Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 127: Ảo Tưởng



Trở về nhà hắn sau khi lên kiểm tra con bé Thiên Anh kĩ một lần sau đó mới đi xuống phòng khách, ông bố vợ hắn đang ngồi nghiêm nghị ở trên ghế, hắn không nói gì chỉ ngồi phịch xuống ghế tự rót cho mình một chén trà.

“ Chuyện con bé Thiên Anh ta đã nghe kể lại, là kẻ nào?”

Trần Quốc Hưng cảm nhận được sự tức giận của Ro thì trong lòng gật gù, xem như con bé Thiên Anh có một ông ngoại tốt, hắn lắc đầu nói.

“ Đã giải quyết xong rồi!”

Ro nhướn mày nhìn Trần Quốc Hưng, hắn cũng không nói gì thêm chỉ trầm ngâm xoay xoay chén trà trên tay, một lúc lâu Ro im lặng đứng dậy đi lên tầng.

Hắn nhìn theo bóng dáng của ông bố vợ, miệng khẽ nhếch lên rồi cũng đứng dậy đi về phòng mình.

“ Sao rồi?”

Trong phòng sách giọng Ro vang lên, từ trong bóng tối từ từ xuất hiện một người trung niên không ai khác chính là Bowm.

“ Là cháu họ của ngài, Milk.”

Ro nheo mắt, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới nói tiếp.

“ Kết quả?”

Bowm lặng lẽ thở dài rồi nói.

“ Vẫn sống, nhưng không khác gì đứa bé.”

Ro thở dài một hơi, rồi lầm bầm nói. “ Sống là được rồi, cái giá của sự tham lam nó phải gánh chịu.”

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, hắn não nề thở dài khi sắp phải trở về Việt Nam, bế con bé trong lòng hắn cúi xuống cọ mũi mình vào mũi con bé Thiên Anh, khi con bé Thiên Anh ngoác cái miệng nhỏ nhắn ra hắn mới ngẩng đầu lên.

“ Bố sắp phải về rồi, bố sẽ nhớ con gái chết mất.”

Hắn muốn đón luôn cả hai mẹ con Naccy về Việt Nam nhưng hắn lại là một người không thích suốt ngày phải đề phòng canh trừng những mối nguy hiểm bất ngờ, kẻ thù của gia tộc Walmart không có một trăm cũng phải 50, toàn những kẻ có máu mặt, hắn tạm thời còn chưa đủ khả năng để bảo vệ được an toàn của hai mẹ con Naccy, đợi khi hắn có đủ thực lực hắn sẽ đón hai người về.

Con bé Thiên Anh đang chơi vui vẻ đột nhiên ngoác cái miệng ra khóc, hắn liền vội vàng bế con bé Thiên Anh chạy vào nhà đưa cho Naccy đang cùng Hằng nói cái gì đó với nhau.

“ Vợ béo con bé nó đói rồi này.”

Naccy đón lấy con bé Thiên Anh từ tay hắn, sau đó vạch ngực ra cho con bé Thiên Anh bú, rồi quay qua lườm hắn nói.

“ Anh vừa nói ai béo?”

Hắn cười ha ha rồi chỉ chỉ vào Hằng nói. “ Anh nói Hằng béo mà.”

Hằng hừ mũi coi thường hắn rồi nói.

“ Đá chết anh bây giờ.”

Tiếng cười đùa vui vẻ của 3 người vang lên trong phòng, mẹ hắn đứng ngay cửa phòng trên môi là một nụ cười vui vẻ xen lẫn một chút tự hào, nhìn xem con trai của bà lớn lên giỏi giang lại được 2 người con gái xuất sắc nguyện ở bên cạnh, làm sao bà lại không tự hào cho được….

Mấy ngày sau.

Bế con bé Thiên Anh trong tay hắn cúi xuống nhẹ nhàng thơm lên chán con bé một cái.

“ Bố phải về rồi, con phải ngoan nhé đừng có quậy mẹ béo của con nhé, để bố biết bố sẽ đánh cho con sưng mông lên đấy.”

Naccy lần này không trợn mắt nhìn hắn nữa mà đang dặn dò Hằng cái gì đó, mà ánh mắt hai người nhìn hắn không mấy tốt đẹp, mẹ hắn hai mắt cũng đỏ lên dặn dò Naccy một hồi lâu rồi mới khẽ xoa má con bé Thiên Anh.

Rồi sau đó 4 người lên một chiếc xe ô tô, chiếc xe phóng thẳng đến sân bay New York, hắn lặng lẽ thở dài một hơi xem ra hắn cần phải đẩy nhanh tìm kiếm lối vào Côn Luân giới tìm kiếm tài nguyên tu luyện, với thực lực của hắn hiện tại chỉ được xem như thuộc top đầu chứ không nằm trong những kẻ đỉnh cao.

Ngồi máy bay cả nửa ngày đường mới về đến nhà, hắn chạy lên phòng xem xét tình hình một hồi rồi mới nhảy lên giường gọi điện cho Naccy nói chuyện một lúc mới lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau hắn khó khăn rời khỏi cái giường thân yêu, mắt nhắm mắt mở vệ sinh cá nhân, đeo cái cặp lên người để đi học, hôm nay là buổi đầu tiên năm cuối cấp 3 của hắn, thời gian trôi nhanh thật chỉ còn một năm nữa là kết thúc những năm thanh xuân đẹp nhất của tuổi học sinh.

Xách con chiến mã đã gắn bó mấy năm với mình ra cổng, chào mẹ một tiếng rồi cong mông đạp xe đi học, ở trên đường nhìn những top đông đi cùng nhau cười nói vui vẻ, hắn cũng mỉm cười, lại có thêm những gương mặt mới ở ngôi trường cấp 3, cùng với đó những gương mặt quen thuộc của những anh những chị lớp trên đã xa dần.

Cái cũ ra đi để thứ mới tiến bước nó đã trở thành quy luật của vạn vật, hắn khẽ lắc lắc đầu rồi thả hai tay ra không thèm lái xe, một tay thọc vào túi lấy ra cái điện thoại, một tay móc ra bộ tai phone không dây mà nhét lên tai.

Bật một bài hát hít “ Em vẫn chưa về “ lên nghe.

“ Đời hư ảo đưa em vào cơn mê, gọi em đến bên ai sát vai, mỗi ngày như thế em đều dùng cảm xúc ảo để tìm niềm vui, chạy theo những xa hoa phù dù, tìm Trym của trai em vẫn chưa về…”

Đến trường vẫn như thói quen hằng ngày, vứt xe vào trường rồi chạy ra ngoài quán ăn sáng gọi một cái bánh mỳ siêu to khổng lồ cùng một thùng sữa trâu ra gặm nhồm nhoàm.

Mắt đảo như ngan con nhìn những em gái mới lên lớp 10, hắn tự khinh bỉ chính mình là một người bố tồi tệ nhưng lại không thể nào kiểm soát được đôi mắt của mình, cuối cùng hắn để mặc mọi chuyện sảy ra theo tự nhiên, mắt cứ nhìn đến những nơi cần nhìn.

Đánh chén no nê dĩ nhiên lại ăn quịt tiền bánh mà chạy tọt vào trong lớp, đi trên sân trường mặt hắn vênh lên trời vì cảm nhận được những ánh mắt của các em gái nhìn hắn chằm chằm, hắn cảm giác bản thân mình quá đẹp trai nên các em gái không thể nào cưỡng lại được, hai tay đúc túi quần điệu bộ con ông trời hiện ra, tính cách của một boy lạnh lùng được hắn phô diễn hết mức, hắn biết kiểu đẹp trai lạnh lùng thì các em gái mê như thuốc lào vì vậy hắn mất công diễn tập không biết bao nhiêu lần trong nhà tắm mới có chút thành tựu.

Mấy em gái cười khúc khích chỉ chỏ làm hắn càng thêm ra oai, mặt vênh thẳng lên trời, đang đi thì tự nhiên có thằng mả mẹ nào khoác tay lên vai, Trần Quốc Hưng quay qua nhìn thì là thằng ất ơ Quanh, khẽ nhếch miệng nói.

“ Không đẹp trai bằng tao thì chúng ta không cùng đẳng cấp mà quàng vai bá cổ, điều đó là một sự sỉ nhục đối với tao.”

Thằng Quang mặt ngẩn ra nhìn hắn, sau đó nó phá lên cười như thằng ăn trộm chúng mánh.

“ Mặt mày…ở mặt mày dính cái gì kìa, đẹp trai cái cứt chó.”

Trần Quốc Hưng ngẩn ra rút con i phone lên bật camera trước lên mà ngắm nghĩa, vừa nhìn thì tự nhiên mặt hắn đỏ bừng lên, bên mép hắn còn sính mấy hạt dưa chuột to tổ bố ở một bên mặt, miệng hắn giật giật hắn bây giờ mới biết vì sao hắn lại được các em gái chỉ chỏ như vậy, vì trên mặt hắn dính mấy hạt dưa chuột xanh lè lè, hắn muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho đỡ nhục, cái hình tượng đẹp trai lạnh lùng mà hắn mất nhiều công sức gây dựng lại tan nát bung bét vì mấy hạt dưa chuột, hắn muốn đập đầu vào gối cho bớt quê.

Hừ mũi gạt mấy cái hạt dưa chuột bên mép đi, hắn quay qua nhìn thằng Quang đang cười như điên mà nói.

“ Cười con trym ấy, cười đếch gì lắm thế.”

Thằng Quang cố gắng nhịn cười nhìn hắn dơ một ngón tay cái lên nói bằng giọng điệu mỉa mai.

“ Đẹp trai…ừ…kinh đấy.”

Hắn giận tím mặt nhưng cũng chỉ đành ngập ngùi cho qua chuyện, chứ mà để thằng Quang nó bô bô cái mồm nói hắn ăn mà không chùi mép thì biết trốn đi đâu.

Vừa vào đến cửa lớp, bọn khốn kiếp đã bu kín lấy hắn dùng ánh mắt sùng bái mà nói.

“ Thằng súc vật, mày hại đời con gái nhà ai mà đã có con vậy?”

Hắn nhướn nhướn mày, bọn này chúng nó biết xem bói hay sao mà kinh thế nhỉ, hắn cười gượng gạo nói.

“ Tầm bậy tầm bạ, bọn mày nói thế thì làm sao tao tán được gái.”

Thằng Dũng dơ cái điện thoại ra, là bức ảnh hắn chụp cùng con bé Thiên Anh mà hắn đăng lên facebook gọi là kỉ niệm.

“ Xem hai cái mặt nó có khác gì nhau đâu, còn chối.”

Hắn nheo nheo mắt nhìn, hắn nào có thấy giống mấy đâu mà sao đám này mắt nó tinh thế không biết, gạt đám khốn kiếp qua một bên hắn đi về chỗ ngồi.

“ Thôi thôi để bần tăng yên ổn sống qua ngày đi các thí chủ.”

Bọn kinh khinh bỉ hắn một hồi rồi mới tha cho hắn, tiết học đầu tiên là môn Toán hắn cảm thấy học Toán đầu óc thải mái tinh thần sảng khoái, chứ cứ nghĩ đến môn Văn là hắn lại cảm thấy buồn ngủ.

Giờ ra chơi tiết hai cả lũ con trai kéo nhau sang khối lớp mười mà hỏi thăm, hắn tất nhiên là cũng đi cùng bọn khốn nạn, đi từ tầng một đến tầng hai, khi mà có em gái nào xinh xắn bọn khốn kiếp cũng lao vào mà vồ vập xin số điện thoại, xin nick facebook cái kiểu, hắn thì chỉ đứng xem thôi chứ hắn đâu có rảnh mà đi tìm chết, hắn mà xin số gái để Hằng mà biết không khéo Hằng đem hắn băm ra mất, đấy là còn chưa kể Naccy.

Nhưng đời nhiều lúc nó rất trái ngang, khi bọn cờ hó kia đi lên lớp 10 C, xin số hot girl khối mười năm nay, thế đếch nào em Thuỷ hot girl lại chủ động xin số điện thoại của Trần Quốc Hưng, hắn thì thuộc loại người chung thuỷ nên lắc đầu từ chối, nhưng lại chủ động kết bạn facebook với em Thuỷ.

Bọn cờ hó đi bên cạnh trợn mắt mà nhìn Trần Quốc Hưng, hắn thì gãi gãi mũi, lông mày nhăn tít lại, trên người Thuỷ hắn cảm nhận được nội lực tồn tại, chắc chắn Thuỷ là một người tu luyện cổ võ, điều này làm hắn càng thêm hứng thú đối với Thuỷ, giới siêu phàm ở Việt Nam có vẻ không hề nổi bật, nhưng mà cứ im ỉm lại dìm chết trâu, không ít kẻ ngoại lai tiến vào với mục đích nhưng sau đó thì đến ngay cả cái tăm hơi cũng không còn, biết mất một cách kỳ bí, Trần Quốc Hưng hắn xoa xoa cằm nhìn Thuỷ. 4 đôi mắt nhìn nhau chằm chằm, người ở bên ngoài cảm giác là hai người đang trao nhau ánh mắt âu yếm, nhưng cả hai người trong lòng đều đang đánh giá đối phương, Trần Quốc Hưng hắn cũng không hề ẩn dấu đi khí tức hơi thở, việc mà Thuỷ có thể cảm nhận được chút ít gì đó hắn cũng không cho là có gì bất thường, nhưng mà nói em gái này là đối thủ của hắn thì hắn cười chết mất, chỉ cần một tay hắn cũng có thể hạ gục Thuỷ, nhưng không thù không oán hắn tội gì mà lại đi đánh đấm cho thêm phiền.

Khi tiếng trống vang lên, cả đám mới vội vàng chạy hùng hục về lớp. Nhìn theo bóng dáng Trần Quốc Hưng đôi mắt đen láy loé lên những tia sáng, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên một nụ cười.