Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 221: Chuyên Gia Đào Mỏ




Chương 221: Chuyên Gia Đào Mỏ

Trần Quốc Hưng trầm ngâm suy tư vừa đi vừa xoa cằm rồi đụng trúng một người.

" Tiểu tử mắt ngươi bị mù sao ?"

Một tên to cao trợn mắt trắng dã túm cổ Trần Quốc Hưng ghé sát mặt trợn mắt.

" Mồm thối vl, cút đi."

Ngửi được mùi hôi thối Trần Quốc Hưng tí nữa ngất xỉu không quản đúng sai đấm luôn, tọng nguyên quả đấm vào mặt người thiếu niên to lớn làm tên đó bay vèo ra sau ngã cắm đầu xuống đất, ba tên đi cùng thiếu niên to lớn há hốc cả mồm nhìn Trần Quốc Hưng, hắn vỗ vỗ tay vào nhau rồi nghênh ngang mà đi, bước chân nhanh chóng chẳng mấy đã mất hút.

" Khôn kiếp, mau tìm chỗ ở của hắn ta phải giết chết hắn, ui za."

Thiếu niên to lớn ôm mặt đứng dậy gào lên sai mấy người đi cùng nhanh chóng điều tra.

" Hazz thối chết bổn thiếu gia."

Trần Quốc Hưng trở về căn nhà gỗ của mình thì thấy Vũ Liên đang ngủ gật ở hiên nhà thì hơi sững sờ quyết định trêu chọc, hắn rón rén đi lại gần kề mặt lại ở một góc độ phù hợp rồi khẽ ho một tiếng, Vũ Liên liền giật mình bửng tỉnh ngẩng mặt lên, môi liền chạm môi Vũ Liên hai mắt trợn ngược lên khi thấy khuôn mặt của Trần Quốc Hưng ngay sát mình, từ môi lại chuyền tới cảm giác tê dại làm Vũ Liên như hoá đá, Trần Quốc Hưng đạt được mục đích liền lùi ra sau vẻ mặt như kiểu hắn mới chính là kẻ bị thiệt.

" Vũ Liên cô định làm gì ta ?"

Vũ Liên sau vài giây ngỡ ngàng rồi từ từ chuyển đỏ bừng, nhảy lên lấy ra một tấm phù lục.

" Ta giết ngươi."

Rồi kích phát, một đạo hoả kiếm bắn ra lão thẳng đến Trần Quốc Hưng, hắn tuy đã có chuẩn bị nhưng cũng hết cả hồn khi nhận ra là một tấm phù công kích cấp ba, nó tương đương với một kích toàn lực của Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong, hắn định tránh né nhưng linh quang khẽ động liền quyết định chịu một đòn này.

" Hự."

Đạo công kích đánh lên ngực Trần Quốc Hưng làm hắn bắn văng ra sau, ở trên không miệng phun máu như mưa, trong lòng thì thầm nhủ
" mất một ít máu để tán gái chắc cũng không uổng."

Ngã lăn vài vòng hắn mới nấc lên vài cái, máu tươi từ miệng trào ra ướt cả cái áo làm y cũ rách của hắn, cái áo này bị chém tơi tả nhưng hắn làm gì còn có bộ nào để thay đâu nên thôi đành mặc tạm, miễn là không rách đũng quần là được rồi.

Vũ Liên nhìn bộ dạng thoi thóp của Trần Quốc Hưng cơn tức giận liền tụt xuống, chạy đến chỗ hắn kiểm tra thương thế, vẻ mặt cực kì lo lắng, bình thường nàng đánh hắn mà không tổn thương cả mảng da thịt, sao bây giờ trúng một lá phù hắn lại bị thương như vậy ? Nghi hoặc của Vũ Liên nhanh chóng bị lấp đầy bằng nỗi lo lắng khi Trần Quốc Hưng nhanh chóng thở gấp điệu bộ như sắp chết vậy.

" Ta xin lỗi, ngươi đừng chết."

Vũ Liên luống cống không biết phải làm gì, Trần Quốc Hưng cười gượng gạo đưa tay lên sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Liên, run run nói.

" Vũ Liên cô thật xinh đẹp."

Vũ Liên lúc này nước mắt đã rơi lã chã, nấc lên từng cái một vẻ mặt tái dại đi, Trần Quốc Hưng thấy vậy liền biết điểm dừng.

" Ta không chết được đâu."

" Ta xin lỗi, hu hu..."

Trần Quốc Hưng đưa tay gạt đi hai hàng nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp.

" Khóc nhiều sẽ xấu xí đừng có khóc."

Rồi hắn khẽ gượng dậy, Vũ Liên liền đỡ lấy hắn, đi vào hiên nhà Trần Quốc Hưng ngồi xếp bằng xuống đất, Vũ Liên bấy giờ mới vội vàng lấy ra một đống chai lọ nhỏ.

" Đây là chữa thương đan, ngươi uống đi."

Trần Quốc Hưng gật đầu vơ tạm một lọ uống đại một hai viên rồi nhắm mắt lại, hắn cũng thật sự là bị thương từ lần trước cũng chưa khỏi hắn, vết kiếm của Dao Mộng Huyên cũng không hề dễ chịu một tí nào.

Một lúc sau Trần Quốc Hưng mở mắt nhìn khuôn mặt lộ lắng của Vũ Liên liền mỉm cười nói.

" Ta không sao."

Vũ Liên cũng khẽ thở phào một hơi im lặng không nói gì, một lúc sau Trần Quốc Hưng liền im lặng phá vỡ không khí u ám.

" Cô tới tìm ta có việc gì vậy ?"

Vũ Liên bấy giờ mới nhớ tới việc mà phụ thân giao phó.

" Phụ thân ta nói ta đến đây học thi hoạ của ngươi !"

Trần Quốc Hưng cười nhạt, Vũ Thuần Dương da mặt mỏng không dám đến học hỏi thi hoạ của hắn liền sai con gái đến học, rồi trở về nói lại với lão ấy, hắn biết tỏng chân tướng nhưng cũng không vạch trần, dù sao người ta cũng là một trưởng môn nhân không thể làm mất hình tượng của mình được.

" Được ta sẽ dạy cho cô."

Trần Quốc Hưng gật đầu, Vũ Liên nghi hoặc nhìn hắn nói.

" Vết thương của ngươi chưa lành hẳn hay là đợi khi khác."

Giọng nói tràn ngập sự hối lối làm người nghe cảm nhận được sự chân thành, Trần Quốc Hưng cười cười, Vũ Liên chua ngoa với người chưa thân thiết một khi đã thân mới lộ ra bản chất thực thụ của một cô gái yếu đuối, một đòn vừa rồi làm Vũ Liên biến đổi suy nghĩ trong lòng của mình về hắn, mà biến đổi nhỏ hắn sẽ dần dần trở nên lớn hơn, hắn cảm giác bản thân không làm một tên chuyên gia đào mỏ thì quả thật hơi phí, hắn đã dần dần phát hiện ra tài năng của mình dốt cuộc là ở đâu rồi.

" Không sao, vì ngươi ta có thể chịu được."

Trần Quốc Hưng nói mà mắt không rời khỏi khuôn mặt Vũ Liên.

" Ừ."

Vũ Liên lúc này khuôn mặt từ từ đỏ lên cúi đầu ừ nhẹ một tiếng, cảm xúc bị biến đổi một vòng nhanh đến chóng mặt, Trần Quốc Hưng đứng dậy đi vào trong nhà ra phía sau hậu viện của căn nhà gỗ, nơi đây có một gốc cây to lớn, thân cây phải đến cả mười mấy người ôm mới hết, lá trên cây đang trong thời kì rụng lá, những cái lá vàng rụng từ trên cây xuống tạo nên một cảnh tượng đẹp.

Vũ Liên cũng lấy ra dụng cụ vẽ từ trong túi trữ vật, Trần Quốc Hưng từ từ chỉ dạy Vũ Liên cách lấy cảnh, rồi mới tới bắt đầu vẽ, thỉnh thoảng hắn còn cầm bàn tay trắng nõn của Vũ Liên mà dạy bảo, trong lòng thì không ngừng tự sỉ vả chính mình, nhưng mà thôi cũng mặc kệ, làm cầm thú còn hơn không bằng cả cầm thú.

Vũ Liên cũng không có lên tiếng, khuôn mặt chỉ hơi đỏ lên, Trần Quốc Hưng cũng không làm quá, chỉ thỉnh thoảng mới cầm tay chỉ dạy, làm quá sẽ dẫn tới đối phương có ý không thích, việc gì cũng phải từ từ mà phát triển.

" Không tệ, cô vẽ còn đẹp hơn khi ta mới học vẽ."

" Thật sao ?"

Vũ Liên tươi cười nói, Trần Quốc Hưng gật gù, cái này là hắn nói thật Vũ Liên có thiên phú về hội hoạ hắn đánh giá còn cao hơn cả lão cha của nàng, lão Vũ Thuần Dương đó cái gì mà năm trăm năm thi hoạ, cuối cùng cũng chẳng ra ngô ra khoai gì.

" Ngày mai ta sẽ dạy cô vẽ cả màu sắc vào bức tranh."

" Màu sắc sao ?"

Vũ Liên ánh mắt khẽ loé lên, Trần Quốc Hưng gật đầu, ở thế giới này màu sắc quần áo không phải là nhuộm màu mà chỉ là màu sắc thuần túy của sợi tơ đặc thù mà thôi, rồi Trần Quốc Hưng kể sơ sơ về cách làm màu sắc từ những vật liệu trong thiên nhiên làm Vũ Liên vẻ mặt chăm chú nghe hắn kể, mà hắn cũng phát hiện ở nơi này cái thứ được gọi là son phấn không hề có, còn gái chỉ thuần mặt mộc, tu chân giả càng tu luyện nhan sắc tùy không thể nào đẹp lên nhưng làn da sẽ biến đổi, hầu như ai cũng trắng hồng hết, hắn cũng đã loé lên vài ý tưởng kiếm tiền trong đầu rồi.

" Ta về đây."

Vũ Liên vẫy tay chào rồi nhánh chóng quay đầu chạy đi, Trần Quốc Hưng cũng cười cười lẩm bẩm.

" Mình là một người xấu hay sao ý nhỉ ?"