Hồng Mông Linh Bảo

Chương 438





Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 438 Cửu đầu thần trùng
Hàn Tinh biết Lê Chúc hắn có hắc tháp nên trước khống chế nguyên thần, không để hắn động niệm trốn vào đó. Chàng muốn biết ngay kết quả nên qua đôi mắt nhìn thấu vào thức hải, lập tức mọi điều nghi ngờ phỏng đoán của mình là sự thật.
Thằng này không phải nguyên bản Lê Chúc, mà chính là một ma tộc nguyên thần, nói cho đóng chỉ là một ma nguyên phân thần.
Chàng để mặc bọn còn lại biến mất tại chỗ đem Lê Chúc trở về Cổ Loa Thành lục xoát từ đan điền lôi ra một kiện hắc tháp. Đồng thời sưu tập trí nhớ mới hiểu ra hắn là ma tộc nguyên phân thần của tên Kim Hành Cưu, một trong những tên đệ tử của Bất Bại đại vương, đã đoạt xá Lê Chúc cách đây ba năm với nhiệm vụ bắt giữ tù nhân đem về cho sư phụ, rút ra nguyên thần, sưu hồn đoạt pháp thể...
Hàn Tinh thấy khó tin nhưng hắn thực sự thành công, thần thể Lê Chúc kinh mạch, đan điền chứa đầy thần nguyên dù bị ma tu nguyên thần chiếm đoạt cũng không dễ dàng khống chế và chuyển hoán thần nguyên thành ma nguyên, rất dễ gặp nguy hiểm bạo tạc thần thể do tẩu hỏa cuồng loạn. Theo trí nhớ của tên Kim Hành Cưu, hắn đã trước tiên khống chế nguyên thần của Lê Chúc ăn mòn dần, khống chế hoán chuyển thần nguyên từng chút một, vòng ba năm mới thành công đem hết thần nguyên tống khứ ra ngoài đem ma khí hấp thụ vào. Biết điều này chàng mới thở phào, tưởng hắn có môn pháp gì thần kỳ không kém gì mình có thể hoán chuyển năng lượng từ thần nguyên qua thần ma nguyên... thì ra không phải.
Một bí mật khác chàng bây giờ mới rõ Thiên Ma Tông không phải chỉ có ở Tu Chân Giới, mà có khắp các tầng trời thứ ba trở xuống, bọn Bất Diệt thần ma vương, Bất Bại đại ma vương ra mặt hành động, cấp trên còn hai cấp bậc nữa, thần ma đế và thần ma tôn tương đương với thần vương, thần đế, thần tôn. Ngoài Thiên Ma Tông còn có Khô Lâu Môn, Cương Thi môn, Bạch Cốt Tông, Hấp Huyết môn và các tông môn nhỏ khác.
Hàn Tinh đưa nguyên thần vào trong hắc tháp liền thấy gần ngàn tù nhân Lê gia tộc, trong đó có Thu Hương, thần vương Trân Trân, lúc này nàng cùng một số người đang tĩnh tọa. Chàng không hỏi thăm, nguyên thần lập tức đi ra, đem bọn Mỵ-Lan, Thu Hằng, Kiều Liên và Huỳnh Nghị trở về phòng riêng cung điện của Trân Trân. Chàng không ngờ giải quyết hai bước này nhanh như vậy, nếu biết trước cứ để Huỳnh Nghị trấn thủ trong phòng bọn phản tộc chưa chắc làm gì được.
Hàn Tinh trước tiên đem Nữ Thần Vương và Thu Hương ra khỏi Hắc tháp. Thu Hương lập tức nhận ra Hàn Tinh và Thu Hằng kinh hô:
- Thoát khỏi Ngục tháp rồi... Hay quá. Thu Hằng, sao ngươi ở đây?
Trân Trân cũng tỉnh lại quả nhiên thấy mình đã ra khỏi Ngục tháp, thấy Hàn Tinh biết ngay chàng đã cứu mình ra khò bền nói:
- Cám ơn Hàn Tinh. Ủa, vị này là...

- Chị không nhận ra lão à? Lão gọi là Huỳnh Nhị, thần vương cấp chín.
Trân Trân kinh ngạc lập lại:
- Thần Vương cấp chín! Thần Vương hậu kỳ. Em đã giải nguyên thần cấm chế thành công?
- Phải!
- Trân Trân ra gặp Huỳnh Nghị tiền bối.
- Cô gọi Trân Trân phải không, đã là bằng hữu của Hàn Tinh thì cứ gọi ta một tiếng đại ca hay gọi thẳng tên Huỳnh Nghị được rồi.
- Em làm cách nào cứu được chị và Thu Hương ra khỏi Ngục Tháp?
- Chị không nhớ à, Ngục Tháp trong tay Lê Chúc nên chỉ cần khống chế được hắn, Ngục Hắc tháp nằm trong tay em.
- Tốt quá, thì ra em đã giải quyết tên phản bội gia tộc đó.
- Không phải vậy, chị định tội hắn như vậy oan cho hắn. Lê Chúc bị nguyên phân thần của tên Kim Hành Cưu ma tộc đoạt xá, mọi hành động từ hai năm trở lại đây, Lê Chúc không phải chịu trách nhiệm. Đáng tiếc nguyên thần Lê Chúc không còn... nên không cần để ý chuyện phải trái.
Thấy chủ nhân muốn nói chuyện riêng với Hàn Tinh, Thu Hương, Thu Hằng và Tuyết Liên cáo lui lo công việc của mình.
- Lê Chúc hiện nay em giam ở đâu.
- Ở đây!
Nói xong chàng đưa Lê Chúc ra chỉ còn cái xác không hồn.. tuy vậy huyết mạch tim mạch vẫn còn hoạt động khiến ai nhìn thấy cũng rùng mình.
Trân Trân thấy quả nhiên Lê Chúc thân như chỉ còn cái vỏ vô hồn, bao nhiêu hận thù mấy ngày nay tiêu tan.
- Em định làm gì với thân thể cùa hắn?
- Chị không nhớ Lê Tường à?
- Bây giờ để em thanh tẩy gọt rửa hết ma khí trong người của hắn đã.
Nguyên pháp thể của Lê Chúc không còn bị nguyên phân thần của Kim Hành Cưu chiếm hữu nữa nhưng, ma nguyên tràn đầy, nên chàng đem một phân nguyên thần thu thập ma khí tống ra ngoài,,,tẩy rửa sạch sẽ. Trong khi chàng nói chuyện với Trân Trân.
- Chị định thế nào?
- Em chiếm được Ngục Hắc tháp chắc đã biết người Lê gia bị nhốt trong đó, vậy em thả họ ra, trước tiên mấy người đang tĩnh tọa. Để họ làm việc bàn việc chuẩn bị lấy lại quyền làm chủ Lê gia.
Nói xong ba mươi tám người xuất hiện trong phòng, trong đó có một trung niên sắc mặt xanh mét khiến chàng vừa nhìn qua đã giật mình chú ý thêm...
- Đây là gia chủ Lê Bình Hàng bị tiểu nhân ám toán, cho đến nay vẫn chưa được chữa trị.
Lê Bình Hành thần tướng hậu kỳ, giữ địa vị gia chủ hơn mười năm. Lão đứng đầu một đại gia tộc nên có một chút tự cao, nhìn thanh niên trẻ tuổi đáng tuổi con cháu của mình, nhưng không hiểu sao lại được bà dì Trân Trân coi trọng.
Thực ra mấy tháng trước lão có nghe tin tức, một thanh niên thần quân trận pháp sư lọt vào mắt bà dì Trân Trân nhưng rồi lão nghe xong xem thường chuyện này, nên quên đi. Vả lại chuyện liên quan đến bậc bề trên lão không có quyền hỏi đến.
Bình Hành nhìn thanh niên lạ mặt tu vi thần tướng đỉnh phong...

- Thanh niên này là ai?
- Bình Hành ngươi không nhận ra Hàn Tinh tiên sinh hay sao. Là trận pháp tông sư, hiện là khách của ta. Còn vị này Huỳnh Nghị hiện là trợ thủ của Lê gia tộc.
- Bình Hành xin ra mắt Huỳnh Nghị tiền bối.
Huỳnh Nghị thấy đối phương lễ phép với mình rất vừa lòng nhưng cảm thấy đối phương tỏ vẻ khinh thường Hàn Tinh khiến lão đánh giá tình trạng bệnh hoạn của đối phương. Huỳnh Nghị trầm tư như muốn nhớ lại dĩ vãng không trả lời Bình Hành, một lúc chợt thốt:
- Cửu đầu thần trùng..
- Tiền bối nói gì?
- Ngươi trúng cửu đầu thần trùng, chỉ còn thời gian ba tháng. Bây giờ lo hậu sự là vừa.
- Cửu Đầu Thần Trùng là loại độc vật gì? Không có cách chữa trị hay sao?
- Là bài danh thứ mười lăm độc trùng chuyên gặm cắn nguyên thần và trái tim để tăng trưởng, của Cổ Mộ Ma môn nuôi dưỡng, cũng như các cổ thần trùng khác chúng bị chủ nhân khống chế điều khiển, một khi thần trùng cắn nuốt thành công nguyên thần chủ nhân của nó liền có thể qua thần trùng xem hết trí nhớ của nạn nhân, và ngay cả ý nghĩ hiện tại của nạn nhân cũng không giấu được. Thần Trùng là môi giới chuyển đạt tin tức từ nạn nhân cho thần trùng chủ nhân. Chữa trị có hai cách, một là do chính giải độc đan của Cổ Mộ Ma môn hai là được hai vị thần đế đồng thời ra tay cứu chữa, bằng cách dùng hỏa nguyên thiêu đốt tận gốc.
Mọi người nghe vậy đều tái mặt thở dài. Cổ Mộ ma môn là kẻ thù, không thể mong chờ họ giao ra giải độc đan, trừ khi đi cườp đọat, còn thần đế hành tung bí mật cả năm thiên châu may ra có ba vị, không ai dám chắc chắn. Thần đế, Thần tôn đới với mọi người xem như người trời không còn dính dáng gì đến chuyện đời. Tìm họ xem như quên đi.
Hàn Tinh nhận ra Lê Bình Hành khinh thị mình, chàng không nói gì. Khi nghe Huỳnh Nghị giải thích Cửu Đầu Thần Trùng cần phải có thần đế dùng nguyên hoả mới thanh trừ được. Chàng liền nghĩ đến quang lực cùng hỏa nguyên của mình, không biết có đủ so với nguyên hỏa của thần đế không? Xuyên Nguyệt chỉ của chàng từ lúc học thêm hư vô chỉ đem ưu điểm của Hư Vô Chỉ nguyên lý ứng dụng việc sửa đổi Xuyên Nguyệt chỉ dung hợp lại khiến uy lực tăng lên gấp hai, năng lực khống chế chỉ quang chính xác gấp trăm lần, khiến mỗi lần sử dụng không bị tiêu hao thần nguyên. Tóm lại Xuyên Vân chỉ hiện tại có khả năng chữa trị bệnh tật rất lớn.
Nếu như nạn nhân tôn trọng mình chàng có thể nêu nên ý kiến đề nghị, đàng này dưới mắt lão mình không đáng giá chút nào, dù là một Trận pháp đại sư.
Bỗng một người trong Lê gia nhìn thấy Lê Chúc hét lên:
- Lê Chúc tên cầm thú này, mau đền tội đi!
- Rầm!
Chưởng lực như sóng trào xô đến đánh thẳng vào Lê Chúc. Hai nhân ảnh bắn ngược bay sau chạm tường phòng rung động một hồi, gây nên hai lỗ hổng.
- Lê Chân! Dừng tay!!!
Thì ra Lê Chân bây giờ mới phát hiện Lê Chúc xông lại ra tay, hắn nghe giọng kêu dừng tay nhưng quyền chiêu không sao thu kịp, chẳng khác gì kẻ đã phóng lao đành phải theo lao.
Bỗng cả người Lê Chân như bị đụng phải một bức tường vô hình cản lối thân như bị định thuật khóa trụ trong tư thế đang phóng người như mũi tên treo trong không gian.
Trân Trân kẽ hừ một tiếng nói:
- Có ta ở đây định đoạt mọi sự, còn ai dám ra tay bừa bãi.
Huỳnh Nghị ở bên đứng xem thấy tên đầu xuất chưởng, thần tướng hậu kỳ nhưng chỉ đánh ngang hàng với Lê Chúc. Trong khi Huỳnh Nghị biết rõ Hàn Tinh chỉ đem một phần nhỏ nguyên thần khống chế Lê Chúc. Một phần nhỏ nguyên thần của thần tướng đỉnh phong Hàn Tinh lại có thể đánh ngang hàng thần tướng hậu kỳ toàn lực một chưởng, mà lại đánh lén khiến Huỳnh Nghị đánh giá lực lượng lợi hại khôn lường của Hàn Tinh. Huỳnh Nhị khoái chí cười to:
- Có ý tứ!
Huỳnh Nhị biết rõ nguyên thần lực của Hàn Tinh khủng bố, nếu không sao có thể phá vỡ cấm chế cho mình. Bây giờ mới nhận thức một chút mới xem đây là một màn.
Tên kia xuất chưởng bay ngược ra đụng tường ngượng đúng dậy ngơ ngác một hồi bỗng đau khổ kinh hô:
- Ma khí!

Rồi nằm xuống lăn lộn gào thét...
Thì ra vừa rồi Nguyên phân thần đang xử lý thanh trừ ma khí trong cơ thể Lê Chúc, đang đến giai đoạn cuối, tức là tống xuất ma khí ra ngoài, nơi hai bàn tay, không ngờ một áp lực bên ngoài đè lên, khiến chàng toàn lực đem toàn bộ ma khí trong người tống ra, đối phương liền lãnh trọn số lượng ma khí của một thần ma tướng...
- Lê Tuyến bị làm sao vậy, tại sao nổi điên lăn lộn...
Lê Tuyến, Lê Chúc và Lê Chân đều là thần tướng hậu kỳ, thân phận đều cao và là anh em họ trong Lê gia giòng tộc chính.
Trân Trân nhìn Lê Tuyến quằn quại đau đớn liền nói:
- Đáng đời, làm việc lỗ mãng chưa hỏi rõ ràng đã ra tay.
Thật ra chuyện xấu của Lê Chúc đã làm đã rõ rành mạch, ai cũng chứng kiến ai cũng chịu ít nhiều đau khổ của kẻ bị phản bội. Bây giờ mọi người nghe vậy không hiểu nữ thần vương nói vậy là có ý gì.
- Hàn Tinh! Em tha hắn một mạng...
Hàn Tinh gật đầu không nói. Mọi người không hiểu thái độ của chàng. Bỗng một nhân ảnh trắng xóa như tuyết từ Lê Chúc bay ra nhập vào mi tâm Hàn Tinh. Sau đó Lê Chúc bỗng lên tiếng:
- Các vị thúc bá, các anh chị em. Ồ Bà Dì Trân Trân, sao lại đông đủ như vậy lại ở trong phòng ngủ khách nhỏ hẹp của bà dì...
- Lê Chúc, phải cháu không. Ta tưởng cháu bị tên ma tộc Kim Hành Cưu ma nguyên phân thần cắn nuốt chết rồi.
Lê Trân Trân nói xong hết nhìn Lê Chúc rồi nhìn Hàn Tinh.
- Nguyên thần hắn trốn trong thâm tâm, khiến em tìm không ra. Mãi đến lúc vừa rồi tống hết ma nguyên ra khỏi thân thể, nguyên thần của hằn mới hồi bản vị.
- Vậy cháu đúng là Lê Chúc không phải Kim Hành Cưu tên ma tộc kia?
- Đương nhiên, và cháu không chị trách nhiệm hành động trước đây, điều xấu xa hắn dùng thân thể danh vị của cháu.
Lê Chân nghe vậy hiểu ra ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì trước đây mày bị đoạt xá? Nguyên thần sao lại giữ nguyên lành được.
- Ta địch không lại hắn nguyên thần chạy trốn không ngờ vào một thế giới màu đỏ. Mãi sau này mới biết đó là trái tim không gian của chính bản thân.
- Cái gì? Nguyên thần có thể vào trong trái tim không gian. Mày dậy tao chiêu này đi...
Hàn Tinh thấy chuyện ở đây không liên quan đến mình nên cùng Huỳnh Nghị rời khỏi.