Hoàn Triều

Chương 10



“Ngắc ngứ cái gì? Giận thì cứ nói đi!”

Trần Triều ra ruộng bông làm lụng mấy ngày, đến khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh quay trở về trường học, hai tay bị khay nâng và lá cây bông cứa chồng chéo vết thương, đôi tay lúc nào cũng sạch sẽ của thiếu gia giờ đây trông hết sức thê thảm.


Đinh Văn Thao đi tới, liếc mắt hỏi: “Ra ruộng làm việc à?”

Trần Triều quay đầu nhìn, thấy Đinh Văn Thao ngậm kẹo mút, nhoài đầu ra hỏi chuyện anh.

“Ừ,” Trần Triều quay đầu lại, xoay cây bút bi trong tay, “Tránh xa tôi ra một chút.”

“Xa quá em sợ anh không nghe thấy” Đinh Văn Thao cười hì hì, “Tai anh bị nghễnh ngãng hay sao ấy.”

“Tai tôi bình thường,” Trần Triều nói, “Không muốn để ý tới cậu mà thôi.”

Đinh Văn Thao cũng không giận, đặt bàn tọa xuống ghế, ung dung rung đùi.

Học sinh cấp hai ai cũng tếu táo, hoặc nên nói là con người Đinh Văn Thao rất tếu táo, ban đầu cậu ta bị Trần Triều xử lý ngay ở trường học, làm mất mặt mình, nhưng sau đó Đinh Văn Thao không những không trả thù, ngược lại còn chủ động bắt chuyện làm hòa với Trần Triều.

Mấy cậu trai cấp hai đều mê kẻ mạnh, ai đánh nhau giỏi mới được làm đại ca. Đinh Văn Thao xem như bị Trần Triều đánh mà nể phục, sau khi đỡ lúng túng khó chịu, ngày nào cậu ta cũng bám lấy gọi “Anh Triều”, chủ động làm thân với anh.

Ngày nào cũng như ngày nào, Trần Triều ở lớp học không nói chuyện với ai, Đinh Văn Thao ngồi bàn sau, lúc nào cũng tí tởn bắt chuyện với Trần Triều.

Có lần Trần Triều nói chuyện điện thoại với bố nhắc tới Đinh Văn Thao, Trần Quảng Đạt hỏi: “Có phải bố nó là Đinh Vĩ không? Hồi xưa là đàn em của bố đấy!”

Trần Triều cũng không hỏi Đinh Văn Thao có phải bố cậu ta là Đinh Vĩ không, nghe tai này bỏ sang tai khác. Nhưng một thời gian sau, Đinh Văn Thao hớn ha hớn hở chạy tới lớp học, nói với Trần Triều: “Anh Triều à, bố em biết bố anh đấy!”

Cả thị trấn nhỏ bằng bàn tay, mọi người không ít thì nhiều đều biết đến nhau, nhưng qua miệng Đinh Văn Thao lại thành, “Tôi với Trần Triều là quan hệ mấy đời thân thích đấy”.

Nhưng Trần Triều không tài nào kết tình hữu nghị với đại ca trường quê được, tới đây hơn một năm rồi, Trần Triều vẫn không thể hòa nhập với môi trường này được. Cũng không phải Trần Triều không vừa mắt ai, chỉ là Trần Triều không chơi với Đinh Văn Thao được, sở thích của hai người họ khác nhau.

Đinh Văn Thao thích đánh đấm ầm ĩ, thích bắt chuyện với mấy em xinh tươi, thích la cà phòng bóng bàn và quán net, nhưng Trần Triều không có hứng thú với mấy thứ này.

Anh thích tan học quay về nhà, anh không có hứng thú với bất cứ thứ gì ở đây.

Miêu Gia Nhan ngồi xe đưa đón quay về, ngày nào cũng về sớm hơn Trần Triều hai mươi phút. Trần Triều về tới cổng đúng lúc Miêu Gia Nhan đang đẩy cửa đi ra.

“Anh về rồi à.” Miêu Gia Nhan bắt chuyện với anh.

Trần Triều hỏi em đi đâu vậy.

“Mua giấm.” Miêu Gia Nhan móc quả thu hải đường đỏ rực trong túi ra dúi vào tay Trần Triều, “Em rửa rồi.”

“Rửa rồi lại nhét vào trong túi nhóc à?” Trần Triều không thể nào lý giải được mà nhìn Miêu Gia Nhan, “Thế nhóc rửa còn có ý nghĩa gì nữa.”

Miêu Gia Nhan biết ngay Trần Triều sẽ nói như vậy, em đã quen với cái tính kén chọn của Trần Triều, Trần Triều vừa dứt lời em liền cười bảo: “Thế anh trả lại em đi.”

Trần Triều trả lại em, Miêu Gia Nhan nhận lấy cắn một miếng giòn tan, vừa ăn vừa đi mua giấm.

Buổi tối Miêu Gia Nhan mang một chiếc túi nilon màu trắng đi tới, bên trong có bốn quả thu hải đường, đưa cho Trần Triều.

Em còn tiện thể mang vở bài tập của mình sang, kéo ghế tới bên cạnh Trần Triều, ngồi cạnh anh làm bài tập.

Tay Miêu Gia Nhan không chằng chịt vết thương giống như Trần Triều, chỉ có vài vết thương nhỏ xíu trên đầu ngón tay, còn lại chủ yếu không bị thương gì cả. Mấy ngày hái bông Miêu Gia Nhan vẫn luôn mặc áo dài tay và quần dài che kín mít, còn cẩn thận đội chiếc nón rơm vành rộng, cho nên cũng không bị rám nắng.

Bấy giờ hai cậu bé ngồi một chỗ, hai cánh tay đặt cạnh nhau, Trần Triều đen hơn người ta bao nhiêu.

“Anh lại mất tập trung rồi.” Miêu Gia Nhan gõ đuôi bút lên tay Trần Triều, “Anh không đọc sách.”

Bàn tay Trần Triều lởm chởm vết thương rất khó chịu, nói đau thì không đến nỗi đau, nhưng vẫn râm ran nhắc nhở sự tồn tại của nó, Trần Triều bèn quăng bút đi, để tay không ngồi bên cạnh.

Miêu Gia Nhan ngẩn người ra, dè dặt hỏi anh: “Sao vậy?”

Em ngước mắt lên nhìn Trần Triều, thế rồi đặt bút xuống, nắm lấy tay Trần Triều nhẹ nhàng lặt nhìn hai mặt, bảo rằng: “Mấy hôm nữa là khỏi rồi.”

Trần Triều nói: “Nhóc làm bài đi.”Miêu Gia Nhan hỏi: “Thế sao anh không làm nữa?”

“Anh làm xong rồi.” Trần Triều gập cuốn sách lại, cầm tập bài lên tiện tay nhét vào trong cặp sách, bảo rằng: “Mau làm đi.”

Miêu Gia Nhan rất nghe lời Trần Triều, anh bảo em làm cái gì thì em làm cái đó. Mỗi lần Trần Triều gọi “Này” em lại mỉm cười đáp “Dạ”, tiếng gọi “Anh ơi” nghe sao mà chân thành.

Thành thử đến khi không biết lần thứ mấy Miêu Gia Nhan gặp Trần Triều ở cổng trường lại cúi gằm đầu vờ như không quen anh, bị Trần Triều kéo áo lại.

Miêu Gia Nhan bị kéo hơi ngửa người ra đằng sau, Trần Triều vừa kéo lấy, Miêu Gia Nhan liền ngửa đầu ra chạm mắt nhìn với anh.

Miêu Gia Nhan khẽ hé miệng làm khẩu hình “Anh”, nhưng còn chưa phát ra thành tiếng đã ngậm miệng lại.

“Không thấy anh à?” Trần Triều nhướng mày hỏi em.

Miêu Gia Nhan không lên tiếng, cũng không nhìn theo anh, giống như em không quen với việc nói chuyện với Trần Triều ở trường học.

Trần Triều làm vậy cũng không phải để bắt em chào mình, chỉ là lúc đó ở ngay trong tầm tay, bèn thuận tay trêu chọc một chút.

Đang trong giờ học sinh nghỉ trưa lần lượt quay về lớp, xung quanh có mấy người nhìn thấy, Miêu Gia Nhan sợ Trần Triều tức giận nên không dám đi luôn, em cúi đầu đứng bên cạnh anh.

Mái tóc em vẫn được túm lại thành một cái đuôi rối tung như trước, Trần Triều gảy tóc em, bảo rằng: “Đi đi.”

Miêu Gia Nhan ngước mắt lên nhìn anh, sau đó mới quay người đi.

Bởi vì chuyện đó mà buổi tối Miêu Gia Nhan không sang tìm Trần Triều, chiếc rèm cửa bị kéo kín lại, hai hôm sau cũng không sang.

Ban đầu Trần Triều cũng không để ý tới em, dù sao cũng không phải ngày nào em cũng sang nhà, đến khi Trần Triều phát hiện ra nghĩ lại, dường như đã mấy ngày rồi không thấy bóng dáng em đâu.

Giận rồi à? Trần Triều thầm nghĩ.

Cửa sổ mở ra, Trần Triều đứng dậy gọi “Miêu Gia Nhan”.

Góc rèm cửa đối diện lập tức được vén lên, Miêu Gia Nhan mở cửa sổ ra đáp lại ngay tức khắc: “Dạ?”

Trần Triều không nói gì, một lúc sau Miêu Gia Nhan lại hỏi: “Anh gọi em à?”

Không thấy tiếng Trần Triều đáp lại, Miêu Gia Nhan do dự đóng cửa sổ.

Năm phút sau, cửa phòng Trần Triều nhẹ nhàng được đẩy ra, Miêu Gia Nhan ló đầu vào nhìn, thăm dò hỏi: “Anh à?”

Trần Triều quay đầu nhìn em.

“Anh vừa gọi em à?” Miêu Gia Nhan dựa sát vào khe cửa, mái tóc buông dài, còn có mấy lọn tóc bay bay.

“Qua đây.” Trần Triều nói.

Miêu Gia Nhan lập tức đi tới, bữa nay em mặc bộ đồ ngủ mới mua, còn là màu xanh lam.

“Giận anh à?” Trần Triều kéo cái ghế ra hiệu em ngồi xuống, hỏi em.

Miêu Gia Nhan hoảng hồn, em không dám ngồi xuống, đứng bên cạnh Trần Triều lắc đầu nói “Không ạ”.

“Ngắc ngứ cái gì,” Trần Triều thản nhiên cất tiếng, “Giận thì cứ nói đi.”

“Không có, không giận mà.” Miêu Gia Nhan ngạc nhiên đến nỗi hai mắt trợn tròn lên, “Em sợ anh giận em.”

“Anh giận chỗ nào?” Không biết bữa nay Trần Triều bị làm sao mà hết sức kiên nhẫn, vừa viết từ mới vừa ở đây chơi trò anh hỏi em trả lời với Miêu Gia Nhan.

Miêu Gia Nhan lúng túng không dám nói ra: “Em không nói chuyện với anh ở trường học.”

“Không nói thì thôi, sao đến nỗi anh phải giận?” Trần Triều hờ hững hỏi.

Miêu Gia Nhan nghe anh nói vậy thì chớp mắt nhìn anh, em mấp máy môi, muốn nói nhưng lại nuốt ngược lời về.

Trần Triều chỉ muốn hỏi Miêu Gia Nhan có giận gì không, hỏi xong rồi cũng không còn chuyện nào khác.

Miêu Gia Nhan ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh, em không đi, ngồi trong phòng anh một lúc.

Trần Triều thấy em ngáp dài, bảo rằng: “Quay về ngủ đi.”

Miêu Gia Nhan đứng dậy, toan về đi ngủ. Nhưng lúc đứng lên em không vội đi ngay, khẽ gọi Trần Triều.

Trần Triều: “Sao?”

Miêu Gia Nhan nói: “Ở trường học anh đừng… nói chuyện với em nhé.”