Hồn Thuật

Chương 351: Thất Sơn(2)





Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 351: Thất Sơn(2)











Phản ứng nhanh nhất, Văn Lục gầm lên:


- Súc sinh! Cút ngay!

Đại đao cấp tốc bung bắn ra va chạm với móng vuốt khổng lồ khiến không gian xung quanh tóe đầy những hoa lửa. Văn Lục những tưởng một đao đoạn luôn toàn bộ móng vuốt sắc bén. Không nghĩ tới đao mang không đoạn nổi mà cả người còn bị đẩy bật lại hơn ba chục mét khiến sắc mặt hắn không khỏi kinh dị.

Mặc dù một đao này là tình huống cấp bách vung ra chưa tụ đủ lực nhưng cũng đạt bảy tám thành lực lượng của Văn Lục. Không nghĩ tới không thể làm gì hắc ảnh khổng lồ. Cách không vươn thủ, Văn Lục hút mạnh Vân Nhi trở lại bên mình, đẩy nàng ra sau cho đám người Vân Trọng vây quanh bảo vệ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng ảnh trước mặt.

Hắc vân từ từ tản ra, nhóm người Văn Lục kinh ngạc phát hiện đối phương không phải là yêu ma quỷ quái gì mà là một linh thú họ nhà thuồng luồng Tên linh thú họ nhà rắn này dài tới hơn tám mươi mét, nguyên cái khúc đuôi sợ rằng phải hai người trưởng thành ôm mới hết. Điều làm nhóm người Văn Lục kinh ngạc là không ngờ ở phần trước bụng của hắn đã mọc ra hai cái trảo giống như trảo chim ưng, lóe ra những hàn mang lợi hại cùng nguy hiểm.

Bất quá nhìn kỹ nhóm người Văn Lục cũng phát hiện ra vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt rắn của đối phương. Hiển nhiên mặc dù vừa rồi một trảo có thể cứng rắn va chạm với đại đao của Văn Lục nhưng cũng ăn thiệt thòi không nhỏ.
Khuôn mặt linh thú thuồng luồng dữ tợn vặn vẹo, khóe miệng đầy răng nanh nhấc lên, cất vang giọng ồm ồm giận giữ:

- Nhân loại đáng chết! Dám đả thương móng vuốt của bổn long? Các ngươi phải trả giá thật nhiều.

“Hống…”

Nói đoạn ngửa cổ lên trời rống giận một lượt dài. Nhóm người Văn Lục đang nghĩ tên thuồng luồng dài ngoẵng này muốn nổi điên xông lên cắn phá lung tung thì hắn quay ngoắt lại phía sau hò hét ra một câu xém chút làm cả đội té lộn cổ xuống đất:

- Anh em ngũ long vô địch thiên hạ đâu? Ra cho nhân loại này một trận…

Nói xong hắn đắc ý quay lại nhe hàm răng nhọn hoắt đe dọa:

- Các ngươi chờ đấy! Hôm nay ai cũng không chạy thoát. Dám xúc phạm bổn long… hừ hừ… tội muôn vạn lần đáng chết.

Khuôn mặt đám người Văn Lục khi nghe tên thuồng luồng này tự biên tự diễn nãy giờ cũng thoạt xanh thoạt đỏ. Người nhịn không nổi đầu tiên không ngờ là Hàm Tiếu Tiểu Muội. Cô nàng nhỏ nhắn với mái tóc dài chấm mắt cá chân này còn chưa đợi tên linh thú họ nhà rắn nói xong cả người đã bùng lên lửa tím, vung quan tài đập tới:

- Tên rắn thúi nhà ngươi thật lắm mồm. Ăn của bổn cô nương một đập.

“Ong…”

Quan tài đập thẳng vào cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm của tên linh thú thuồng thuồng khiến hắn đang thao thao bất tuyệt cũng phải lập tức ngậm miệng lại. Tuy nhiên “mức độ bạo lực” của nàng tóc dài không phải “ngắn” bình thường. Một đập vung tới làm cho tên linh thú thuồng luồng cảm giác sao bay quanh đầu, cả người đang lơ lửng cắm thẳng xuống phía dưới.
Hàm Tiếu Tiểu Muội vô cùng đắc ý, hếch khuôn mặt xinh đẹp nhìn lại mọi người. Ý bảo đã thấy uy mãnh của nàng chưa. Bất quá gặp khuôn mặt càng lúc càng nghiêm của Văn Lục thì nàng cũng vội vàng rụt cổ lại. Đám người Kiệt Hào đứng phía sau Văn Lục cũng cười thầm.

Lão đại từ trước tới giờ rất ghét người nào tự tung tự tác trong đội của mình. Ngay cả cô nàng sát thủ kiêu ngạo bất tuân cũng phải “vào nề nếp” huống gì cô nàng chỉ có cái đầu đầy bạo lực này.
Người ngoài thấy Văn Lục luôn nghiêm khắc đưa mọi người trong đội vào khuôn khổ khiến một số người cảm giác sự phóng túng của bản thân bị gò bó. Tuy nhiên nhóm người Kiệt Hào kinh qua nhiều trận chiến với Văn Lục, bọn họ đều biết Văn Lục làm vậy không phải là tính cách hắn độc đoán mà là lo lắng cho sự an toàn của mọi người. Dù sao ở trong tình huống nguy hiểm lúc nào cũng rình rập, một sự bồng bột của bất cứ ai đều có thể mang tới hậu quả khó lường, toàn quân bị diệt cũng là điều cực kỳ dễ hiểu.

Hàm Tiếu Tiểu Muội lúc này cũng biết sự lỗ mãng của mình liền rụt cổ thè chiếc lưỡi nhỏ hồng ra rồi hấp tấp chạy về nấp phía sau Na Na.
Văn Lục nhìn nàng một cái, bất quá cũng không nói gì. Bởi vì hắn phát hiện ra bốn luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang ầm ầm kéo tới.

“Ngao… ngao… hống…”

Cả năm luồng hắc ảnh như năm đám mây kéo dài vun vút bay tới, phát ra những tiếng gầm rống chấn động cả vùng Thất Sơn.
Vận dụng kỹ năng khai ảo, mọi người phát hiện ra ẩn dấu bên trong hắc vân lại là bốn con thuồng luồng khác. Làm ánh mắt mọi người có rút là con thuồng luồng cầm đầu không những đã mọc ra hai trảo ở phần bụng trước mà phần bụng sau cũng đã tồn tại một cái trảo khác, cùng một cục u nổi lên ở vị trí trảo thứ tư.


Theo Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư thì trên đất Đại Việt, giao long hay thuồng luồng mọc ra đủ bốn chi tức là hắn sắp phá kén hóa rồng. Chân chính trở thành một linh thú họ nhà Long hùng mạnh. Cũng có nghĩa tới lúc đó dù là tu luyện giả cấp mười hai cũng chỉ có nước đi đường vòng nếu gặp hắn.

Mặc dù tên thuồng luồng trước mắt vẫn chưa mọc ra chi thứ tư nhưng nhóm người Văn Lục cũng không dám khinh thường chút nào.
Mấy người Vân Trọng cũng quan sát được rõ ràng tình huống. Ánh mắt lo lắng không khỏi hướng tới Văn Lục dò hỏi.

Văn Lục gặp tình huống trước mắt cũng khẽ nhíu mày. Thức tế nếu tính ra, lực lượng của bọn họ cũng cực kỳ cường đại. Nếu không tính linh thú khế ước của nhóm người Kiệt Hào, thì trên tay cô nàng sát thủ vẫn còn Linh Thú Hoàn với hơn sáu mươi linh thú cường đại bên trong. Tuy nhiên có thể là do điều kiện cùng quy tắc thiên đạo của không gian ngũ hành và Địa Cầu Đại Hội Giới có đôi chút khác biệt cho nên vừa trở về Đại Việt, cả đám lâm vào ngủ say tận lực thích ứng với quy tắc của không gian ngũ hành. Cho nên ngay cả lần nguy cơ lần trước đám người Kiệt Hào cũng không cách gì triệu tập lực lượng cường đại này ra hỗ trợ khiến cả đội xém chút bị những đội ngũ săn phần thưởng bắt gọn một lượt.

Thoáng chốc, bốn con linh thú họ nhà thuồng luồng đã bay tới, ánh mắt cả đám liên láo nhìn quanh. Một tên dò hỏi:

- Vừa thấy lão ngũ chỗ này mà lại chạy đi đâu chơi rồi?

Còn chưa dứt lời, phía dưới loạng choạng bay lên một tên:

- Đại ca! Nhị Ca! Tam ca, tứ ca… Các ngươi phải báo thù cho ta a. Nhân loại thật đáng chết.

“Phốc…”

Nhìn bộ dạng thê thảm nghiêng trái nghiêng phải của “lão ngũ” cả đám Na Na đều phì cười. Lại nhìn hàm răng cái cụt cái mẻ, ngay cả Hương sát thủ với khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng cũng phải run run cặp vai nhỏ.

Thuồng luồng “tứ ca” cũng mới mọc ra hai trảo trước ngực nhìn thấy bộ dạng thê thảm của lão ngũ thì hấp tấp lao xuống sờ sờ nắn nắn một hồi. Tiếp đó phẫn nộ nhìn đám người Văn Lục:

- Các ngươi… đợi đấy. Đại ca sẽ cho các ngươi biết tay…

Lúc này, tên có tam trảo lững thững bay lên, lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt rồi oang oang cất tiếng:

- Nhân loại hèn mọn. Các ngươi chính là những kẻ muốn phá vỡ phong ấn sao?

Văn Lục còn chưa lên tiếng, Hàm Tiếu Tiểu Muội đã nhanh nhảu trả lời:

- Không sai!

Nói đoạn nàng phẩy phẩy tay như đuổi tà:

- Đã biết rồi còn không mau lượn đi cho bổn cô nương làm việc.

Thuồng luồng tam trảo nghe xong xém chút hộc máu chết. Dù đang một mực làm ra vẻ bình tĩnh nhưng cả người không tự chủ được run rẩy giận giữ. Lão nhị đứng bên cạnh thì càng chịu không nổi quát lớn:

- Đám người đáng chết! Anh em xông lên băm vụn bọn chúng… Giết...

Văn Lục cũng biết tình thế khó vãn hồi, hừ lạnh một tiếng quát:


- Kết trận!

Tiếng quát còn chưa dứt, thân ảnh của Văn Lục đã biến mất tại chỗ. Tốc độ tuyệt đối khiến cả đám thuồng luồng kinh ngạc. Đại đao chém ra, sau lưng hắn đột ngột vang lên hai tiếng gầm rống:

“Ngao…”

“Long Ảnh Hóa Hình” vừa hiện, hai hư ảnh từ từ rõ nét, hiện ra hai con rồng Đại Việt khiến lập tức vươn trảo vồ tới khiến lão nhị bay trên cùng sắc mặt kịch liệt biến đổi hô lớn:

- Không thể nào.

Thuồng luồng tam trảo đang ung dung đứng phía sau những tưởng xem bốn huynh đệ tàn sát nhân loại lúc này cũng giật mình kinh hô:

- Không xong! Là linh hồn uy áp. Lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ mau trở lại.

Nói xong hắn cũng không đợi đám huynh đệ của mình kịp phản ứng hay không, cái đuôi quẫy mạnh đã phóng vút lên, hai trảo trước ngực thoắt cái đã tung ra hơn ngàn đạo tàn ảnh để lại không khí những tiếng “ba ba” chói tai.


Từ lúc nhập chiến, linh thức Văn Lục đã tỏa ra tứ phương tám hướng. Thuồng luồng tam trảo động hắn cũng lập tức biết liền chia Long Ảnh thành hai hướng công kích. Một Long Ảnh dài ba trăm mét đảo thân hình, đưa long vĩ đập một cái làm cả bốn con thuồng luồng đang bị long uy đứng ngẩn ngơ bay ra xa, tạo thành một cái rãnh sâu cày dài trên mặt đồng.

Một Long Ảnh cũng vươn trảo gầm rống “dát dát” xé tan toàn bộ tàn ảnh mà thuồng luồng tam trảo vung ra, đồng thời miệng há lớn phun ra hỏa diễm khiến hắn phải vội vàng đảo mình tránh né.
Thuồng luồng tam trảo thầm hận, gầm nhẹ:

- Đáng chết! Không nghĩ tới kẻ này lại mang long uy khủng bố như vậy. Ngay cả thực lực của ta cũng bị uy áp giảm xuống còn không tới bảy thành. Thật đáng chết…

Đang trong lúc Văn Lục thừa dịp hắn bệnh tặng “miễn phí” cho tên thuồng luồng này vài đao thì phía tây bắc vang lên tiếng vỗ tay “ba ba” đồng thời một giọng nói thanh thúy ngọt ngào vang lên:

- Hihi! Không nghĩ tới sau vài ngàn năm lại mọc ra một tiểu tử thú vị như vậy. “Ngũ xà” nha! Chẳng phải các ngươi thường hay hung hăng lắm ư? Sao hiện giờ lại nằm như ốm đói cả lượt vậy… Hi hi…

Văn Lục quay lại nhìn thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp mang hai cặp cánh chim óng ánh sặc sỡ thì buột miệng thốt ra:

- Anh Vũ?



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996