Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 371: Từ ch n nh n chết, cơn tức giận của tần nguyễn bùng cháy



Ngay khoảnh khắc của phòng tối đóng lại, trong phòng bỗng sáng rực lên.

Ánh sáng thần thánh chói mắt xuất hiện từ chuỗi vòng hạt trong1 tay Tam gia. Thế sao không giết luôn ở chỗ nhà Nam Cung, để bọn họ tự dọn dẹp cục diện rối rắm này.

Tần Nguyễn ngước mắt nhìn Hoắc Dịch Dung như nhìn đồ đần: “Không giết lão ta làm sao hỏi được lão đã tính kế Tam gia lúc nào.”
Thậm chí có thể nói là không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Tần Nguyễn.

Từ chân nhân ở trong tay Tần Nguyễn như một con cừu non mặc người chém giết, sinh mệnh trôi đi rất nhanh.
Ánh mắt Tần Nguyễn phủ đầy khói mù, gương mặt xinh đẹp cực kỳ khó coi, cô tức giận nhìn thi thể lão Từ chân nhân trên mặt đất, lạnh lùng nói từng chữ một: “Tôi không giết lão.”

Giọng điệu bình tĩnh, chỉ như trần thuật.
Vì không kịp về nước nên bọn họ đành phải đặt Tam gia vào một căn phòng, canh giữ nghiêm ngặt không cho bất cứ người nào tiến vào.

Hôm sau, Tam gia khôi phục bình thường ra khỏi phòng.
Cô nhìn thẳng vào mắt Linh Hư Tử, khí lạnh từ trong mắt cô tỏa ra, lớp vải mỏng mùa hè không thể chống lại ánh mắt lạnh lẽo của cô.

Mặc dù hai bên mới gặp nhau trong thời gian ngắn, nhưng Linh Hư Tử có thể thấy rõ ràng Tần Nguyễn bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng thực chất bên trong lại là một người phụ nữ có thủ đoạn tàn nhẫn.
Tần Nguyễn làm sao có thể cam tâm, hai bàn tay cô siết lại thành nắm đấm.

Đột nhiên, một nụ cười mỉa mai ngạo nghễ xuất hiện trên khuôn mặt cô, quanh người cô tỏa âm khí.
Tần Nguyễn cau mày, sắc mặt rất khó coi: “Tại sao?”

Linh Hư Tử và Hoắc Xuyên không lên tiếng giải thích, chỉ có Hoắc Dịch Dung nhẹ nhàng nói với Tần Nguyễn: “Tình trạng cơ thể của em ba khá đặc biệt, lúc em ấy vào phòng tối thì bất cứ ai cũng không thể tới gần. Em dâu cố gắng nhẫn nại một đêm, có lẽ ngày mai em ba sẽ ra thôi, đến lúc đó em có thể nhìn thấy em ba rồi.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Nguyễn, lão nhanh chóng không còn hô hấp.

Mọi người ở trong phòng khách nhìn thấy cảnh này thì cho rằng là Tần Nguyễn đã giết Từ chân nhân.
Hàng lông mày nhíu chặt của Linh Hư Tử dần giãn ra7: “Chúng ta đi lên đã, hy vọng ngày mai Tam gia có thể ra ngoài.”

“Sẽ!” Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, giọng hơi t7rầm xuống.
“Đợi ngày mai Tam gia tỉnh lại rồi nói sau, tình huống lần này không tốt lắm, đã nhiều năm rồi Tam gia không phải vào phòng tối, cứ giày vò như thế này thì tuổi thọ vốn không còn nhiều lắm của ngài ấy lại muốn...”

Nói đến đây, Linh Hư Tử nhẹ nhàng lắc đầu, không đành lòng nói thêm nữa.
Tần Nguyễn cũng giống như Hoắc Xuyên lúc trước, không hiểu rõ về môn phái m Dương ở Nam Dương.

Linh Hư Tử lặp lại một lần nữa những lời mình đã từng nói với Hoắc Xuyên cho Tần Nguyễn nghe.
Tần Nguyễn vẫn không yên lòng, nhớ lại cảnh tượng Tam gia hộc ra máu, lòng của cô lại như bị kim đâm, tuy không đến mức quá đau đớn, nhưng cũng đủ làm người ta lo lắng.

Cô áp chế cảm giác khó chịu do trái tim truyền đến, lo lắng hỏi: “Mọi người xác định để Tam gia một mình trong phòng tối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì chứ?”
Hoắc Dịch Dung chỉ vào Từ chân nhân đang nằm rạp trên mặt đất, che miệng đau đớn nghẹn ngào, anh ta hỏi Tần Nguyễn: “Em dâu, em định giải quyết người này như thế nào?”

Đôi mắt ảm đạm của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Từ chân nhân: “Giết!”
Nhưng dưới chân lại nặng như chì, không có cách nào hành động được.

Bọn họ giống như bị điểm huyệt, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
“Ô ô ô!!!”

Từ chân nhân giãy giụa, nhưng dù ông ta có dùng hết sức lực cũng không thể thoát được khỏi Tần Nguyễn.
Khí tức lạnh lẽo thấu xương mở rộng vô hạn, cảm giác áp bách nặng nề quét qua từng người ở đây.

Hoắc Dịch Dụng cách Tần Nguyễn gần nhất, anh ta không khỏi sờ lên da thịt trên cánh tay đang lộ ra bên ngoài do xắn tay áo của mình. Không khí trở nên lạnh lẽo đến kỳ lạ, tạo cho người ta một cảm giác u ám khó tả.
Tam gia bị tính kế ở ngay trước mắt bọn họ, lần này ám vệ của nhà họ Hoắc cũng khó trốn trách nhiệm.

Hoắc Xuyên và2 Linh Hư Tử đầy lo lắng rời khỏi tầng hầm.
Sở dĩ cô mang Từ chân nhân về là vì muốn hỏi đối phương xem lão đã tính kế Tam gia như thế nào.

Nhưng giờ người đã chết, lại không tìm thấy hồn phách, thế chẳng phải là công cốc ư.
Linh Hư Tử lắc đầu: “Hiện tại còn không rõ ràng lắm, lần này Tam gia bị người mưu hại hơn là có quan hệ tới việc ngài ấy tháo chiếc vòng tràng hạt xuống.”

Chiếc vòng này cực kỳ quan trọng đối với Tam gia, là pháp bảo giữ mạng của anh, là thứ cộng sinh với anh.
Tần Nguyễn tăng thêm cường độ trên tay, giọng cô vô cùng lạnh lẽo: “Lúc trước cho ông cơ hội thì không nói, vậy bây giờ đi chết đi!”

Đôi môi đỏ của cô cong lên thành một đường cong tà ác, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm hờ hững, như xem thường tất cả sinh vật trên thế gian này.
Tần Nguyễn nhắm chặt hai mắt, môi đỏ mọng khẽ mở ra: “Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thủ, Diêm La Vương mau mau nghe lệnh, Tru Tà!”

Linh Hư Tử ở bên cạnh, theo mỗi câu nói của Tần Nguyễn là sắc mặt ông ta đã không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
Người vừa mới chết có ba hồn bảy vía vẫn còn ở lại nhân gian, không có khả năng bị âm sai của Địa Phủ mang đi nhanh thế được.

Hai mắt Tần Nguyên phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt, cảm giác áp bách tràn ra vô tận quanh người cô.
Nói xong, ông ta nhìn thi thể của Từ chân nhân, đưa ra suy đoán: “Người này đã chết, rất có thể là nhà Nam Cung sợ chúng ta hỏi ra cái gì nên nhờ bên môn phái m Dương ra tay. Tôi có quen biết với người của môn phái m Dương, ở môn phái của bọn họ, mỗi đệ tử đều có một mệnh bài, mệnh bài là thứ môn phải dùng để khống chế tính mạng của các đệ tử. Mà các đệ tử ra bên ngoài tu luyện, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể thông qua mệnh bài để truyền lại tin tức cho môn phái.”

Biết được chuyện Từ chân nhân chết rất có thể là do bên nhà Nam Cung làm, Tần Nguyễn cười nhẹ nhìn chằm chằm vào thi thể dưới chân mình.
Linh Hư Tử để tay ở cổ Từ chân nhân, mạch ở đó đã không còn đập.

Từ chân nhân đã chết, chết hoàn toàn.
Giọng nói lạnh lùng, lời nói ra vô cùng hung tàn.

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung nhất thời vặn vẹo, anh ta không hiểu: “Em mang lão ta về chỉ để giết lão?”
Sự tàn nhẫn của cô không để lộ ra ngoài, chỉ những lúc cô bừng bừng lửa giận, thì từ trên người mới tỏa ra những luồng hơi thở u ám lạnh lẽo.

Nhìn ra được thái độ kiên quyết của Tần Nguyễn, Linh Hư Tử tự biết mình không thể ngăn cản được cô nên chỉ đành nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Xuyên tỏ vẻ không hiểu, trên người anh ta toát ra sát khí: “Môn phái m Dương?”

Linh Hư Tử nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi: “Là một môn phái ở Nam Dương, bọn họ chủ yếu tu luyện ma khí, cả môn phái từ trên xuống dưới đều có liên hệ với ma vật, phần lớn đệ tử của họ lấy thân hiến tế ma vật để đổi lấy sức mạnh cường đại. Cái này khác với sát khí mà người trong giới Huyền học chúng tôi thường xuyên tiếp xúc.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ tàn nhẫn, hai mắt tìm kiếm một vòng quanh phòng khách nhưng vẫn không tìm được vong hồn của Từ chân nhân.

Hoắc Dịch Dung đi lên phía trước, tò mò hỏi: “Em dâu, em đang tìm cái gì vậy?”
Từ chân nhân không thể thở nổi, khuôn mặt bê bết máu của lão vặn vẹo dữ tợn.

Nhưng, Tần Nguyễn còn chưa kịp cho Từ chân nhân một đòn trí mạng, hai mắt đối phương đã trắng dã, sâu trong đáy mắt lộ ra sự sợ hãi cùng oán hận.
Tần Nguyễn nhấc chân đi về phía Từ chân nhân, trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương, cô đưa tay bóp lấy cổ của lão.

Từ trong mắt cô bắn ra tia nhìn hung ác nguy hiểm, giống như chỉ muốn rút gân lóc xương lão.
Hoắc Xuyên nghe hiểu câu nói dang dở của ông ta.

Tần Nguyễn và Hoắc Dịch Dung đi tới, họ nghe thấy hết cuộc đối thoại của Linh Hư Tử và Hoắc Xuyên.
“Tam gia đang ở một mình trong phòng tối? Tôi có thể đi vào không?” Tần Nguyễn lo lắng cho thương thế của Tam gia. “Không thể!”

Cả ba người Linh Hư Tử, Hoắc Xuyên và Hoắc Dịch Dung gần như là cùng đồng thanh.
Hoắc Xuyên còn nhớ mấy năm trước ở nước M, Tam gia từng bị gần 100 gã Pháp sư vậy công, chính sức mạnh thần bí trên người ngài ấy đã đẩy lùi đám người kia, hơn một nửa trong số gần 100 pháp sư đã bị giết hoặc bị thương.

Lần đó, Tam gia cũng bị hôn mê.
Ám vệ kéo Từ chân nhân ném vào phòng khách.

Từ chân nhân bị cắt lưỡi nên không có cách nào nói chuyện được bình thường, dù trong miệng ông ta không còn chảy ra nhiều máu kinh hãi như lúc ban đầu nữa, nhưng trông vẫn rất chật vật.
Tần Nguyễn trầm giọng trả lời: “Tìm hồn phách của Từ chân nhân!”

Cô tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng khách, nhưng không tìm thấy ba hồn bảy vía của Từ chân nhân đầu, điều này khiến cô cảm thấy rất khó hiểu.
Tia sáng vàng xuyên thấu qua khe cửa và bắn ra ngoài, làm Hoắc Xuyên và Linh Hư Tử đang đứng ở cửa ra vào có muốn không2 nhìn thấy cũng khó.

Bên trong có động tĩnh khiến hai người cùng thở phào.
Lần này gặp được ma khí, liệu bọn họ còn có thể đợi được Tam gia bình yên vô sự đi ra khỏi phòng tối không.

Sắc mặt Hoắc Xuyên rất khó coi: “Ma khí nguy hại tới Tam gia như thế nào?”
Linh Hư Tử không đồng tình, ông ta lên tiếng khuyên nhủ: “Đạo hữu Tần, giết người là phải gánh vác nghiệp quả, cô vẫn nên thận trọng cân nhắc cho thỏa đáng.”

Tần Nguyễn nghe vậy mà cười khẩy: “Tam gia bị người ta hãm hại, hộc máu ở ngay trước mắt tôi, ông lại bảo tôi phải thận trọng? Thế lúc bọn họ hãm hại Tam gia sao không thấy thận trọng, cân nhắc?!”
Hoắc Xuyên nhớ lại tất cả những tình tiết xảy ra ở nhà Nam Cung, anh ta nghiêm nghị nói: “Lúc ở nhà Nam Cung, Từ chân nhân muốn làm tổn thương đến phu nhân, Tam gia bèn tháo tràng hạt xuống để chặn đối phương, hai người cũng không trực tiếp tiếp xúc với nhau.”

Dưới tình huống không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, Hoắc Xuyên không thể hiểu được Tam gia bị tính kế như thế nào.
Trở lại phòng khách rộng rãi, Hoắc Xuyên hỏi Linh Hư Tử: “Tam gia không hề có tiếp xúc trự0c tiếp với bất cứ kẻ nào, ngay cả chuyện ăn uống cũng do chúng tôi xử lý, vậy tại sao vẫn bị người mưu hại?”

Linh Hư Tử chỉnh lại bộ quần áo dính máu của mình, ông ta trầm giọng, nói: “Có lẽ là bởi vì lần này Tam gia gặp phải người của môn phái m Dương.”
Ông ta trợn to hai mắt nhìn Tần Nguyễn, trên mặt lộ vẻ kinh dị, ông ta hô lên: “Thập điện Diêm La lệnh!”

Ở đây không có người nào biết Thập điện Diêm La lệnh, bọn họ chỉ cảm thấy cơ thể bị hơi thở lạnh lẽo âm u vây quanh, muốn thoát khỏi nơi này.
“Sẽ không, nếu có người tiến vào quấy rầy em ấy thì mới có thể xảy ra vấn đề.”

Hoắc Dịch Dung nói xong bèn vẫy tay với thuộc hạ đang kéo Từ chân nhân ở phía sau.
Linh Hư Tử nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt phức tạp, ông ta gật nhẹ: “Tôi biết, là người của môn phái m Dương ra tay.”

“Môn phái m Dương?”
Đôi mắt đen như mực của cô tràn đầy tức giận và tà ác: “Cho dù lão có chết, tôi cũng muốn mọi tin tức từ trong miệng lão ra!”

Có thể gây thương tổn cho Tam gia ở ngay dưới mí mắt của cô, Tần Nguyễn không thể không truy cứu tới cùng, tra rõ ràng nguyên do.
Một luồng âm khí mạnh mẽ khiếp người lan tràn khắp phòng khách, khí tràng phải mạnh và lạnh lẽo hơn so với bất kỳ lần triệu hồi sứ giả Địa Phủ nào trước đó.

Đám người Linh Hư Tử, Hoắc Dịch Dung, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi bị sương mù đen đặc che phủ.

Bọn họ ở trong sương mù tối tăm và lạnh lẽo, mắt họ không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng xiềng xích kéo lê trong bóng tối.