Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 45: Cây trâm



Cửa viện bị Đinh Nguyệt Hoa đóng rầm một cái, lắc lư vài một lúc mới dần dần dừng lại, Hứa Hướng Dương đứng bất động tại chỗ, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Chỉ cần vừa nghĩ tới lời Triển Chiêu nói với nàng, sau này phải sống thật tốt, không cần nghĩ tới chuyện trước kia nữa, nàng liền luyến tiếc phần an ổn khó có được này. Không phải nàng chưa từng thử rời đi, nhưng kết quả gặp phải nguy hiểm, nếu không có Quan Húc cứu, hậu quả nhất định vô cùng thảm hại. Cho dù thế nào, nàng cũng không tình nguyện đẩy bản thân vào tình cảnh ấy một lần nữa.


Bên ngoài viện lại vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa viện bị người đẩy ra, Vương tẩu tử bước vào hỏi:" Đinh cô nương làm sao mà nổi giận đùng đùng vậy?" Giương mắt nhìn Hứa Hướng Dương đang xấu hổ đứng ở trong viện, liền đoán được phần nào. Hiện tại Triển đại nhân không ở đây, Đinh cô nương chắc đến là vì nàng. Đóng cửa lại, dừng một chút, nói:" Vì sao Đinh cô nương lại đến đây? Lần này nàng đi ra ngoài cũng được gần nửa năm rồi."


Hứa Hướng Dương cúi thấp đầu, không có trả lời. Nàng chỉ là một người bình thường, cho dù nhát gan yếu đuối cũng sẽ có những suy nghĩ ích kỉ. Nếu Triển Chiêu đã đồng ý cho nàng một cái nhà, vậy thì nàng sẽ không buông tay. Rời xa Triển Chiêu, nàng chỉ là một kẻ mồ côi cha mẹ, phải đi nơi nào tìm một chỗ dựa an ổn như vậy đây?


Vương tẩu tử khe khẽ thở dài:" Đinh cô nương cũng nên hết hi vọng đi thôi, sự tình qua lâu như vậy rồi, nàng còn không thoát ra được." Không phải hiện tại Vương tẩu tử với Hứa Hướng Dương đi lại gần mà thiên vị nàng, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt. Triển đại nhân lựa chọn thú Hứa Hướng Dương, vậy thì sẽ không dễ dàng hưu thê hay hòa ly. Hiện nay thấy hai người ngày càng hòa hợp, làm gì có đạo lý đi phá vỡ quan hệ phu thê nhà người ta? Cho dù Triển đại nhân và Hứa Hướng Dương hòa ly, Triển đại nhân có thể tiếp tục quay lại với Đinh cô nương hay không cũng khó nói.


" Đối với sự tình này, bất kì ai cũng không thể nguôi giận được. Trong lòng Triển đại nhân chắc cũng vậy, chỉ là không hiện trên mặt thôi." Bỗng nhiên Hứa Hướng Dương cảm thấy bản thân quả là ngây thơ, vậy mà lại cho rằng những gì Triển Chiêu thật sự là lời phát từ đáy lòng, thậm chí nghĩ có lẽ hắn đối với mình cũng có chút hảo cảm. Hiện tại xem ra, căn bản là không có khả năng. Làm sao hắn có thể buông xuôi tình cảm với Đinh Nguyệt Hoa dễ dàng như vậy được? Bất quá là muốn mọi chuyện thông suốt mà thôi. Dù sao đều phải sống tiếp, đâu thể mãi chấp nhất được? Nếu hắn đã chọn đoạn hôn nhân này, vậy thì sẽ không thể cho Đinh Nguyệt Hoa một tương lai, nếu đã không thể cho, cũng chỉ có thể tàn nhẫn chặt đứt lưu luyến của nàng.


Tuy rằng sự lựa chọn của Triển Chiêu đều vì tốt cho cả ba, nhưng đáy lòng nàng bỗng dưng thấy có phần trống trải, nguyên lai, đều là giả. Nghĩ lại, tự giễu chính mình, sao có thể là giả cơ chứ? Rõ ràng đều là sự thật, chỉ có mình nàng nghĩ sai mà thôi. Thái độ Triển Chiêu đối với nàng thay đổi, là vì muốn đi theo hướng tháo gỡ khúc mắc giữa bọn họ, nhưng vẫn chưa bởi vì thích nàng, mà là do tình thế ép buộc. Giống như Quan Húc đã nói, con người, đều phải sống cho hiện tại. Một người thông minh như Triển Chiêu, làm sao lại không hiểu được điều đó?


Triển Chiêu sống cho hiện tại, Đinh Nguyệt Hoa sa vào quá khứ, mà nàng, vẫn mờ mịt như trước. Dù cho nàng đối với Triển Chiêu sinh ra chờ đợi, thì hắn cũng không thể nào đáp lại.


Vương tẩu tử có chút khó xử, một người, hai người đều u sầu khổ sở, bảo nàng phải khuyên thế nào đây? Nghĩ nghĩ, nói ra lời thật lòng:" Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, nay ngươi và Triển địa nhân đã là phu thê, bất kể Đinh cô nương là ai, cũng không thể nói được gì." Đinh cô nương dù có hàng vạn ủy khuất, nhưng ván đã đóng thuyền, nàng sao có thể nghĩ đi chia rẽ phu thê người ta?


Hứa Hướng Dương có chút ngoài ý muốn, không ngờ Vương tẩu tử sẽ nói ra lời này. Vương tẩu tử bất đắc dĩ cười:" Nói thật, lúc trước ta cũng chẳng muốn nhìn thấy ngươi. Nhưng Vương Triều từng khuyên ta, dù sao ngươi và Triển đại nhân đã thành thân, nếu ngươi sống không tốt, Triển đại nhân cũng không vẻ vang gì. Ta cẩn thận suy nghĩ lại, dựa theo tính cách của Triển đại nhân, nhất định sẽ không thay đổi quyết định mình. Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không hi vọng cuộc sống của hắn bị xáo trộn thành một đoàn. Nên ta mới thử chậm rãi tiếp nhận ngươi. Từ lúc ngươi mất trí nhớ liền thay đổi thành một người khác, là một cô nương tốt."


"Tẩu tử nói quá lời, nếu không phải có tẩu tử giúp đỡ khắp nơi, chỉ sợ cuộc sống của ta cũng không được tốt như hiện tại." 


Trên mặt Vương tẩu tử lộ ra ý cười, đi cùng nàng vào nhà chính:" Lâu ngày gặp người có tâm, Triển đại nhân chính là một người mềm lòng, cái tốt của ngươi hắn đều nhìn ở trong mắt, ghi tạc vào đáy lòng. Hắn làm người thế nào ngươi cũng biết, nếu hắn đã để tâm đến ai đó thì nhất định sẽ không phụ họ. Ta cũng nói thật, có lẽ cả đời này hắn sẽ không quên được Đinh cô nương, nhưng ngươi đừng oán trách, nếu hắn là người đảo mắt liền quên, như vậy cũng quá mức bạc tình. Tuy nói trong lòng hắn có cất chứa một người khác, nhưng không thể gần gũi bằng người bên gối được. Nghĩ thoáng một chút sẽ thấy mọi chuyện dễ chịu hơn."


Hứa Hướng Dương khẽ gật đầu, nghe Vương tẩu tử nói như vậy, trong lòng thoải mái không ít. Giống như Vương tẩu tử nói, nếu nàng có thể cùng Triển Chiêu đi hết cuộc đời này thì tình huống giữa bọn họ không phải sẽ như vậy hay sao? Đinh Nguyệt Hoa vĩnh viễn chiếm một phần trong trái tim hắn, nàng không thể oán, cũng chẳng trách. Hít vào thật sâu, nói:" Cám ơn tẩu tử đã nhắc nhở, ta biết rồi." 


Vương tẩu tử cười cười, cái gì nên nói nàng đều đã nói, còn làm như thế nào là phụ thuộc vào Hứa Hướng Dương. Đi vào phòng, thấy chỗ bánh chưng Hứa Hướng Dương đang gói dở, thuận tiện vòng vo câu chuyện:" Ngươi gói bánh chưng sao? Mấy đứa nhỏ nhà ta không thích ăn cho lắm, mỗi năm ta chỉ làm vài cái cho có lệ. Ngươi dùng nhiều nguyên liệu ghê. Di? Còn có lòng đỏ trứng này."


"Ta gói lòng đỏ trứng với thịt lợn, tẩu tử nếu rảnh giúp một tay, lát nữa mang một ít về nếm thử xem sao."


"Cái này ta chưa từng ăn, nhiều loại nhân như vậy, chắc mùi vị sẽ không rồi. Ta mang vài cái về ăn thử, nếu ngon, năm nay cũng sẽ gói như vậy."


Chuyện Đinh Nguyệt Hoa tới cũng theo tiếng nói cười dần dần phai nhạt đi, mặt trời dần ngả về tây, Vương tẩu tử mang theo mười cái bánh chưng, vui vẻ trở về. Hứa Hướng Dương để lại ba mươi cái, tính đưa qua chỗ Quan Húc và Lâm bà tử mỗi bên mười cái. Tết Đoan ngọ thì nhà nào cũng đều gói bánh chưng, cho nên nàng chỉ đưa cho bọn họ nếm thử. Còn lại mười cái để ở nhà ăn, trời nóng nực, mấy thứ đồ này cũng không dễ bảo quản, chắc hai ngày là hết.


Bánh chưng vừa ra nồi, nàng thừa dịp vẫn còn nóng mang cho Quan Húc và Lâm bà tử. Trước tiên đi đến chỗ Lâm bà tử, sau đó mới tới nhà Quan Húc. Dọc theo đường đi, nàng nghĩ đến bộ dáng chọc người yêu thích của Bảo Nhi thì không khỏi vui vẻ, nhưng đến nơi lại gặp Đinh Nguyệt Hoa ở đó, đột nhiên có cảm giác oan gia ngõ hẹp. Quan Húc đang ở cửa hàng rèn chưa có về, nàng giao bánh chưng cho bảo mẫu, không dám ở lại lâu, vội vàng cáo từ.


Đinh Nguyệt Hoa nhìn bánh chưng nóng hôi hổi, đột nhiên có cảm giác muốn đem tất cả ném ra khỏi cửa. Nàng ta trừ bỏ những thứ này thì còn có thể làm được cái gì? Cố tình dùng nó để thu mua lòng người! Ngay cả Quan đại ca cũng không buông tha sao? Nàng ta nghĩ chỉ dùng trù nghệ của mình thì có thể mua được lòng người khắp thiên hạ chắc? Thật buồn cười! Nhưng cho dù tức giận,  Đinh Nguyệt Hoa cũng không thật sự ném bánh chưng ra ngoài.


Không biết sao, nàng rất muốn cáo trạng với Quan Húc, hung hăng quở trách Hứa Hướng Dương một phen. Nghĩ vậy, nàng liền đợi Quan Húc trở về. Lúc Quan Húc về thì nhìn thấy bộ dáng Đinh Nguyệt Hoa tức giận ngồi chờ hắn? Nàng nói năng có chút lộn xộn, nói Hứa Hướng Dương lừa gạt nàng chuyện sẽ trả lại Triển Chiêu, nói Hứa Hướng Dương ỷ vào một chút trù nghệ đi khắp nơi lấy lòng, lại nói Hứa Hướng Dương giả bộ đáng thương để được đồng tình, cuối cùng còn nói dỗi, rằng Hứa Hướng Dương nhiều chuyện, giả mù sa mưa cứu nàng.


Hắn nghe xong thì bật cười, sao bộ dáng lại giống đứa nhỏ cáu kỉnh thế này?:" Đinh cô nương, ngươi nói với nàng muốn dựa vào sức mình để giành lại, vậy thì ngươi tính dùng cái gì để đi tranh giành? Ân?"


Vẻ mặt Đinh Nguyệt Hoa không được tự nhiên, nói với hắn xong liền phát tiết hết tích tụ trong lòng, cũng hiểu được bản thân có chút buồn cười. Tuy rằng trong lòng có ý đến nhìn Triển Chiêu một cái, nhưng thật ra cũng muốn đi nói lời cảm tạ. Nhưng mà vừa nhìn thấy khắp nơi lộ ra bóng dáng của Triển Chiêu cùng Hứa Hướng Dương, từng chút từng chút thay đổi, cảm xúc liền bộc phát, không đầu không đuôi tức giận chất vấn nàng. 


Quan Húc cầm một cái bánh chưng:"Có ăn thử không?"


Đinh Nguyệt Hoa vất vả lắm mới tiêu tan đi ức chế lại có xu hướng bùng lên, cứng rắn nói:" Không ăn!" Sau đó ngữ khí mềm đi chút:" Có phải nam nhân các ngươi đều thích bộ dáng hiền thê lương mẫu như Hứa cô nương hay không?"


Quan Húc không chút do dự gật đầu:"Đó là tự nhiên! Mệt mỏi cả một ngày trở về, tức phụ lại ở bên ngoài hành hiệp trượng nghĩa mà để trong nhà bếp nguội nồi không, thì sao giống một cái nhà?"


"Những việc đó không phải để hạ nhân làm là được hay sao?" Đinh Nguyệt Hoa có chút không phục cao giọng.


Quan Húc cười cười: "Cô nương đã không phục, cần gì phải hỏi?" Có một số người đối với một số chuyện sẽ rất khó thay đổi cách nhìn, tựa như nàng đối với Triển Chiêu vậy. Nếu nàng đã không thể sáng tỏ thì phân tình cảm này, sớm hay muộn cũng sẽ bị phai nhạt hết.


Khi Hứa Hướng Dương trở về thì Triển Chiêu đã ở nhà, đang ngồi ăn bánh chưng, nàng nhìn, không khỏi mỉm cười:" Hôm nay, ngài về sớm thế, bánh chưng có hợp khẩu vị không?"


"Rất thơm." Triển Chiêu chạy đi chạy lại ở bên ngoài cả ngày, cơm trưa chỉ ăn qua loa có lệ, hiện tại thực sự đói bụng:" Sao lại gói có mấy cái vậy?" Hắn ăn một hơi liền hết hai cái.


Nàng cũng bóc vỏ bánh chậm rãi ăn:" Đều tặng cho mấy nhà quen biết một ít rồi, trời nóng nực, không dám làm nhiều." Thấy hắn còn muốn ăn tiếp, vội vàng nói:" Ngài không thể ăn nhiều, gạo nếp không tốt cho tiêu hóa."


Triển Chiêu có vẻ rất thích:" Gói nhân bên trong nhiều như vậy, gạo nếp được bao nhiêu. Không việc gì, cùng lắm buổi tối ăn ít cơm đi." Hứa Hướng Dương nghĩ hắn nói cũng đúng, bánh chưng gói nho nhỏ, ăn hai ba cái cũng không tính nhiều. Bất quá, buổi tối vẫn nên làm ít mì sợi, dễ tiêu hóa, miễn cho bụng hắn thấy khó chịu. 


Nhìn hắn, lại nghĩ tới Đinh Nguyệt Hoa, cảm xúc xáo động trong lòng chậm rãi chìm xuống. Vương tẩu tử nói rất đúng, cần nghĩ thoáng hơn, sự tình đã trôi qua, trước mắt, nàng cũng không có lựa chọn nào khác. Bỗng nhiên, Triển Chiêu như nhớ tới cái gì, đặt một cái hộp gấm lên bàn, đẩy về phía nàng. Hứa Hướng Dương sửng sốt, giương mắt nhìn hắn, có phần không xác định:" Cái này..." Là cho nàng?


" Vừa nãy đi tra xét mấy cửa hàng trang sức, trong lúc vô tình nhìn thấy, cảm thấy..." Hắn ít khi đưa trang sức này nọ cho cô nương nhà người ta, không khỏi có chút mất tự nhiên. Cũng giống như những nam nhân khác, rõ ràng là cố ý mua, lại nói là tùy tiện mà thôi:" Hẳn là thích hợp với ngươi, liền mua về."


Hứa Hướng Dương có phần thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà thấy lo sợ), hơi kích động mở hộp gấm ra, cây trâm mã não lẳng lặng nằm bên trong, được vải nhung đỏ bọc quanh, càng nổi bật lên vẻ trong sáng ôn nhuận. Trong mắt nàng hiện lên tia kinh hỉ, khó kiềm chế được tươi cười nên thanh âm cũng có chút vui sướng:" Thật đẹp." Nghe vậy, Triển Chiêu cười nói:" Ngươi chỉ có mỗi một cây trâm bạc, không khỏi quá mức giản dị, màu sắc này càng phù hợp với ngươi hơn."


Nàng lấy cây trâm ra, tán thưởng vẻ tinh mĩ của nó, sờ soạng cài lên đầu, hai mắt lóe sáng nhìn hắn. Triển Chiêu giúp nàng điều chỉnh vị trí một chút:" Liền cài như vậy đi." Nàng bỗng dưng đỏ mặt, buông mi mắt không dám nhìn thẳng khuôn mặt tươi cười của hắn. Trong lòng thầm nghĩ, nàng và Triển Chiêu đã là phu thê, bất kể là ai, cũng không thể nói rằng nàng và hắn không được như này, như thế kia. Ngẩng đầu, ngượng ngùng cười:" Ta, rất thích. Cám ơn." Đợi cho nhiệt độ trên mặt hơi giảm xuống, nàng hỏi:" Ngài đi đến cửa hàng trang sức, có hỏi thăm được gì về bảo thạch không?"


"Không có." Mấy người kia và bảo thạch giống như biến hơi khỏi mặt đất. Hứa Hướng Dương cũng nhíu mày theo, bất giác sờ sờ tảng đá trên bàn. Triển Chiêu đã đưa một khối cho Bao đại nhân xem qua, khối còn lại để ở nhà. Nàng không nhịn được lại cầm lên xem xét, ngón tay vuốt ve mặt ngoài của tảng đá, bỗng nhiên nói:" Cái này, có thể là bảo thạch nguyên thạch* hay không?" 


* Bảo thạch nguyên thạch: là tảng đá còn nguyên chưa được "mở" ra, khi được khai thác, sẽ thấy bên ngoài bảo thạch bị bao bọc một tầng phong hóa, cần phải cắt ra mới biết chất lượng đá bên trong tốt hay xấu.


"Nguyên thạch?" Triển Chiêu giật mình kinh ngạc, lập tức cầm lại tảng đá từ tay Hứa Hướng Dương, cẩn thận nhìn. Bọn họ đều cho rằng cái rương kia chứa toàn bảo thạch đã được mài tốt, lại quên những người kia là đi đến giếng mỏ. Trình lão gia mang một rương nguyên thạch trở về, có lẽ đám người Hồ Tam nghĩ cái rương kia chứa bảo thạch nên mới theo đuôi, đợi thời cơ giết người cướp của. Đám người đó vốn vì lợi ích mới tụ lại, vì tranh chấp mà tự giết hại lẫn nhau cũng không có gì lạ. Rồi sau đó bọn chúng phát hiện bên trong là nguyên thạch nên vứt ở ở trong núi? Tựa hồ có chút khó hiểu, nguyên thạch cũng là bảo thạch, chỉ là chưa được mài rũa tốt mà thôi. 


Hứa Hướng Dương gật đầu, nàng vốn là một trạch nữ, ở nhà rảnh rỗi sẽ xem tin tức trên truyền hình. Kiếp trước từng xem chương trình giới thiệu về các loại bảo thạch, kiểu chương trình tìm kiếm, giám định như vậy luôn đứng đầu, trong đó có giới thiệu cụ thể về bảo thạch, bảo thạch nguyên thạch này nọ:" Chiếu theo những gì nhân chứng thuật lại, ta cảm thấy khả năng lớn là Trình lão gia mang về một rương nguyên thạch, nếu thực sự là bảo thạch, Lý lão bản làm sao thờ ơ không quan tâm. Cũng không xác định được trong số nguyên thạch đó được bao nhiêu carat là bảo thạch."


" Ca rát?" Cái từ này khiến Triển Chiêu chú ý, trong lòng Hứa Hướng Dương hoảng hốt, thôi xong, không cẩn thận nói ra từ hiện đại, cứng ngắc giải thích:" Ta, ta từng nhìn trong sách nói người Tây Dương dùng carat để đo sức nặng của bảo thạch." Nói xong tâm lại căng thẳng, thời đại này đã xuất hiện sách của người Tây Dương hay chưa?


Triển Chiêu không khỏi cẩn thận đánh giá nàng một chút, cha nàng là tú tài, biết chữ cũng không lạ gì, nhưng, sách này xem ra có chút kì quái:" Người Tây Dương? Cô nương xem được từ sách gì?"


Hứa Hướng Dương thầm nghĩ không tốt, càng nói càng sai, càng bôi càng đen. Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Triển Chiêu, chỉ có thể kiên trì nói:" Sách linh tinh thôi, không nhớ rõ. Phía bên kia biển, là hướng Tây đi, không phải gọi là người Tây Dương hay sao? Vậy còn hướng Đông thì gọi là gì? Người nước ngoài.... Ách, người quốc gia khác thì gọi là gì?"


"Người Nhật Bản, Phiên nhân."


"Như vậy a......" Hứa Hướng Dương cắn môi nhỏ giọng nói thầm, hiện tại vận chuyển bằng đường biển còn chưa phát triển, chỉ xoay quanh các vùng ở châu Á, châu Âu vẫn còn rất xa xôi. Nhìn Triển Chiêu, nói:" Ta cũng không biết nữa, trong đầu tự dưng nhớ tới mấy cái này, ngài cứ coi như ta bị mê sảng đi."


Nói thực, Triển Chiêu thường cảm thấy nàng không phải là Hứa Hướng Dương, một người đã mất trí nhớ làm sao lại giống như nàng? Tính nết thay đổi một cách rõ rệt, giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Nhưng nàng vẫn luôn ở cạnh hắn, làm sao đổi thành một người khác được? Không rối rắm chuyện nàng có nói mê hay không, vội vàng cầm tảng đá rồi đi ra bên ngoài:" Buổi tối ta sẽ không trở về."


Hứa Hướng Dương thấy hắn đi như một cơn gió thì trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại buộc chặt, hắn nhất định là muốn chạy suốt đêm để đến thôn Thượng Nhai mang đá về kiểm tra có phải nguyên thạch hay không. Vụ án giằng co không dứt, chỉ sợ sẽ phải đi một chuyến đến thôn Bất Vãng. Tâm tình nàng treo cao, cái giếng mỏ kia hơn phân nửa là có vấn đề, nếu không, sao lại tự dưng lại dẫn những người không thân quen đến cùng kiếm chung? Trong đó nhất định là có ẩn tình.