Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 61: Kẻ thù đầy nguy hiểm.



Chương 61: Kẻ thù đầy nguy hiểm.

*GGGAAAAAAOOOOOO*

Một con Hắc long bất thình lình xuất hiện từ trong nơi sâu thẳm nhất của thành trì đảo Drais, nó có một cơ thể cứng chắt màu đem sẫm, bộ móng vuốt sắc dài và hàm răng chắc khỏe. Con Hắc Long rống lớn ngay khi vừa xuất hiện, nó nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt đỏ điên cuồng đó. Hơi thở gấp cộng thêm sự hung hăng như vừa bị đánh thức khiến nó trông rất đáng sợ. Nhưng mà thứ tôi cảm thấy sợ ở đây chính là... Những mảng tinh thể trên người nó.

Con Hắc long bắt đầu tích tụ một nguồn năng lương nhiệt cực lớn, một vài áng lửa xuất hiện quanh mồm của nó.

*Vụt* Tôi nhảy lên tránh đi sóng lửa thổi ra từ mồm con Hắc long. Chúng đốt cháy tất cả thi thể của những tên lính, chẳng mấy chóc cả cây cầu đã trở thành bàn nướng thịt.

Hắc long lập tức ngắt lửa lập tức và cất cánh bay lên.

*Bốp* Hắc long dùng cái đuôi cứng chắc của mình vung thẳng vào người tôi khiến tôi rơi xuống cầu.

*Vụt – Keng* Hắc lon lao xuống thẳng vào tôi với hai bộ móng sắt nhọn, tôi nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ.

Tôi và Hắc long bắt đầu dằng co sức lực với nhau, bỗng Hắc long đưa bộ hàm của nó ra và cắn chặt vào thanh kiếm của tôi. Chỉ trong chớp nhoáng, một âm thanh không mấy vui vẻ vang lên.

*Rắc rắc* Với lực cắn của một con Hắc long trưởng thành, cộng với sức mạnh của tinh thể, nó dễ dàng cắn gãy cả thanh kiếm của tôi.

*Vụt* Tôi nắm lấy hai mảnh của thanh kiếm và nhảy lùi về sau. Nắm chặt hai mảnh kiếm trong tay, tôi tập trung suy nghĩ cách đánh bại con Hắc long này.

-"Giờ thì biết sao nơi đây là đảo rồng rồi... Mà sao mày thích nhắm vào thanh kiếm của tao mà cắn thế!"

Tôi cất hai mảnh kiếm và túi và lùi lại từ từ. Ánh mắt Hắc long trở nên bình tĩnh hơn so với lúc trước nhưng độ hung hăn và muốn ăn tươi nuốt sống tôi thì vẫn còn rất cao. Những mảng tnh thể bắt đầu phát ra một ánh sáng nhè nhẹ và Hắc long ngước đầu của nó lên trời, nó đang chuẩn bị thổi lừa đốt nến lần hai rồi.

*Vụt - Rầm* Một cái bóng màu đen xuất hiện, hắn nhảy thẳng vào con Hắc long và túm lấy đầu nó, hắ dùng một lực thật mạnh và đập thẳng đầu Hắc long xuống đất.

*GGGGGAAAAAOOO—"

*Bụp* Tên bí ẩn trong bộ áo choàng đen phủ kín người dùng chân đạp thẳng vào mồm con Hắc long khiến nó phải ngậm miệng lại.

Tên bí ẩn bắt đầu xoay lại nhìn tôi. Hắn đeo một chiếc mặt nạ trắng chỉ để hở cho ánh mắt. Hắn nhìn tôi một lúc lâu và chẳng nói gì.

-"Ngươi là..."

*GGAAAAAAAAAOOOOO* Con Hắc long lại vùng vẫy, lần này, gã bí ẩn bắt đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Hắc long.

-"Câm miệng lại."

Con Hắc long bỗng chốc khựng lại và nằm im lặng dưới chân của gã bí ẩn. Đôi mắt của nó ánh lên sự sợ hãi tột cùng.

-"Ngươi... Vẫn còn yếu lắm."

Gã bí ẩn chỉ tay thẳng vào tôi mà nói. Giọng nói của hắn tuy bị pha tạp bởi nhiều âm thanh nhưng nghe vẫn rất rõ, tôi cảm thấy rằng đây chỉ là giọng nói ngụy trang của hắn.

-"Ý của ngươi là sao hả?"

[Teleport]

Chỉ trong tích tắt, gã bí ẩn đã đứng trước tôi.

-"T-Teleport!?"

Gã bí ẩn nắm chặt tay hắn và nhắm thẳng vào người tôi.

-"Định ra tay sao-"

*Bốp*

-"Arg!"

Tốc độ của hắn quá nhanh! Nhanh đến mức kinh sợ. Tôi cảm thấy rằng dù cho có sử dụng bản năng vô cực cũng không đủ để so sánh tốc độ của tên này.

[What the... Bản năng vô cực :V???]

Tôi khụy xuống ôm bụng đau đớn.

Cảm giác thốn đến tận xương tủy chạy dài khắp các dây thần kinh của tôi, tôi chưa từng nhận cú đấm nào đầy uy lực và đầy đau đớn như vậy.

-"Mau đứng dậy-"

-"Ta đang đinh làm vậy đây!"

[Fire Fist]

Tôi nắm chặt tôi và tập trung sức mạnh của ngọn lửa vào trong nắm đấm. Một ngọn lửa đen xuất hiện và bao trùm nấm tay tôi. Tôi nhắm thẳng vào cằm dưới của tên lạ mặt và vung thẳng nắm đấm thẳng vào-

*Vụt* Tên lạ mặt ngả người ra sau, né lấy cú đấm bất ngờ của tôi và nhanh chóng lòn ra sau lưng tôi.

[Seal]

Một dòng điện chạy khắp cơ thể tôi khiến tôi ngã khụy xuống, tôi biết rõ cảm giác này... Nó chính là-

[Paralyze]

Gã bí ẩn túm lấy cổ tôi và làm tê liệt mọi thứ.

*Bụp* Hắn đạp vào phần sau cẳng chân của tôi khiến tôi quỳ xuống đất bằng cả hai chân và đưa đầu tôi ra trước.

-"Cái chết... Rất nhẹ nhàng... Rồi ngươi sẽ nhận ra thôi."

-"Urg... Tên khốn!"

[Slash]

Gã bí ẩn đưa một tay lên trời và chặt thẳng xuống vị trí của tôi. Chỉ trong chớp mặt, trong tâm trí của tôi hiện ra là một màu đỏ của máu. Tôi cảm thấy cái chết thật sự đang đến gần! Tôi chắc chắn sẽ chết!

-"Urg!... Hm...?"

Gã bí ẩn dừng tay lại ngay gần sát cổ của tôi. Ánh mắt của hắn tỏ vẻ bất mãn nhìn tôi.

-"Quả là thất vọng... Một tên rác rưởi yếu đuối như ngươi..."

[Imagine Break]

*Rắc Rắc - Xoảng* Các hiệu ứng kĩ năng trên người tôi bị tiêu hủy và tôi quay trở lại bình thường.

*Bốp* Hắn dùng chân đá tôi va vào thành cầu. Tôi chỉ biết ngồi đó sững sờ nhìn hắn... Tất cả kĩ năng đó... Những kĩ năng mà hắn đã dùng... Trên hết là hắn đã có thể giết tôi... Tôi chưa hề thấy một cảm giác chết chóc đầy đáng sợ ấy đến gần như thế...

-"Ngươi... Là ai..."

Gã bí ẩn quay đi và quay lại chỗ con Hắc long. Hắn thì thầm gì đó vào tai Hắc long và nhanh chóng, Hắc long đã cho hắn cưỡi trên lưng. Hắn nhìn tôi và nói.

-"Ta đã theo dõi ngươi lâu rồi... Ito... Ta biết tất cả mọi bí mật của ngươi... Chính ta đã sao chép toàn bộ kĩ năng của ngươi, chẳng có gì của ngươi mà ta không biết cả..."

-"Tên khốn, mau khai ra ngươi là ai!"

-"Một sức mạnh yếu ớt... Ngươi sẽ chẳng thể bảo vệ ai đâu... Rồi ngươi sẽ mãi đau khổ mà thôi..."

-"Rốt cuộc ngươi-"

-"Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại Ito... Cho tới lúc đó, đừng để ta phải thất vọng..."

Hắn biết tên của tôi... Hắn nói hắn biết rõ bí mật của tôi... Hắn có khả năng sao chép toàn bộ kĩ năng của tôi... Hắn đã theo dõi tôi từ lâu... Rốt cuộc tên quái vật này là sao chứ...

Tôi cứ thế nhìn hắn rời đi chung với Hắc long. Cuộc chiến kết thúc với tôi là kẻ bại trận... Tôi nắm chặt tay, bực tức vì tôi không thể tung ra một đòn trước hắn... Chết tiệt!

----------Chuyển cảnh----------

*Két* *Leng keng* Tôi bước vào cửa tiệm rèn của cô gái thợ rèn.

-"A! Anh trai!"

Đám nhóc ngay lập tức nhận ra tôi và chạy lại chào đón tôi.

-"Anh không sao chứ?"

-"Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu tụi em ra khỏi nơi khủng khiếp đó!"

Bọn nhóc cứ thế vây kín chặt tôi. Bỗng cô gái thợ rèn xuất hiện, chị cả của đám nhóc.

-"Mấy đứa cẩn thận! Anh không sao chứ?"

-"Tôi ổn, tôi chỉ quay lại để lấy thù lao thôi."

-"T-Thù lao. Đúng rồi, về thù lao..."

Cô gái thợ rèn tỏ vẻ ngại ngùng và băn khoăn.

-"T-Tôi vẫn chưa kiếm đủ tiền để trả cho anh..."

-"Cái gì."

Tôi làm bộ nghiêm nghị

-"Tôi xin lỗi, xin hãy cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ trả cho anh!"

-"Đùa thôi, đổi lại."

Tôi lấy hai mảnh kiếm trong túi ra và đưa cho cô gái thợ rèn.

-"Tôi sẽ không lấy thù lao... Đổi lại, cô có thể rèn cho tôi một thanh kiếm mới chứ?"

Cô gái thợ rèn ngạc nhiên nhìn tôi.

-"V-Vâng, tôi sẽ cố gắng!"

Trông cô gái thợ rèn trở nên vui vẻ hơn sau khi biết rằng tôi không muốn nhận tiền nữa.

-"Nhưng mà... Trước đó tôi cần phải thu thập nguyên liệu trước đã..."

-"Có thể tôi có một ít ở đây..."

Tôi lục lọi trong túi và lôi ra một vài khối tinh thể.

-"Cái này..."

-"Tôi lấy nhầm, đợi một lát đã-"

-"Tôi có thể rèn vũ khí bằng tinh thể nếu như anh muốn!"

-"Cô... Rèn được sao...!?"

Lời nói của cô gái thợ rèn làm tôi ngạc nhiên vô cùng, tinh thể là một vật liệu rất khó mà rèn, kể cả Theo cũng không thể, vậy mà cô gái này có thể sao...

-"Anh trai sẽ ngạc nhiên bởi tài năng của chị ấy đấy!"

Đám nhóc tỏ vẻ ngưỡng mộ rất nhiều khi nói về chị cả của các em ấy.

-"Nếu có thể, mong anh đợi một lát nhé!"

Cô gái thợ rèn quay trở lại phòng rèn và nhanh chóng bắt tay vào làm. Để giết thời gian, tôi bắt đầu tản quanh bên ngoài.

Tôi dạo bước bên ngoài cửa tiệm và tiến đến một tảng đá lớn gần bên đó. Tôi đặt một tay lên tản đá.

-"Chết tiệt!"

*Bùm* Tôi hét lên thật to trong khi dùng tay bóp nát cả tảng đó to lớn bằng tay không.

Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là sự bất lực mỗi khi nghĩ về trận giao chiến lúc trước với gã bí ẩn đó. Nếu như đó là một trấn đấu sống còn để bảo vệ những người mà tôi thân yêu nhất... Thì tôi đã thất bại! Tôi đã vô vọng trước sức mạnh của hắn! Thật không thể tha thứ cho bản thân của tôi!

*Rầm rầm* Vừa suy nghĩ tôi vừa điên cuồng phá vỡ những tản đá xung quanh.

-"Hộc hộc..."

Sau một quãng thời gian điên cuồng phá hủy mọi thứ trong cơn giận dữ, bực tức, tôi dần trấn tỉnh lại... Cố gắng đều hòa nhịp thở và ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi. Tôi nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia và một nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt...

-"Mình cần mạnh hơn... Mạnh hơn nữa..."

----------Chuyển cảnh----------

-"Cảm ơn anh vì đã đợi... Của anh đây!"

Cô gái thợ rèn mang ra một thanh kiếm được bọc trong vải. Tôi bắt đầu mở vải bọc ra, bên trong là một thanh kiếm hai lưỡi bằng tinh thể đẹp đến choáng ngợp. Thanh kiếm như trong suốt với những đường nét sắc bén của lưỡi kiếm. Tôi bắt đầu cầm lấy thanh kiếm trên tay... Một cảm giác nhẹ êm đến lạ...

-"Anh có muốn thử sức mạnh của nó chứ, anh trai."

Tôi và đám nhóc tiến ra phần cánh đồng trống gần đó để thử nghiệm vũ khí.

-"Đầu tiên là độ bền!"

Cô gái thợ rèn đem theo một thanh kiếm khác và đưa cho tôi.

-"Đây là thanh kiếm làm từ sừng rồng, một trong những nguyên liệu cứng chắc nhất. Anh hãy thử đi."

Tôi cầm lấy thanh kiếm sừng rồng trên tay và môt tay còn lại giữ lấy thanh kiếm tinh thể. Tôi dùng một lực thật mạnh vào thanh kiếm sừng rồng và chém vào lưỡi kiếm tinh thể.

*Rắc – keng*

Lưỡi kiếm sừng rồng nhanh chóng bị gãy và văng lên trời, mảnh lưỡi kiếm rơi xuống đất ghim chặt vào đất.