Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 269: Cố Gắng



Chương 269: Cố Gắng

Chất một đống củi to rồi búng tay, ở đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, đây là Đan Hỏa của tu sĩ Kim Đan, độ nóng hơn xa Khí Hỏa, Trúc Hỏa trước kia, phóng đốm Đan Hỏa đốt cháy đống củi, chờ khi có than hồng hắn bắt đầu nướng thịt Cự Ngạc.

Ngồi dài dái một tay quay cái xiên thịt Cự Ngạc Trần Quốc Hưng ánh mắt nhìn vào tàn lửa bập bùng cảm thán, nhân sinh đời người trôi qua nhanh thật, nhớ ngày nào còn ngồi cạnh mẹ bên bếp lửa ở những ngày mùa đông mưa lạnh, trong tay là cái cặp nặp lùi lục củ khoai lang trong đống do bếp, sau khi chín thì vội vàng mặc kệ cả nóng thò tay bóc vỏ rồi chạy ra hiên nhà ngồi ăn, đắng sau là tiếng quát tháo của mẹ vì làm tung tóe cái đống do bếp của bà ngồi ăn khoai lang, ngước đôi mắt hồn nhiên nhìn lên bầu trời mưa bay, tâm trạng vui vẻ dù là bầu trời âm u mưa gió ở trong mắt đứa trẻ bầu trời ấy, khung cảnh ấy, đẹp đến lạ thường, sau này lớn lên bắt đầu bon chen vật lộn với cuộc sống, chúng ta ngước đôi mắt nhìn bầu trời âm u mưa gió tâm trạng cũng không có chút vui vẻ nào, cảnh đẹp chỉ là phản chiếu của tâm trạng tốt đẹp, tâm trạng tốt dù là nhìn một cọng cỏ khô héo ven đường cũng thấy nó đẹp.

Con người để trưởng thành phải đánh đổi rất nhiều thứ, thời gian sự vô tư hồn nhiên, đánh đổi cái thời vô lo vô nghĩ...vậy chúng ta cần gì phải trưởng thành cứ sống dưới sự bao bọc của bố mẹ không phải sẽ tốt hơn sao? Thời gian không chừa cho một người nào cả, sức khỏe bố mẹ cũng ngày càng yếu đi, không thể che trở cho chúng ta mãi được, vậy chúng ta cố gắng để được gì, để bố mẹ mua một món đồ mà không phải đắn đo vì giá cả của chúng, để tuổi già của bố mẹ chỉ an nhàn bên con cháu chứ không phải lê lết cái thân héo mòn của mình lo lắng cho chúng ta, sự cố gắng của tuổi trẻ không bao giờ là thừa cả, chỉ cần luôn nhớ rằng một ngày trôi qua bản thân mất đi một ngày ở bên bố mẹ, đừng để tuổi trẻ trở thành sự tiếc nuối, hắn ở kiếp trước khi bước chân ra ngoài xã hội vài năm cảm nhận được cái khốc liệt của cuộc sống, đã từng rất hối hận tại sao khi còn được mẹ bao bọc, không cố gắng học hành hoàn thiện bản thân mình, trang bị một cách đầy đủ rời mới bước chân vào xã hội, học tập không phải con đường duy nhất để thành công, nhưng học tập là hành trang quan trọng nhất để chúng ta bước tới con đường thành công, hắn nhớ tới một câu nói nổi tiếng ở mạng xã hội Trung Quốc nhiều năm trước đó là “ Học Là Con Đường Thoát Nghèo Nhanh Nhất.”

Mỗi người đều có vận mệnh riêng của chính mình, đừng cố gắng so bì bản thân với những người khác làm gì, tại sao họ lại giỏi giang, tại sao họ lại sinh ra trong một gia đình tốt...việc đó chỉ khiến chúng ta sinh ra tâm tư đố kị, tại sao bản thân lại không được giỏi giang, gia thế vẻ đẹp như họ, đố kị chỉ khiến chúng ta ngày một xấu đi, hãy cố gắng phát triển bản thân mình chứ không phải là dành thời gian để soi mói những người khác, mỗi ngày tỉnh dậy chỉ cần mỉm cười và nói “ bản thân mình hoàn thiện hơn ngày hôm qua.”
( Truyện được đăng chính thưc tại Vtruyen.com mong độc giả ủng hộ, nhận xét, chân thành cảm ơn.”

Tiếng than đỏ nổ lép bép kéo Trần Quốc Hưng về thực tại, khóe miệng khẽ mỉm cười nhìn thịt Cự Ngạc đã chín vàng ươm tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

“ Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, đó là đạo lý không bao giờ thay đổi, hazzz...”

Rồi há mồm rồi cắn một miếng thịt nướng nhai nhồm nhoàm, lại lấy ra ba lon bia Hà Nội từ trong Thiên Địa Ấn, hàn khí khẽ động ba lon bia liền trở nên lạnh ngắt, bật nắp một lon bia ngửa cổ tu sạch.

“ HÀ...”

Khẽ hà một tiếng sảng khoái, tâm trạng của Trần Quốc Hưng vui vẻ, cuộc sống là như vậy không đỡ thở hơn chút nào, chỉ khác nhau là dùng tâm trạng gì để chào đón nó mà thôi, tâm trạng bực tức mọi chuyện đều xấu, tâm trạng tốt thì khi biết chuyện người yêu cắm sừng mình cũng thấy vui vẻ, dứt khoán im lặng cắm sừng người yêu thằng khác ( bậy bậy ).

Ăn uống no nê lăn quay ra ngủ, nhưng vừa mới nằm xuống Trần Quốc Hưng lại bật dậy bê đít, ăn no uống say tất nhiên việc đi ỉa cũng không thể thiếu, tu sĩ đúng là không cần ăn uống nên cũng không cần đào thải, nhưng hắn lại không muốn làm một tên tu sĩ suốt ngày chỉ hít khí trời để sống, nên ăn uống thả phanh, mà đã ăn uống tất nhiên phải đi ỉa đi đái, chuyện này nó quá là bình thường, vì thế Trần Quốc Hưng đành ôm đít đến một tảng đá không sợ bị biến thái rình coi tụt quần ngồi xuống.

Hắn cũng không có ý định giữ vệ sinh môi trường trong lành gì cả, cứ xả ra đây cho cấy cối tốt tươi.

“ Phụt...phột...phẹt....”

Trần Quốc Hưng bịt mũi lại, trong lòng cảm thán, các cụ xưa nói cấm có sai “ ăn lắm thì đái khai.” Đây là các cụ còn nói hoa mĩ một chút cho thế hệ con cháu nó không chê cười, chứ thật ra ăn lắm thì ỉa thối, còn đang trong nửa quá trình xả hàng thì mặt Trần Quốc Hưng chợt đổi, lẩm bẩm.

“ Không phải chứ, đang đi ỉa cũng có người đánh nhau mò qua bên này.”

Đang ỉa mà bị làm phiền làm Trần Quốc Hưng cụt cả hứng ỉa ( T_0) ( đừng ai sang chảnh gạch đá tác làm gì nhá, sự thật vẫn mãi mãi là sự thật ) cũng chỉ đành thở dài sử lý mông đít rồi kéo vội cái quần chạy lên một ngọn cây ở đó không xa ẩn nấp.

“ Bạo Tạc Quyền.”

Một chuỗi âm thanh đánh giết vang lên, một bóng người bị đánh văng đi phun máu thổ huyết trên không trung, rồi ngã xuống mặt đất cách chỗ Trần Quốc Hưng mấy chục mét, phía sau là ba đạo thân ảnh xuất hiện bao vây lấy kẻ đang bị thương vào giữa, Trần Quốc Hưng nhận ra đệ tử ngoại môn của Cửu Đầu Giáo, y phục trên người bọn họ đều là màu xám đen, sau lưng có thêu một đồ án một con rắn chín đầu, đây chính là biểu tượng của Cửu Đầu Giáo, Trần Quốc Hưng cũng có một bộ như vậy còn đang mặc trên người.

“ Ba người các ngươi dám ám toán ta, hôm nay ta không chết thì các ngươi cứ chờ đó.”

Người bị thương là một thiếu niên độ hai mươi tuổi, vẻ mặt sắc lạnh đứng dậy trong tay là một cây thương đen sì, ba người bao vây xunh quanh trên khóe miệng đều treo một nụ cười lạnh.

“ Dạ sư huynh còn tính chạy thoát nổi sao ? Ta e là nơi này là chỗ cuối cùng lưu lại dấu vết của huynh rồi.”

Một nam tử mặt hốc hác, đôi mắt sâu thẳm, nở một nụ cười âm trầm làm lộ ra mấy con răng lởm chởm, cái ra cái vào, Trần Quốc Hưng hai mắt lập lòe bộ dạng này chính là hình tượng xấu xa thế lực đây rồi, quả nhiên là một tạo hình xấu xa nhân vật phản diện, Trần Quốc Hưng lấy ra một cái máy quay kĩ thuật số bắt đầu ghi lại cảnh sắp xảy ra, lúc nào trở về Địa Cầu hắn tung lên mạng để cho thế giới biết đánh nhau như thế nào mới gọi là ngầu, hắn còn đang có ý tưởng quay một bộ phim dài kì nhưng sau đó liền gạt đi, bởi vì hắn không có thời gian, gặp cảnh đặc sắc mới lấy máy quay ra ghi lại một ít.

“ Haha...ta cũng không ngại kéo theo một hai kẻ chết cùng, nếu mà tên nào xui xẻo bị thương nặng e là chính các ngươi cũng bị kẻ còn lại làm thịt.”

Người thiếu niên chống thương xuống mặt đất ngửa cổ cười lớn, khí tức cả người bành trướng, hai người còn lại đều nhìn nhau cảnh giác nhìn người thiếu niên rồi lại nhìn qua nam tử mặt hốc hác vẻ kiêng dè.

“ Hừ, các ngươi không cần lo lắng, hắn đang chia rẽ chúng ta, sau khi giết được hắn đồ tốt trong tay hắn chắc chắn có phần của các ngươi.”

Hai người kia nghe vậy cũng nghiêm mặt lại, vũ khí trong tay đều nắm chặt, nam tử mặc hốc hác ánh mắt sâu thẳm lóe lên vài tia sắc lạnh rồi quát lớn.

“ Chúng ta cùng xông lên.”

Ba người cùng đồng loạt xông lên, bốn người kịch chiến, thiếu niên rõ ràng bị thương nặng nhưng vẫn có thể chống đỡ thế vây công của ba người, Trần Quốc Hưng cũng nhìn ra ba người kia chỉ là muốn tiêu hao thiếu niên, không có ai muốn thực sự liều mạng cả, ai cũng có tâm tư riêng của chính mình, mà thiếu niên kia như đèn cạn trước gió, chuyện tắt cũng chỉ là vấn đề thời gian, còn việc bùng lên mãnh liệt trước khi tắt hẳn trong ba người kia nhất định phải có một kẻ xui xẻo, Trần Quốc Hưng hắn có gia tay cứu hay không, thì dĩ nhiên là không rồi, hắn còn đang đợi đám người chém giết nhau chết sạch hắn chỉ việc ra nhặt đồ mà thôi, việc tốt từ trên trời rơi xuống ngu gì mà không nhặt.