đó, tỷ tỷ nhất định sẽ mang đến cho muội muội một phong bao lì xì thật lớn."

Lúc này, hai chiếc xe vua màu vàng sáng dắt theo long diên hương(*) tỏa ra mùi hương một trước một sau chậm rãi đi tới, mọi người vội vàng chia làm hai tốp, vội vã thay Đế Hậu mở ra một con đường phía trước.

(*) Long diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.

Vương Lệnh Nghi hướng Hợp Khương nháy mặt một cái, ý là: Nhìn đi, Phục Hi của Nữ Oa đến rồi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng đế vừa nhìn thấy Viên Phu nhân một mình đứng trên đường, thân thể mảnh mai yếu ớt, liền tự mình hạ liễn, vội vã đi qua sau đó nâng tay nhẹ nhàng đỡ lấy nàng. Sau một khắc, hắn liền đưa mắt nhìn về phía Vương Lệnh Nghi, hết thảy nguyên nhân của việc này dường như cũng đều hiểu cả rồi.

"Quý phi, chuyện này là như thế nào?"

Mỗi lần Vương Lệnh Nghi biết Hoàng đế đến, nàng chỉ đơn giản tự mình làm chuyện của mình, không mấy quan tâm đến sự có mặt của hắn, nhưng hôm nay nghe hắn chất vấn mình như vậy, nàng vẫn có chút giận dữ, khom người đặt chân bước ra khỏi kiệu, sau đó ngẩng đầu lưng thẳng tắp, ngược lại cười nói: "Hoàng thượng nghĩ như thế nào?"

Giờ phút này bộ dạng của Vương Lệnh Nghi kiên cường mà lại thập phần kiêu ngạo, nàng dường như không để bất cứ thứ gì vào trong mắt, nhưng lại dường như bị tất cả mọi thứ làm tổn thương.

Viên Phu nhân hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo Hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không liên quan đến Quý phi tỷ tỷ, là thần thiếp tự mình muốn xuống kiệu nói chuyện với tỷ tỷ a."

Hết chương 39.