Hoàn Triều

Chương 4



“Bấy giờ Miêu Gia Nhan khom người vén góc áo trên đầu Trần Triều mà như đang vén khăn cô dâu.”

Lần đầu tiên Trần Triều về quê là vào mùa hè, mùa hè năm đó trời nóng như đổ lửa.

Trần Triều ngồi trên một chiếc vali da, dựa lưng vào tường gạch, dưới chân còn có một chiếc vali cỡ lớn, ngoài ra còn có ba, bốn chiếc túi xách tay khác.


Con chó bẩn đến nỗi không nhìn ra được màu lông thật lại chạy lạch bạch từ đầu hẻm tới một lần nữa, nó vừa đi vừa hít hít ngửi ngửi khắp nơi. Lúc hít tới chân Trần Triều ngập ngừng muốn lại gần, Trần Triều thu chân về, con chó kia còn tưởng anh muốn đá nó, nghiêng đầu nhảy tránh ra mấy bước rồi bỏ chạy.

Trời rải nắng gắt xuống nhân gian, đôi mắt như lòa đi vì những tia nắng chói lóa, bên chân tường có một đoạn bóng râm, Trần Triều tránh trong chỗ bóng râm đó, nhưng bóng râm có mát tới mấy cũng chỉ có thể che kín chân chứ không che được đầu. Anh mò lấy chiếc áo trong túi xách bên cạnh ra, trùm lên che kín đầu, trên áo vẫn còn thoang thoảng mùi bóng khử mùi trong tủ quần áo nhà họ.

Đây là áo của bố, trong tủ quần áo của Trần Triều không để bóng khử mùi, anh vừa nghe thứ mùi này liền thấy khó chịu.

Bố bỏ Trần Triều lại đầu hẻm rồi phóng vèo đi, Trần Triều ngồi xe tải suốt chặng đường dài, dọc đường đi xóc nảy khiến anh cảm thấy đầu váng vất. Tới trước cửa nhà ông bà mệt đến nỗi không mở mắt lên nổi.

Trong nhà ông bà không có người, trước khi Trần Quảng Đạt đưa con trai về cũng không đánh tiếng với hai ông bà, họ không biết rằng hôm nay Trần Triều mang theo nhiều hành lý như vậy quay về quê.

Nào giờ Trần Quảng Đạt vẫn luôn hành động xốc nổi không đáng tin một chút nào cả, ông có làm ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Có người nhẹ nhàng vén góc chiếc áo trên đỉnh đầu lên, Trần Triều bực bội nhấc mắt nhìn, đôi mắt hai mí trợn trừng lên đầy hung dữ.

Người kia chạm mắt nhìn với anh, sau đó rụt vai lại.

Là một cô bé, ban nãy Trần Triều đã nhìn thấy cô bé trên đường tới đây.

Trần Triều ngồi trên chiếc xe tải tròng trành xóc nảy suốt cả một buổi sáng, mùi đồ cũ ngai ngái phảng phất trên khiến dịch vị dạ dày Trần Triều nhộn nhạo. Trông mắt ra ngoài cửa xe thấy ruộng bông trải dài miên man, hoa trắng muốt trổ bông điểm xuyết trên cánh đồng xanh mướt, thực tình không đẹp như lời Trần Quảng Đạt từng kể.

Trần Triều mở cửa sổ xe, chiếc xe tải cũ lướt qua vội vã, Trần Triều đối mặt với cô bé đứng giữa ruộng bông trong tíc tắc ngắn ngủi.

Cô bé cũng không lớn, lọt thỏm trong chiếc váy trắng ngần vừa dài vừa rộng thùng thình, hai tay khoanh lại, đứng ngây người giữa cánh đồng, trông như một con bù nhìn.

“Anh là ai vậy?” Cô bé ngạc nhiên cất tiếng hỏi.

Trần Triều vốn đã mệt và khó chịu, lúc này cái tính nóng nảy lại bùng lên, chau mày mất kiên nhẫn hỏi ngược lại: “Thế nhóc là ai?”

“Em là Miêu Gia Nhan.” Cô bé còn rất thật thà, người ta hỏi thì thành thật trả lời, khai báo rành rọt cả họ lẫn tên.

Trần Triều không để ý, bực bội nhắm mắt lại.

Miêu Gia Nhan thấy anh định ngủ, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định cất tiếng gọi: “Này…”

Trần Triều không để ý, làm như không nghe thấy.

Đang là thời điểm nóng nhất trong ngày, Miêu Gia Nhan đội nắng đến nỗi cổ và gò má ửng đỏ lên. Bấy giờ khom người vén góc áo trên đầu Trần Triều mà như đang vén khăn cô dâu.

“Anh đừng ngủ ở đây, anh là ai vậy…” Miêu Gia Nhan lúng túng không biết làm thế nào.

Trần Triều quay đầu ra chỗ khác, dựa vào tường nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi.

Ca này hơi khó nhằn, con chó ở đầu hẻm lại nhớn nhác chạy tới, cọ tới cọ lui vào bên chân Miêu Gia Nhan. Miêu Gia Nhan duỗi tay trái xoa đầu nó, tay phải tiếp tục nhẹ nhàng rứt rứt góc áo: “Anh đừng ngủ mà…”

Hai người kẻ đứng người ngồi giằng co với nhau một lúc lâu, tâm tình Trần Triều sa sút xuóng cùng cực, còn Miêu Gia Nhan thì bối rối không biết xoay xở thế nào.

Em cầm góc áo của Trần Triều mà lắc qua lắc lại, đến nỗi chiếc áo bị em kéo tuột xuống.

Trần Triều choàng mở mắt, Miêu Gia Nhan sợ hãi trốn về phía sau.

“Em không cố ý.” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng giải thích.

“Thần kinh à?” Vẻ mặt Trần Triều hết sức khó coi.

Miêu Gia Nhan nóng đến nỗi chóp mũi rịn mồ hôi, bất lực nói: “Em muốn về nhà… em khát nước.”

“Anh cấm nhóc về nhà à?” Trần Triều sắp nổi đóa luôn rồi, giọng nghe như sắp đánh người ta tới nơi.

Miêu Gia Nhan lại rụt người lại, chỉ vào chồng đồ dưới đất cùng với cánh cửa bị Trần Triều chặn lại, cuối cùng khẽ chau mày lại, nhỏ giọng phản bác: “Bị anh chặn rồi.”

Trần Triều giật mình quay đầu nhìn về phía cánh cửa, rồi quay người lại nhìn Miêu Gia Nhan: “Đây là nhà nhóc à?”

“Vâng ạ….”

Trần Triều chống cánh tay ngồi dậy, hỏi: “Chứ không phải nhà ông bà Trần à?”

Miêu Gia Nhan chỉ sang cánh cửa bên cạnh, trả lời: “Ở đó.”

Trần Triều nhìn sang bên cạnh, rồi cúi xuống nhìn chồng đồ dưới chân mình, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại: “Xin lỗi nhé!”

“Không sao,” Miêu Gia Nhan vội vàng lắc đầu, “Không sao đâu ạ.”

Trần Triều kéo chiếc vali da chuyển sang chỗ trống bên cạnh nhường đường cho Miêu Gia Nhan, trước khi đi vào Miêu Gia Nhan gấp chiếc áo ban nãy lại rồi bỏ vào trong chiếc túi bên cạnh. Trần Triều tự chuyển chỗ đồ còn lại của mình đi, một lúc sau Miêu Gia Nhan lại ló đầu ra, khẽ hỏi: “Ông Trần và bà Trần ở ngoài ruộng rồi, anh có muốn vào nhà ngồi đợi một lúc không?”

Trần Triều giờ không còn nạt nộ nữa, cậu nhóc choai choai vẫn còn thấy mất mặt vì màn thất thố ban nãy, nhỏ giọng nói: “Không, anh đợi thêm một lúc.”

“Ừ được rồi,” Miêu Gia Nhan nghĩ một lúc rồi lại hỏi, “Thế anh có uống nước không?”

“Không cần, có rồi.” Trần Triều nói.

Miêu Gia Nhan nhỏ giọng đáp “vâng”, sau đó lai rụt người về.

Không tính cuộc chạm mặt ngắn ngủi trên đường ban nãy, đây là lần đầu tiên hai cậu bé gặp nhau.

Khi đó cả hai đều là trẻ con, Trần Triều vừa mới học xong tiểu học, bị người cha không đáng tin lừa mất nhà, xách túi lớn túi nhỏ về nhà bà nội. Miêu Gia Nhan bé bé gầy gầy, thích mặc váy, lại còn chưa vỡ giọng.

Nên suốt một khoảng thời gian dài, Trần Triều đinh ninh Miêu Gia Nhan là một cô bé.

Giữa con trai và con gái vẫn thường có khoảng cách, không chơi cùng với nhau được. Trần Triều vừa mới về vùng nông thôn, cảm thấy lạ lẫm với tất cả mọi thứ, ngày nào cũng bí xị mặt mày, nhưng mỗi lần gặp mặt Miêu Gia Nhan đều ngoan ngoãn chào anh.

Có lần Trần Triều đang ngồi trong sân, Miêu Gia Nhan đi ngang qua cửa, thấy anh thì mỉm cười.

Lúc đó bà Trần ở trong nhà đi ra, thấy Miêu Gia Nhan liền gọi em lại: “Miêu Nhi, lại đây con.”

Miêu Gia Nhan vào sân, cất tiếng chào “Bà Trần ạ.”

“Hai đứa gặp nhau chưa? Đây là cháu trai bà, tên là Trần Triều,” Bà nói với em, “Hơn con một tuổi, con phải gọi là anh đấy.”

Miêu Gia Nhan ngoan ngoãn cất tiếng gọi: “Anh ạ.”

Tuy rằng Trần Triều không có hứng thú chơi trò anh trai em gái với con gái nhà người ta, nhưng bởi vì sự cố ngày đầu gặp mặt, Trần Triều cũng không tiện tỏ thái độ, chỉ khẽ đáp “Ừ”.

“Sau này hai đứa chơi với nhau, đều trạc tuổi nhau cả, khéo ghê.” Bà cười tít mắt xoa đầu Miêu Gia Nhan.

Trong tay Miêu Gia Nhan cầm một quả dưa chuột, em hỏi Trần Triều: “Ăn không anh?”

Trần Triều bị gọi “Anh” mà sởn gai ốc, nhưng không tiện nói gì, chỉ lắc đầu nói: “Không ăn.”

“Ừm.” Miêu Gia Nhan gật đầu, cũng không để tâm, em tự cắn một miếng, nhai rôm rốp trong miệng.

Em đứng đó loáng cái đã ăn hết một quả dưa chuột, ném phần đầu còn lại cho đàn gà con lon ton trong sân.

Tính ra Trần Triều mới về quê được mấy lần, chủ yếu là cuối năm về quê đón Tết mấy ngày rồi lại vội vã đi. Dù sao anh cũng lớn lên giữa chốn đô thị phồn hoa, từ bé đã được chăm chút cẩn thận, trước giờ Trần Triều chưa từng thấy ai ăn dưa chuột sống như vậy, không tài nào hiểu nổi. Chỉ có bố thi thoảng gặm như vậy, nhưng lần nào cũng bị mẹ cằn nhằn.

Lúc đó Trần Triều nghe Miêu Gia Nhan nhai “rôm rốp”, loáng cái đã ăn hết sạch quả dưa chuột, sởn gai ốc trước cô bé quê mùa này, ngồi ngây như phỗng trên bậc tam cấp, không biết mấy năm tiếp theo mình phải sống thế nào.

Miêu Gia Nhan nói chuyện, đi đứng đều có vẻ chậm chạp, là một em bé hiền lành chất phác, bà Trần nói “Hơn con một tuổi, con phải gọi là anh”, thế là từ đó mỗi lần cậu bé gặp Trần Triều đều lễ phép chào “Anh ạ”, Trần Triều nghe cô bé gọi “Anh ạ” mà rợn người, có một lần anh nói: “Đừng gọi như thế nữa.”

Miêu Gia Nhan ngạc nhiên há miệng, hai giây sau mới hỏi: “Vậy gọi thế nào?”

“Cứ gọi tên là được rồi.” Trần Triều nói.

“Ồ.” Miêu Gia Nhan gật đầu, quay người chạy đi.

Mặc dù Miêu Gia Nhan chậm chạp, nhưng không phải kẻ ngốc, em có thể cảm nhận được rõ ràng Trần Triều không thích chơi với mình.

Cho nên tuy rằng đã nói sau này gọi tên, nhưng kể từ đó Miêu Gia Nhan không gọi anh nữa, mỗi lần gặp mặt cũng không còn chủ động chào hỏi. Nhưng vì nhà hai đứa trẻ gần nhau, ngày nào cũng chạm mặt, Miêu Gia Nhan vẫn luôn một thân một mình, Trần Triều không để ý cậu cũng không sao, cậu quen rồi.

Cũng không phải Trần Triều có thích em hay không, anh cảm thấy không thể hòa nhập với nơi này, với tất cả mọi người ở đây.

Quê họ có nhiều nhà trồng bông lắm, đều là học theo nhà họ Miêu.

Mùa hè chỉ cần trời đổ mưa to một trận là nhà nhà đều phải ra ruộng đào kênh thoát nước. Trần Triều cũng theo chân mọi người ra ruộng một lần, ông bà sợ cháu trai phơi nắng bị cảm, dặn cháu đứng dưới bóng cây đợi, không cho làm gì cả. Trần Triều vừa duỗi tay ra mọi người đã vội vàng cản lại, còn làm trễ nải công việc.

Miêu Gia Nhan cũng không thường xuyên ra ruộng, thi thoảng sẽ ở nhà nấu cơm, đợi ông bà về ăn. Em không nấu được những món phức tạp, nhưng mấy món đơn giản như luộc mì, xào rau thì em vẫn làm được, đôi khi còn dành phần mang ra cho nhà họ Trần. Ở chỗ bọn họ, hàng xóm có khi còn thân thiết hơn người thân ruột thịt.

Trần Triều cảm thấy không tiện, cho nên có một lần Miêu Gia Nhan đang ở trong sân chuẩn bị cơm nước, anh chủ động đi tới.

“Anh giúp được gì cho nhóc?” Trần Triều hỏi.

“Không cần đâu.” Miêu Gia Nhan hết sức ngạc nhiên khi anh đi tới, em sững người một lúc, sau đó vội vàng lắc đầu, đi lấy ghế cho anh, “Anh ngồi đây là được rồi.”

“Để anh giúp nhóc đi, nhóc còn gì chưa làm xong không?” Trần Triều lúng túng hỏi.

Miêu Gia Nhan nhìn quanh sân, ấp úng bảo rằng: “Nếu không thì… nếu không thì anh giúp em rửa rau nhé? Em nhặt xong rồi anh rửa.”

Trần Triều nói “Được rồi”.

Con trai ngồi rửa rau nấu cơm cùng với con gái, thực ra tình huống này khiến Trần Triều có đôi phần lúng túng. Mấy đứa nhóc tuổi ăn tuổi lớn vẫn luôn để ý tới những giới hạn giới tính, nhưng lại không biết giải quyết bằng cách nào.

Có thể thấy Miêu Gia Nhan cũng không được tự nhiên, động tác rất nhẹ nhàng, lúc bỏ rau vào chậu rửa trước mặt Trần Triều cũng hết sức dè dặt.

Miêu Gia Nhan đi tới góc chuồng gà trong sân, em bé ngồi xổm xuống, nhoài người duỗi tay vào trong tìm kiếm, không biết đang lẩm bẩm một mình hay đang giải thích với Trần Triều, “Lấy hai quả trứng để nấu canh…”

Bữa nay em vẫn mặc chiếc váy trắng hôm đầu tiên họ gặp nhau, chiếc váy không vừa người, hơi dài so với vóc người nhỏ con của Miêu Gia Nhan, Trần Triều thường xuyên thấy em mặc chiếc váy này.

Lúc này Miêu Gia Nhan ngồi xổm dưới đất, tà váy rủ xuống mặt đất, trông tựa như một đóa hoa tròn đang nở rộ.

Trần Triều nhắc nhở: “Váy chạm đất rồi kìa.”

Bấy giờ Miêu Gia Nhan mới để ý, khẽ “ồ” một tiếng, em lấy trứng gà ra bỏ vào trong chậu, khom người bắt đầu phủi tà váy.

Ban nãy rửa rau nước bắn tung tóe, giờ lại dính đất bẩn, không lau sạch được.

Miêu Gia Nhan nhẹ nhàng lau mãi, em bé rụt cằm, chân mày cũng khẽ chau lại. Thực ra Miêu Gia Nhan rất ưa sạch sẽ, lần nào gặp mặt cũng thấy áo quần sạch sẽ tinh tươm.

Trần Triều nói: “Nhóc đi thay bộ khác đi.”

Miêu Gia Nhan khựng lại, em cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em không có váy, em chỉ có mỗi chiếc này thôi.”