Hokage Vô Hạn Hắc Hóa

Chương 30: Sharingan



Chương 30 : Sharingan

“Ngươi tìm ta là vì cái gì mà đến? Ta không biết nhiều tin tức.” Makigyo nhìn từng bước ép sát Orochimaru, cảnh giác hỏi.

Orochimaru dừng bước, dường như biểu thị mình không có ác ý, sau đó hắn phát ra một tiếng cười khẩy làm cho người sởn hết cả gai ốc “ha ha ha” nói rằng: “Thật là một kẻ vô ơn, ta đã cho ngươi sức mạnh mà ngươi muốn, hôm nay ngươi đối xử với ân nhân của ngươi như vậy. A a a a, ta thích.”

Sắc mặt Makigyo âm hàn nói: “Khi hạ chú ấn, trong máu của ta còn lẫn vào nọc độc, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi đối với ta có ý tốt?” Makigyo ở trong lòng đang suy tư đường lui.

“Lực lượng cùng thống khổ là bằng nhau, người đáng thương a, ta sợ ngươi không chịu nổi lực lượng của ta mà c·hết đi, cho nên cho ngươi sống được càng lâu dài một chút, a a a, ngươi vì cái gì còn có thể hận ta đây?”

Lúc Orochimaru đang nói chuyện đại não Makigyo cảm thấy từng đợt hôn mê rất nhỏ, không hiểu sao lại muốn tin tưởng lời Orochimaru. Đúng lúc này Makigyo trong cơ thể mộc tế bào điên cuồng diễn sinh, tràn ngập đến Makigyo trong đầu, khiến Makigyo thanh tỉnh, Makigyo cả kinh nghe xong một bước, lạnh lùng nói với Orochimaru:"Ngươi lúc nói chuyện, còn đối với ta sử dụng huyễn thuật, đây chính là ngươi cái gọi là thành ý sao?"

Orochimaru lại cười quái dị ra tiếng, nói: "Ha ha ha, thực sự là tiểu quỷ khiến người ta không tưởng tượng nổi, ngươi trưởng thành nhanh đến mức làm ta giật mình, thậm chí ngay cả huyễn thuật của ta cũng nhìn thấu.”

Biết Orochimaru muốn g·iết chính mình thì bản thân tuyệt đối không có đường lui Makigyo, nói thẳng:"Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn những gì?"

Orochimaru thu liễm nụ cười, hơi có vẻ đứng đắn, chẳng qua vẫn rất lỗ mãng buông tay nói:"Ta không phải đã nói với ngươi, sự trưởng thành của ngươi khiến ta cảm thấy giật mình sao? Ha ha ha, ta muốn nhìn thấy ngươi một đường trưởng thành, trưởng thành đến một loại trình độ gì. Ha ha, vì sợ ngươi cứ như vậy c·hết đi, cho nên mang theo lễ vật cho ngươi."



“Lại là nọc độc sao?” Makigyo cười lạnh nói.

Trong mắt rắn của Orochimaru bỗng nhiên phóng ra một đạo gợn sóng vô hình, ánh mắt Makigyo không tự chủ bị hấp dẫn, lâm vào trong ánh mắt của Orochimaru.

Makigyo chỉ cảm thấy sâu trong con ngươi kỳ dị của Orochimaru phảng phất như một vòng xoáy, hút hết tinh thần khí của hắn.

Ngay tại Makigyo cảm giác không ổn Orochimaru cổ bỗng nhiên trở nên rất dài, đưa tới Makigyo trước mắt. Orochimaru mặt đồng thời cũng trở nên nửa người nửa rắn, Makigyo muốn động, nhưng là thân thể của hắn căn bản cũng không bị chính mình khống chế, Makigyo chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng đầy chất nhầy Orochimaru thè đầu lưỡi, đầu lưỡi giống như đinh đâm vào trong mắt Makigyo!

Makigyo mắt phải trơ mắt nhìn một màn kinh khủng này phát sinh, Makigyo còn nhìn thấy rõ ràng, hình ảnh mạch máu thần kinh nối liền với con ngươi bị kéo dài tách ra... Cảm giác kia, giống như một viên kẹo cao su dính trên tường, bị người lấy tay kéo ra...

Có đôi khi t·ử v·ong cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là trơ mắt nhìn t·ử v·ong tiến đến lại bất lực.

Loại cảm giác vô lực này tràn ngập toàn thân Makigyo.



Orochimaru đem Makigyo con mắt hoàn toàn móc ra, như xâu kẹo hồ lô để trên đầu lưỡi, trong miệng hắn giữ lại dịch lỏng, nhếch miệng cười nói: “Ha ha ha, ta thích loại b·iểu t·ình hoảng sợ này của ngươi, b·iểu t·ình này cho ta biết cái gì gọi là kính sợ.”

“Ha ha ha.” Orochimaru cùng cái cổ dài quấn quanh Makigyo một vòng, lại quay mặt lại nhìn Makigyo, ở trong ánh mắt hoảng sợ lại phẫn hận của Makigyo, đem con mắt nuốt vào. Sau khi nuốt vào, Orochimaru còn dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, tựa hồ đang hưởng thụ dư vị.

Ánh mắt Makigyo càng thêm phẫn hận, Orochimaru cười quái dị nói: "Ha ha ha, ánh mắt khiến người ta trìu mến cỡ nào, người biết hận, mới có thể hiểu được yêu, ngươi như thế, Uchiha Sasuke cũng là như thế.”

Makigyo cảm giác được cổ của mình đang bị Orochimaru siết chặt, gân xanh trên trán Makigyo nổi lên, sắc mặt biến thành màu đỏ thẫm giống như nước sốt, đã ở bên bờ vực hít thở không thông.

Makigyo cũng không biết nơi nào tới khí lực, gằn từng chữ, cực kỳ gian nan nói: "Giết...... Ta......"

"A a a, đã biết được cảm giác đau đớn hơn cả c·ái c·hết sao ta nỡ g·iết ngươi chứ, ta đã nói muốn nhìn ngươi trưởng thành, ngay từ đầu nhìn thấy ngươi ta đã nói rồi, nhưng phản ứng của ngươi khiến ta rất chán ghét, thực sự rất chán ghét, cho nên đây là đau khổ ngươi nên có. Ha ha ha ha, ta muốn tặng ngươi một món quà, mà ngươi không thể từ chối."

Makigyo nghe được hắn thời đại kia, nam nhân tất xem điện ảnh « Bố già » bên trong kinh điển nhất lời nói, giờ phút này từ Orochimaru trong miệng nói ra vậy lời nói, Makigyo có một loại mạc danh kỳ diệu hoang đường cảm giác.

Orochimaru tươi cười càng sâu, cổ họng chuyển động một chút, sau đó trong ánh mắt kh·iếp sợ của Makigyo, Makigyo nhìn thấy một con mắt đỏ ngòm, mang theo hai câu ngọc! Xuất hiện ở Orochimaru trên đầu lưỡi!

“Sharingan...” Makigyo từ trong cổ họng phun ra mấy chữ này, tay hắn bởi vì kh·iếp sợ mà run rẩy.



"Ha ha, ta đã nói ta sẽ cho ngươi lễ vật mà ngươi không thể từ chối." Cười quái dị Orochimaru, mãnh liệt dùng đầu lưỡi đem con mắt này đưa vào Makigyo bên trái hốc mắt trống rỗng.

Makigyo chỉ cảm thấy một trận đau nhức lại xuất hiện, sau đó cảm giác được Orochimaru dùng hắn sền sệt đầu lưỡi liếm hắn hốc mắt chung quanh, chờ liếm xong, Makigyo nguyên bản b·ị đ·au đớn chiếm cứ mắt trái, cảm giác được một viên hoàn toàn mới, tràn ngập không thể tưởng tượng nổi con mắt...

"A a a, đây là ánh mắt của Sasuke, là phần thưởng cho biểu hiện của ngươi." Orochimaru chậm rãi rời khỏi cổ Makigyo, sau khi buông Makigyo ra, thân hình Orochimaru biến thành một con rắn bơi lội trên mặt đất.

Trước khi rời đi, Orochimaru nói những lời cuối cùng,"Giết Sasuke, lấy con mắt còn lại của hắn!!”

Chờ âm thanh của Orochimaru hoàn toàn biến mất, bên tai của Makigyo bỗng nhiên lại vang lên một thanh âm.

“Sasuke biết con mắt của hắn đang trên người ngươi!”

Đây chính là âm thanh của Orochimaru, phát giác chính mình có thể động Makigyo đột nhiên nhìn về phía thanh âm phát ra phương hướng, nhưng là nơi hẻo lánh kia không có vật gì.

Makigyo sờ về phía mắt trái của mình, máu sền sệt trên mặt trái chứng minh tất cả vừa rồi không phải là một giấc mơ.

Makigyo đứng tại chỗ, nhìn phương hướng Orochimaru đi xa, lẩm bẩm nói: "Vì sao?"