Hoàn Triều

Chương 25



“Miêu Gia Nhan thầm nghĩ trong lòng, sau này em không tin ông Miêu nữa đâu!”

Trần Triều đi ròng rã một năm rưỡi.

Miêu Gia Nhan cũng hiếm khi hỏi bà Trần chuyện liên quan tới Trần Triều, em biết Trần Triều sẽ không quay trở lại.

Trần Triều vốn chỉ là một người lữ khách cao ngạo tới nơi này. Anh tới vào mùa hè, rồi cũng đi trong một ngày hè oi ả, để lại đây một giấc mộng mang theo cái nóng bỏng cháy của mùa hạ.

Mùa xuân năm ấy, ông bà Trần được cậu con út đón đi, cả nhà ăn Tết ở nhà cậu con út. Mùa xuân năm ấy vợ chồng Miêu Kiến đều trở về, ngày 29 tháng Chạp, Miêu Gia Nhan bị bố giữ rịt lại, bố nhất quyết muốn cắt tóc em. Miêu Gia Nhan vùng vẫy bị thương ở cổ, cuối cùng đẩy bố xa ra.

Mùa hè năm ấy, Miêu Gia Nhan tốt nghiệp cấp hai. Trước kỳ thi vào 10, em được bố đưa lên thành phố, hai cha con chung sống hòa bình trong bốn ngày, Miêu Kiến không mắng em. Kết thúc kỳ thi, Miêu Gia Nhan vừa về nhà đã than mệt, em không ăn được bao nhiêu đã bỏ lên giường nằm. Ngày hôm sau ấy bố mẹ em đều đi làm, Miêu Gia Nhan không nán lại lấy một ngày, lập tức bắt xe khách quay về nhà bà nội.


Cũng trong mùa hè năm ấy, Miêu Gia Nhan thi đỗ trường cấp ba ở thị trấn, không cần bỏ tiền, thành tích của em còn cao hơn điểm chuẩn mấy chục điểm. Thu sang cũng là lúc Miêu Gia Nhan trở thành học sinh lớp 10, đồng thời được học ở lớp chọn.

Trong trường cấp ba có một số bạn học sinh ở huyện trên rớt xuống, không trúng tuyển nguyện vọng 1, lại không thể chi trả học phí trên thành phố, bị phân ngẫu nhiên tới mấy ngôi trường làng ở xung quanh. Có thể vì lý do này, hoặc cũng có thể vì mọi người đều đã trưởng thành hơn so với hồi cấp 2, không rõ rốt cuộc vì nguyên nhân gì, tóm lại kể từ khi lên cấp ba, môi trường xung quanh không còn quá cay nghiệt nữa. Đôi khi còn có bạn nữ chủ động bắt chuyện với Miêu Gia Nhan, khi phát bài tập hoặc trực nhật vẫn có mấy bạn học giao lưu với cậu như bình thường.

Thậm chí có mấy nữ sinh còn bắt chuyện với Miêu Gia Nhan. Tuy rằng trong giọng nói không giấu nổi sự hiếu kỳ, nhưng không hề cảm thấy họ có thái độ ghét bỏ.

Dẫu vậy Miêu Gia Nhan vẫn không quen kết bạn cùng người khác, ở trong môi trường này cũng không hề giúp em cảm thấy an toàn, sự đề phòng của em gần như đến từ bản năng.

Em không thích nói chuyện, cũng không thích thể hiện. Đối với em mà nói, cảm giác dễ chịu nhất là được ngồi trong phòng, ngồi trước chiếc bàn nhỏ, ngây người trông ra ngoài cửa sổ.

“Miêu Nhi à?” Ông Miêu mang hộp cơm đi tới, không nhìn Miêu Gia Nhan.

“Dạ! Con ở đây!” Miêu Gia Nhan đứng dậy khỏi đống đổ nát, trong tay vẫn còn cầm một chậu hoa nhựa.

“Ông còn tưởng con đi đâu rồi.” Ông Miêu đặt hộp cơm lên thùng xốp, đi tới nhìn em.

Mấy hôm nay em đều giết thời gian ở trang trại hoa, giúp ông bà làm rất nhiều chuyện. Ông Miêu nói: “Chao ôi, chăm chỉ quá!”

“Dù sao cũng rảnh ạ.” Miêu Gia Nhan cười nói, “Con làm hỏng mất một cái, làm gãy cành cây.”

“Không sao đâu,” Ông Miêu giục em, “Mau bỏ xuống, ăn cơm cái đã!”

Mấy hôm nay vì tránh bố mà Miêu Gia Nhan đều ở trong trang trại hoa. Dự định ban đầu là Miêu Gia Nhan sẽ ở trong trang trại tới khi trời tối, tốt nhất là đợi mọi người đã ngủ say rồi, nhưng hôm nay em không muốn ở lại lâu như vậy.

“Con về sớm một chút, tranh thủ mọi người không ở trong sảnh rồi con lén lên phòng.” Ông Miêu ngồi xuống đối diện với Miêu Gia Nhan, nhìn em ăn cơm, “Ông giúp con cản bố.”

Miêu Gia Nhan đang nhai ngô, bị ông chọc cười, nói hùa theo ông: “Vâng, đến lúc ấy con đứng ở cửa đánh tiếng, ông nghe thấy thì giúp con gọi họ, con tranh thủ lên tầng.”

“Hiểu rồi hiểu rồi,” Ông Miêu giơ tay ra dấu “Ok”, “Con xem ông nhé!”

Ngoài miệng ông Miêu nhận lời, nhưng đến khi thực hành lại không ăn khớp, quên sạch sẽ ước hẹn với cháu trai.

Miêu Gia Nhan quay về đứng ngoài cửa nhìn vào, trong phòng không bật đèn, chỉ có ngoài sân để đèn sáng, rõ ràng mọi người đều ở sảnh. Miêu Gia Nhan ném viên đá vào cửa, tạo ra tiếng động không lớn không nhỏ. Ông Miêu dựa vào ghế uống trà, không hề phản ứng lại.

Miêu Gia Nhan thử ba lần, ông Miêu ngồi bình chân như vại, uống hết chén trà này lại rót chén khác. Miêu Gia Nhan đút tay vào túi đứng ở cửa, nhìn lên tầng trên nhà hàng xóm, tầng hai còn sáng đèn.

Em không cam lòng ném đá thử một lần nữa, lần này tạo ra tiếng động hơi lớn.

Miêu Kiến nhìn ra ngoài cửa, bác gái lẩm bẩm: “Ai đang làm gì vậy?”

Thế mà ông Miêu vẫn không nhớ ra, vẫn còn bình tĩnh thổi trà rồi nhấp ngụm: “Không biết con nhà ai nghịch!”

Miêu Gia Nhan đợi mãi không thấy ông đi ra, thầm nghĩ trong lòng, sau này em không tin ông Miêu nữa đâu!

Miêu Gia Nhan đang định đẩy cửa đi vào, cổng nhà đối diện đột nhiên mở ra.

Miêu Gia Nhan lui về phía sau vài bước, dường như bị giật mình.

“Em làm cái gì vậy?” Trần Triều nhìn em hỏi.

Bởi sáng nay đã nói chuyện với Trần Triều, em không còn dè dặt như trước nữa, nhỏ giọng đáp: “Em gọi ông em.”

“Gọi ông em làm gì? Em không dám vào à?” Trần Triều hỏi.

“Em không muốn bố nhìn thấy em..” Miêu Gia Nhan trả lời, “Sợ bố lại giận.”

Trần Triều nhìn em, xoay người đi vào trong. Miêu Gia Nhan đứng tại chỗ, nhìn theo cổng nhà họ Trần.

“Có vào hay không?” Trần Triều đứng ở trong sốt ruột hỏi, “Vào thì đóng cửa lại.”

Đổi lại là trước kia, Miêu Gia Nhan đã nhanh chân vào trong rồi, nhưng lần này vẫn đứng yên, em nói: “Em… em không cần đâu, em đợi một lúc.”

“Ừ.” Trần Triều chau mày, khẽ nói.

“Tiểu Húc còn sốt không?” Trần Quảng Đạt duỗi tay ra sờ trán cháu trai, “Uống thuốc hạ sốt chưa?”

“Đợi bố hỏi thì sốt ngu người rồi.” Trần Triều nghe thấy vậy thì đáp.

“Giờ bố mới rảnh để hỏi mà,” Trần Quảng Đạt cười hì hì, “Bố thấy nó vẫn lanh lợi ra phết.”

Trần Triều hỏi em họ: “Còn sốt không?”

“Đỡ rồi anh ạ.” Em họ đáp.

“Cháu không giống thằng anh họ cháu, nó khỏe hơn cháu nhiều, từ nhỏ đến giờ chưa sốt bao giờ.” Trần Quảng Đạt vỗ lưng con trai, động tác như đang vỗ gia súc không bằng, “Mẹ cháu nuôi kỹ quá, cháu xem anh cháu chắc người chưa.”

“Thôi mà bác,” Cho dù em họ có bị sốt cũng không thể chịu sự chà đạp này, “Anh cháu mới đỏng đảnh nhất nhà, anh ấy chắc người như vậy có phải do nuôi thả đâu.”

“Nó chỉ đỏng đảnh cái miệng thôi, sức đề kháng của cháu kém là do chiều quá mà ra, hai đứa bây…” Trần Quảng Đạt trông thấy cậu bé do dự đi vào sân, hỏi Trần Triều, “Tìm con à?”

Trần Triều quay đầu nhìn, Miêu Gia Nhan nhìn anh, nhỏ giọng gọi: “Anh Triều”.

Trần Triều ra hiệu cho em đi vào, Trần Quảng Đạt đứng dậy nhường vị trí cho hai cậu nhóc, “Qua đây ngồi đi, hai đứa chơi nhé, bố ra ngoài đợi.” Trước khi đi còn nói với cháu trai, “Hai đứa bây mỗi đứa một kiểu, cơ mà đều đáng ghét như nhau.”

Em họ chào Miêu Gia Nhan, trước đó gặp nhau rồi, bây giờ vẫn còn nhớ.

Miêu Gia Nhan ngồi xuống, nghe Trần Triều nói chuyện với em họ. Sau đó em họ bị gọi đi uống thuốc, trong sảnh chỉ còn lại hai người họ.

Hai người không nói gì, Trần Triều nhìn điện thoại, Miêu Gia Nhan thì ngồi yên tại chỗ.

Sau đó Miêu Gia Nhan cất tiếng gọi “Anh Triều”.

“Không gọi Trần Triều nữa à?” Trần Triều không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nhướng mày.

Miêu Gia Nhan nói: “Em gọi sai rồi..”

Trần Triều không lên tiếng, rõ ràng không được vui.

Miêu Gia Nhan lại nói: “Anh lại cao thêm rồi, anh Triều.”

“Em có cao lên không?” Trần Triều quay đầu, nhìn em, “Chẳng lớn là bao.”

Hai người chạm mắt nhìn nhau, Miêu Gia Nhan nhếch môi, mỉm cười với anh. Trần Triều hỏi em: “Sao em không dùng điện thoại.”

“Em không mở mấy.” Miêu Gia Nhan thành thật trả lời, “Điện thoại hết pin em không nhớ sạc.”

Chiếc điện thoại kia Miêu Gia Nhan chỉ dùng một thời gian đầu, sau đó không dùng nữa.

Em không chủ động gọi cho Trần Triều, cũng không có lý do nào cả.

Dần dà chiếc điện thoại với em mà nói cũng trở nên vô dụng, có dùng hay không cũng như nhau.

Một năm rưỡi không gặp, cho dù trước kia từng thân thiết đến mấy cũng không tránh khỏi trở nên xa cách.

Hai người không nói gì, Miêu Gia Nhan cúi gằm đầu nhìn xuống đất, chăm chú nhìn mãi không thôi. Còn Trần Triều không biết vì sao, anh cũng ngồi đó không lên tiếng. Hai người ngồi lẳng lặng một chỗ, không nói gì.

Bà Trần từ dưới bếp đi ra, thấy Miêu Gia Nhan cười nói: “Miêu Nhi tới à con? Lần này anh Triều của con về rồi mà sao hai đứa không nói chuyện gì, bà thắc mắc mãi sao không qua đây.”

Miêu Gia Nhan đáp lời, nhỏ giọng chào bà Trần.

“Hai đứa lên phòng chơi đi, dưới này lạnh lắm.” Bà Tần giụ c hai cậu bé lên nhà, “Trên tầng có máy sưởi, vào phòng mà chơi.”

Nhưng bà nói xong, cả hai người không ai động đậy, cũng không ai đứng lên.

Miêu Gia Nhan nói: “Con đợi một lát rồi về bà ạ.”

“Ở lại đây mà chơi, về làm gì?” Bà Trần vẫn còn giữ em lại, “Con ở đây với anh Triều, về bố lại nói, đừng về.”

“Không, không ạ.” Miêu Gia Nhan đứng dậy nói, “Con về ngay đây.”

Bà Triều cười bảo: “Xa lạ rồi, trước kia hai đứa thân nhau bao nhiêu.”

“Không ạ,” Miêu Gia Nhan không dám nhìn thẳng Trần Triều, vội vàng tránh ra, “Em đi nhé anh Triều.”

Trần Triều nói: “Đợi thêm lát nữa, đợi bố em ngủ đã.”

“Chắc là ngủ rồi,” Miêu Gia Nhan xua tay, “Em đi xem sao.”