Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 487: Bé cưng, anh chưa bao giờ biết nói đùa với em



Chúng tôi đến rồi.”

Lưu Cát Sênh nói vào trong điện thoại.

Hắn ngước mắt nhìn thấy ánh mắt u ám của ám vệ nhà họ Hoắc, thì không thkốt ra được một lời nào. Lận Ninh thấy cô không bắt tay thì cũng không hề lúng túng mà thu tay lại.

Anh ta khoác vai Lăng Hiểu Huyên và nói bằng giọng quen thuộc: “Anh nghe Huyền Huyên kể, em là bạn rất thân với cô ấy.”

“Đúng thế, Tần Nguyễn chính là nữ thần của em đấy, anh không biết em ấy lợi hại đến mức nào đâu, em ấy là phụ nữ mà đánh nhau còn kinh hơn đàn ông,
Lăng Hiểu Huyên nhìn theo ánh mắt của Tần Nguyễn thì nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn hòa của Lận Ninh.

Cô ấy mím môi, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng.

Lăng Hiểu Huyên giới thiệu với Tần Nguyễn: “Anh ấy tên Lận Ninh, là bạn trai của chị.”
Cửa phòng bị mở ra, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đổ dồn đến cửa ra vào.

“Tần Nguyễn!”

Lăng Hiểu Huyên lên tiếng trước tiên, giọng tương đối kích động vui vẻ.
“Tần Nguyễn, sao em cũng tới đây vậy, em cũng được Tiêu Dục Kiệt mời đến à?”

Tần Nguyễn đứng ở cửa ra vào, nghe vậy thì cau mày, vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa.

Cô vừa đi đến trước mặt Lăng Hiểu Huyên vừa hỏi: “Chị đến lâu chưa?”
Còn người không biết Tần Nguyễn thì cũng tò mò về cô.

Lăng Hiểu Huyên kéo Tần Nguyễn đến ngồi xuống bên cạnh mình.

Lúc này, ngồi bên tay phải của Tần Nguyễn là Lăng Hiểu Huyên, còn bên tay trái là một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ bề ngoài khá xuất chúng, mà Dung Kính thì đang ngồi rất ngoan ở bên cạnh người đàn ông này.
Một trong số đó là Lăng Hiểu Huyên vì đang trong kỳ nghỉ nên rất ít liên hệ.

Cô ấy ngồi cùng một người đàn ông trẻ tuổi, trong hai người có vẻ thân mật.

Còn một người nữa chính là Dung Kính, tư thế ngồi của anh ta khá nghiêm chỉnh, trông hơi mất tự nhiên.
Dung Kính nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện thì vẻ mặt cũng có chút kỳ quái.

Anh ta há to miệng định chào hỏi, nhưng liếc mắt nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh thì vẫn chậm rãi ngậm miệng lại.

Lăng Hiểu Huyên thì khác, vừa nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, cô ấy vội đứng lên, lao đến.
Đám người ở trong phòng, có người nhận biết Tần Nguyễn, cũng có người không biết cô.

Người biết cô là vì đã từng gặp cô ở trong hôn lễ của Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu rồi.

Bọn họ nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt thăm dò, không hề có vẻ kính trọng như lúc đứng trước người của nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn càng có cảm giác quái dị hơn.

Lưu Cát Sênh cùng ám vệ của nhà họ Hoắc đi tới, Tần Nguyễn và Lăng Hiểu Huyên đang đứng chắn ở cửa ra vào nên bọn họ không vào bên trong được.

Lưu Cát Sênh hỏi: “Sao lại đứng ở ngoài cửa không đi vào trong vậy?”
Lăng Hiểu Huyên rất tự nhiên tựa vào ngực Lận Ninh, trong lời nói có sự đắc ý và tự hào.

tưởng rằng em thích em ấy cơ, làm hại anh suýt nữa thì ghen.”

Lăng Hiểu Huyên cười vỗ nhẹ vào lồng ngực của Lận Ninh: “Ghét quá, anh chỉ biết trêu em thôi.”
“Làm tốt lắm, đợi đấy! Nửa tiếng nữa tôi đến!”

Tiêu Dục Kiệt nghe nói Kiều Hi đã đến Trần Phẩm Quán thì nhcanh chóng rời khỏi vòng tay của người tình.

Điện thoại bị cắt đứt, Lưu Cát Sênh nhìn điện thoại bị cúp máy mà có thể tưởng tượng ra được naét mặt hưng phấn kích động của Tiêu Dục Kiệt.
Lưu Cát Sênh dịch một chiếc đôn gỗ ra ngồi đối diện với Tần Nguyễn, cách một chiếc bàn đá cẩm thạch có vân màu đen.

Hắn chưa kịp nói năng gì với Tần Nguyễn thì đã có người tiến đến chào hỏi.

Nhóm ám vệ của nhà họ Hoắc tiến vào trong phòng, đứng ngay ngắn ở sau lưng Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn lại người đàn ông ngồi bên cạnh Lăng Hiểu Huyên.

Tần Nguyễn không vươn tay ra mà nở nụ cười giữ khoảng cách.

Cô nói với giọng bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào: “Chào anh, tôi là Tần Nguyễn.”
Trên môi Tần Nguyên nở một nụ cười xấu xa.

Đúng là có trò hay để xem thật.

Cô rất mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Dục Kiệt khi phát hiện ra Kiều Hi không đến.
“Đúng, đã tới đây rồi thì vào ngồi đã, nghe nói đêm nay có trò hay để xem đấy.”

Lăng Hiểu Huyên kéo cánh tay Tần Nguyễn đi vào trong phòng, khi nhắc đến chuyện tụ tập tối nay, giọng nói của cô ấy có sự háo hức.

Trò hay?
Lận Ninh nắm lấy cổ tay của Lăng Hiểu Huyên, anh ta nhìn vào đôi mắt cười của cô ấy và dịu dàng nói: “Bé cưng, anh chỉ nói sự thật thôi, anh chưa bao giờ biết nói đùa với em.”

Lăng Hiểu Huyên đã bao giờ được nghe lời tâm tình buồn nôn như vậy, thoáng chốc cô ấy như con chim cút nép vào trong ngực của Lận Ninh.

Tần Nguyễn ngồi bên cạnh không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Bạn trai?” Tần Nguyễn hơi nhíu mày.

Lăng Hiểu Huyên mới bỏ chồng chưa cưới cũ chưa được bao lâu mà giờ đã có người mới rồi, cô ấy và người bạn trai này có phải phát triển hơi nhanh quá rồi hay không.

Lăng Hiểu Huyên gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy là bác sĩ, biết chăm sóc người khác lắm.”
Lâm Hạo đứng ở sau lưng cô mở to đôi mắt chó ra nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang liếc mắt đưa tình với nhau này.

Tần Nguyễn đã nhìn ra, Lăng Hiểu Huyên rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ!

Mới không gặp có mấy ngày mà tính tình của cô ấy thay đổi quá nhiều.
Nếu như không phải đã từng được chứng kiến tính tình phóng khoáng của Dung Kính, thì chắc giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của anh ta, đúng là Tần Nguyễn sẽ nghĩ anh ta là một anh chàng đẹp trai ít nói.

Khi Tần Nguyễn đang dò xét Dung Kính, thì có một đôi tay mảnh khảnh khá đẹp mắt đưa ra trước mặt cô.

“Chào em, anh là Lận Ninh, bạn trai của Hiểu Huyên.”
Đáng tiếc, Tiêu đại thiếu không biết rằng những gì mà gã sắp gặp phải, đối với gã mà nói chính là cạm bẫy.

Tần Nguyễn đẩy cánh cửa trước mắt ra, phát hiện ở bên trong đã có người.

Trong phòng có bảy, tám người, trong đó có hai người là người quen.
Tần Nguyễn ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông vừa rồi có cử chỉ rất thân mật với Lăng Hiểu Huyên.

Người đàn ông này trông khá phong độ, lịch thiệp và nho nhã, khí chất trên người rất ôn hòa.

Đối diện với ánh mắt của Tần Nguyễn, người đàn ông đó nở nụ cười nhẹ nhàng và khẽ gật đầu, rất lễ phép.
Lăng Hiểu Huyên nở nụ cười quyến rũ: “Chị vừa mới đến không bao lâu, chủ yếu là muốn xem Trăn Phẩm Quán là như thế nào.”

“Chú út của chị biết chị đến đây không?”

Tần Nguyễn nói một câu làm nụ cười trên mặt Lăng Hiểu Huyên biến mất hoàn toàn luôn. Cô ấy rũ mắt xuống, giọng trở nên hờ hững: “Không, chú ấy không biết, mà hình như gần đây chú ấy đang bận việc gì đó nên không có thời gian quan tâm đến chị.”
Cảnh tượng phô trương này khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.

Đi chơi đâu cần thiết phải dàn thế trận ra như vậy, giống như là đến đập phá quán ấy.

Tần Nguyễn dựa người ở trên ghế sô pha, cô không để ý tới tận Ninh và Lăng Hiểu Huyên đang liếc mắt đưa tình với nhau nữa.

Cũng không biết trong kỳ nghỉ hè Lăng Hiểu Huyên đã gặp phải chuyện gì mà tính cách vốn có lại thay đổi thành như thế này.

Khi nào có thời gian, cô phải hỏi qua một chút mới được.

Tần Nguyễn quét mắt liếc nhìn Dung Kính ngồi cách mình một người.

Tên này cũng đang ngó Tần Nguyễn, thấy ánh mắt Tần Nguyễn nhìn qua, hai mắt anh ta lập tức sáng lập lánh, còn cố tình trừng mắt lên.