Hữu Danh

Chương 70



Đêm đầu tiên quay đến hơn 3 giờ sáng mới kết thúc, Châu Cửu Lâm lớn tuổi, không chịu nổi nên đã về ngủ trước. Lâm Chước Dữ còn phải quay tiếp vài cảnh mặt trời mọc, anh ta gọi xe địa phương đưa mọi người lên núi, Lương Ngư phải phối hợp quay một vài cảnh xa.

Y đứng giữa một loạt những người gác núi chân chính, đầu tiên là đi xe lên đỉnh núi, sau đó từ từ trèo xuống. Khi máy quay lia đến y, Hứa Kinh Trập hầu như không nhìn ra trong đám người kia có lẫn một nam diễn viên.

Đến phút cuối cùng, Lâm Chước Dữ mới cho Lương Ngư mấy giây đặc tả. Y thờ ơ đi theo cuối đội, vừa đi vừa đá sỏi dưới chân. Phía trước có người kêu phía sau đi nhanh lên, Lương Ngư mới ngẩng đầu dậy, chạc cây chắn ngang nửa khuôn mặt, buộc y phải vụng về tránh đi.

Bây giờ Hứa Kinh Trập cũng không chắc rốt cuộc chi tiết nhỏ này của y có phải là cố ý không. Rõ ràng là Lâm Chước Dữ rất hài lòng, cho tan ca rồi giục Lương Ngư trở về nghỉ ngơi.

"Chiều dậy sớm chút nhé." Anh ta nói, "Tôi quyết định sửa kịch bản một chút."

Thật sự là không nhìn ra được Lâm Chước Dữ buồn ngủ, toàn thân anh ta có phần hưng phấn thái quá, như cắn thuốc vậy. "Đến lúc đó viết xong, tôi gửi kịch bản lại cho các cậu, cậu, cả Hứa Kinh Trập nữa." Anh ta chỉ vào Hứa Kinh Trập, giọng nói cũng vang lên: "Để tôi liên lạc Tần Uyển nói chuyện với người đại diện của cậu, soạn thảo một hợp đồng, người đại diện của cậu có thể bay tới ký trực tiếp không?"

Thực ra khi nghe đến "các cậu" trước đó Hứa Kinh Trập vẫn chưa phản ứng kịp, đến khi nghe thấy đối phương bảo phải gọi Trương Mạn tới mới nhận ra Lâm Chước Dữ đang muốn cho mình một vai diễn.

Lương Ngư có vẻ chẳng bất ngờ mất, y không đợi Hứa Kinh Trập đồng ý đã bất chợt hỏi: "Thù lao thì sao? Trả bao nhiêu?"

Lâm Chước Dữ ngẩn ra, anh ta không quản tiền nong, chi tiêu dự toán đều phải hỏi Tần Uyển, suy nghĩ một lúc lâu đành nói: " Tôi bảo Tiểu Uyển đi bàn vậy, Hứa Kinh Trập cậu muốn bao nhiêu?"

Có lẽ Lâm Chước Dữ là đạo diễn đầu tiên hỏi thẳng diễn viên muốn bao nhiêu thù lao khiến Hứa Kinh Trập hơi cạn lời. Anh nhắn tin cho Trương Mạn, nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng, chắc là Trương Mạn còn chưa tỉnh.

"Cứ kệ nó đi đã," Lâm Chước Dữ nói vội: "Tôi phải về viết kịch bản, buổi chiều Hứa Kinh Trập cậu đến thử tạo hình nhé, đừng đến trễ!"

Vì không xác định được mấy giờ Trương Mạn mới thấy tin nhắn để trả lời điện thoại nên Hứa Kinh Vẫn còn do dự liệu có nên ngủ một giấc hay không. Lương Ngư chắc chắn là phải ngủ rồi, y phải quay thâu đêm mấy ngày liền, ngủ ít hơn một giây thôi cũng là tổn thọ.

"Em có muốn diễn không?" Y tắm xong và nằm trên giường, cơ thể ấm áp mang theo hơi ẩm. "Cái thói quen sửa kịch bản này của Lâm Chước Dữ, không đến cuối cùng em cũng không biết rốt cuộc anh ta muốn kể cái gì đâu."

Hứa Kinh Trập cười hỏi y: "Anh nghĩ anh ta muốn em đóng ai?"

Lương Ngư đáp qua loa: "Anh nói lâu rồi mà, kế toán trẻ từ thành phố đến."

Hứa Kinh Trập tò mò: "Tại sao?"

Lương Ngư: "Trong lời bộc bạch của vai anh đóng có đề cập đến nhân vật này, không có diễn viên mới đến trường quay, không phải em còn là ai được nữa?"

Đúng thật là Hứa Kinh Trập không nghĩ tới khả năng này, quan trọng là nếu như anh không theo đến thì sao? Lâm Chước Dữ sẽ để người bản địa đóng vai kế toán ư?

Lương Ngư nói, không có em có lẽ anh ta sẽ sửa lại kịch bản, thiếu đi một kế toán cũng không sao.

Y nói: "Anh sợ nó chỉ là vai quần chúng, lãng phí thời gian của em, thà rằng không diễn nữa."

"Quần chúng em cũng diễn," Hứa Kinh Trập không để bụng, "Đóng quần chúng cho anh đó nha." Anh ngẫm nghĩ một lát lại nghiêm túc nói: "Anh diễn tốt như vậy, đóng quần chúng cho anh là em lời rồi, chưa biết chừng còn có cơ hội đứng chung khung hình nữa."

Lương Ngư cười ra nước mắt: "Lời này là em nói đấy." Y thở dài, một lát sau mới nói tiếp: "Tự dưng lại quyến rũ người ta."

Hứa Kinh Trập cũng không biết mình quyến rũ người ta chỗ nào, Lương Ngư bất chợt ôm lấy anh, hỏi xem mấy hôm nay bên dưới của anh thế nào rồi.

Hứa Kinh Trập: "......." Một khi đã bước vào hoàn cảnh quay phim, cho dù không phải vai do anh diễn, áp lực tự nhiên cũng trở thành xiềng xích trói buộc anh.

Không biết Lương Ngư phát hiện ra lúc nào liền ra lệnh cho anh cởi quần ra.

Hứa Kinh Trập có phần xấu hổ, mấy ngày nay anh còn chẳng chào cờ, thanh tâm quả dục cực kỳ. Đương nhiên anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao cũng đã sớm quen rồi.

"Em thế này là không đúng rồi." Lương Ngư cứng rắn khiến anh dựng lên, nhưng lại không chịu để cho anh thoải mái ngay lập tức, cố tình tỏ thái độ rất ác liệt: "Sao lại không đi đòi anh, ai cho phép em thế, anh đã đồng ý chưa?"

Hứa Kinh Trập kẹp chân lại, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt anh, không biết tự dưng Lương Ngư lại lên cơn gì nhắm đúng lúc này mà giày vò anh.

Lương Ngư buộc anh phải "thừa nhận sai lầm", mệnh căn của Hứa Kinh Trập trong tay người kia, đành phải chịu thua cắt đất bồi thường.

Sau đó, anh lại đâm ra hơi hối hận, cảm thấy mình nhận sai quá tùy tiện, y như tán tỉnh vậy, chỉ vì thỏa mãn ham muốn kiểm soát như bệnh thần kinh kia của Lương Ngư.

Lương Ngư không làm ở chỗ đó đến cùng mà chỉ xỏ xuyên qua loa giữa hai chân của Hứa Kinh. Cũng không biết là do y buồn ngủ hay hưng phấn mà kết thúc rồi khóe mắt còn đỏ không chịu nổi, hệt như vừa khóc một trận, khiến người ta thương xót.

Vì vừa rồi y mới ép buộc mình nên Hứa Kinh Trập vẫn còn giận, nhưng thấy Lương Ngư như vậy lại mềm lòng, sáp lại gần hôn lên mặt y.

Lương Ngư xuống giường rửa tay, lúc về còn lấy một chậu nước ấm, lau rửa sạch sẽ cho Hứa Kinh Trập.

"Em ngủ đi." Lương Ngu ôm Hứa Kinh Trập, vỗ lưng anh. Y lên cơn xong tự nhiên lại dịu dàng hẳn, dỗ dành nói, "Chiều rồi anh gọi em."

Lúc này Hứa Kinh Trập nhắm mắt lại, cuối cùng là được Lương Ngư gọi dậy thật. Anh ngủ lơ mơ quá, ngay cả Lương Ngư lau mặt thay quần áo cho anh xong xuôi rồi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

"Trương Mạn gọi đến." Lương Ngư vỗ nhẹ lên mặt anh, "Tỉnh chưa vậy?"

Hứa Kinh Trập chớp chớp mắt: "Tỉnh rồi."

Lương Ngư nhìn anh một lúc, nói lại lần nữa: "Trương Mạn gọi điện đến, anh nói tình hình với cô ấy rồi. Cô ấy nói em cứ diễn trước đi, để cổ bàn với Tần Uyển, em không cần phải bận tâm."

Hứa Kinh Trập "Ừ" một tiếng.

Lương Ngư cảm thấy anh còn chưa tỉnh, lại gào: "Hứa Kinh Trập."

Hứa Kinh Trập ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lương Ngư đang nở nụ cười, nói anh chụp cho em tấm ảnh nhé.

Hứa Kinh Trập nghe được hai chữ "chụp ảnh" cuối cùng cũng có phản ứng, anh nói: "Anh nhớ bật filter, còn phải photoshop một chút rồi đưa em xem."

Lương Ngư: "......"

Không biết Lâm Chước Dữ sửa kịch bản mất bao lâu, có ngủ được mấy tiếng hay không. Anh ta như có năng lượng vô hạn, còn đến trường quay từ sớm để dặn dò chuyên viên trang làm tạo hình cho Hứa Kinh Trập.

"Trắng như cậu ấy vừa đẹp, không cần che đâu." Lâm Chước Dữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương của Hứa Kinh Trập, "Tóc cắt tùy tiện chút, đừng trông tây thế này."

Tóc xoăn lông cừu của Hứa Kinh Trập vốn không dài, chuyên gia trang điểm cắt rất "tùy tiện" theo đúng yêu cầu của Lâm Chước Dữ, cuối cùng biến thành kiểu đầu lộn tùng phèo như ổ gà, còn nhuộm đen bớt đi.

"Thêm ít quầng thâm mắt nữa." Anh ta nói xong, nhìn lướt qua khí sắc của Hứa Kinh Trập, hỏi: "Cậu ngủ cũng ngon đấy nhỉ?"

Hứa Kinh Trập cũng không ngờ mình ngủ bù mà lại ngủ say như vậy, bây giờ toàn thân anh đều rất thư thái, dù đã đến trường quay cũng không còn căng thẳng mấy.

Chuyên gia trang điểm đang vẽ quầng thâm mắt cho anh, Lâm Chước Dữ vẫn rất kén chọn: "Cậu phải tiều tụy đi một chút, sao chất lượng giấc ngủ lại tốt vậy chứ?"

Hứa Kinh Trập cũng lúng túng, anh nhìn lướt qua Lương Ngư đang ở bên cạnh đọc kịch bản mới, thật sự không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Sau đó Lâm Chước Dữ tìm cho anh một cặp kính gọng dày kiểu cũ, vì quá nặng nên chỉ có thể móc lỏng lẻo trên sống mũi Hứa Kinh Trập.

"Đứng dậy đi một vòng đi." Lâm Chước Dữ nói, "Gù lưng xuống, đừng đứng thẳng."

Hứa Kinh Trập đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi một vòng theo yêu cầu của anh ta. Lâm Chước Dữ vuốt cằm nhìn một lúc lại kêu Lương Ngư còn đang cúi đầu đọc lời thoại bên cạnh.

"Cậu nhìn thử xem." Lâm Chước Dữ hỏi, "Trông có giống kế toán trẻ vừa từ thành phố đến không?"

Lương Ngư ngẩng đầu lên, hình như y chỉ tùy tiện liếc qua anh rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, thờ ơ hỏi: "Anh muốn để kế toán kia diễn cái gì?"

Y nói nửa đùa nửa thật: "Diễn người gả đến làm vợ tôi à?"