Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 265: 265




"Đã rõ." Cố Thời Mộ bật cười, không chọc cô nữa, nằm về chỗ mình: “Ở đây cũng không được...!Lều mỏng quá không đủ cách âm.”
Đường Dạ Khê: “...”
Vậy nên...!vừa nãy là cô bị trêu ghẹo?
Tim cô đập mạnh, mặt cũng nóng như thiêu đốt.

Cô không ngờ một người đàn ông trông có vẻ đàng hoàng, rất đáng để dựa dẫm này cũng có mặt vô liêm sỉ thế này!
Cô có hơi dỗi, nắm lấy lớp áo trước ngực: “Không những ở đây không được mà về rồi cũng không được...!Trước hôn lễ cũng không được! Chí ít...!chí ít trong mắt rất nhiều người, hôn lễ của chúng ta xong xuôi, mời tiệc rượu xong rồi mới tính là vợ chồng thật sự!”
Cố Thời Mộ: “…”
Thế anh phải đợi thật lâu ư?
Cử hành hôn lễ không giống với làm giấy kết hôn.

Giấy kết hôn muốn thì có ngay, hôn lễ thì lại phải chọn ngày, chuẩn bị thêm, đặc biệt là gia đình giống nhà họ Cố thế này, chú trọng nhiều thứ, suy xét nhiều mặt, chuẩn bị hôn lễ ít nhất cũng cần thời gian hai ba tháng.

Hai ba tháng…
Anh ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trên người Đường Dạ Khê, mắt anh có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hoàn hảo của cô...!hai ba tháng...!anh không muốn đợi lâu vậy thì sao?
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, có hơi đường đột, cô chịu không được mà xoay người lại với anh, nói mơ hồ: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên nghỉ thôi, không phải hứa với con mai đưa chúng đi câu cá săn thú à?”
Thấy cô tự trốn nhủi như đà điểu, Cố Thời Mộ bật cười, không chọc cô nữa, vò đầu cô như vò đầu Đường Tiểu Sơ, Đường Tiểu Thứ: “Ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
Đường Dạ Khê: “…”
Mặt nóng hơn nữa rồi!
Cô cố gắng đè nén tim mình, nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại với bản thân: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Cô nói lời phải giữ lấy lời.

Trước khi làm hôn lễ, cô sẽ không làm chuyện đó với anh!
Nghĩ đến chuyện đó mặt cô lại đỏ hơn nữa.

May là cô quay người lại với Cố Thời Mộ, có thể lén đỏ mặt, nếu không cô càng ngại hơn nữa.

Hai người không nói gì nữa, trong lòng Đường Dạ Khê rối bời một lúc lâu, cuối cùng không địch nổi sự mệt mỏi mà mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chim kêu ríu rít làm tỉnh giấc.

Mở mắt ra, Cố Thời Mộ và các con đã không còn ở bên cạnh.

Trước kia, lúc chưa gặp được Cố Thời Mộ, nếu sáng sớm mở mắt ra không thấy các con đâu, cô sẽ vô cùng sợ hãi.

Từ lúc gặp Cố Thời Mộ đến giờ, cô chưa từng có lại cảm giác hoảng hốt sợ sệt đó nữa.

Các con có bố bảo vệ, cô rất yên tâm.

Ngày tháng thế này thật là tốt!
Cô thay đồ xong thì ra khỏi lều.

Cố Tần và Cố Hoài thấy cô đi ra từ lều, lập tức bước đến nói với cô: “Mợ chủ, đồ dùng để vệ sinh chúng tôi đã để bên suối rồi, cậu chủ và các cậu chủ nhỏ đều đang ở khe suốt.”
“Được rồi, tôi biết rồi,” Đường Dạ Khê cười mỉm nói cảm ơn: “Cảm ơn mọi người.”
Cố Tần nói: “Để tôi đưa cô đi.”
Anh ta đưa Đường Dạ Khê đi về phía khe suối.

Từ xa, Đường Dạ Khê đã nghe thấy tiếng cười rôm rả của các con mình.

Hai đứa nhỏ đang chạy đuổi nhau bên khe suối.

Cũng không biết tên vệ sĩ nào chế ra được đồ thổi bong bóng xà phòng, hai đứa nhỏ thổi ra cả trời bong bóng xà phòng, ánh sáng đầu ngày bay lượn trong không trung, chiếu rõ bảy sắc cầu vồng của bong bóng, hai đứa nhỏ vừa đuổi bắt bong bóng vừa cười, hai gương mặt ngây thơ trong sáng cười tươi như hoa hướng dương, vô âu vô lo.

Đường Dạ Khê thấy rồi cũng không nhịn được mà cười theo chúng.

Hai đứa trẻ nhìn thấy cô cũng lập tức vừa chạy về phía cô vừa gọi mẹ.


Đường Tiểu Thứ nhào vào lòng cô, giơ cái lọ trong tay cho cô xem: “Mẹ ơi, nhìn đi, bố làm cho con và anh đó, bố giỏi quá! Bố giỏi nhất trên đời!”
Đôi mắt to tròn của nó ánh lên nét tự hào, những lời khen có cánh dành cho Cố thái tử gia cứ tuôn ra khỏi chiếc miệng xinh đẹp của nó một cách rẻ mạt.

Đường Dạ Khê ôm nó, nhìn Cố Thời Mộ khó hiểu.

Cô còn tưởng do vệ sĩ chế ra, không ngờ là Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ đứng bên khe suối, rõ ràng là tư thế lười biếng, nhưng nhìn vào vẫn thấy vẻ ung dung quý phái của bậc vương tôn, khí thế mạnh mẽ.

Ánh sáng của buổi sáng sớm chiếu lên người anh, dát lên một lớp vàng trên gương mặt tuấn tú không khuyết điểm của anh, khiến anh trông hoàn hảo đến không chân thực.

Đường Dạ Khê nhất thời hơi ngơ ngác.

Từ lâu cô đã biết Cố Thời Mộ rất đẹp, cho dù là một người không chú trọng bề ngoài như cô cùng phải thừa nhận vị thái tử gia này của nhà họ Cố quá đỗi đẹp đẽ, nhưng hôm nay, cô vẫn bị sắc đẹp này làm ngây người.

Đường Tiểu Thứ ngẩng mặt nhìn cô một chốc, lại quay đầu nhìn Cố Thời Mộ.

Nhìn vài giây, cậu đột nhiên nghĩ ra gì đó, bỏ Đường Dạ Khê ra, nhảy bổ vào Đường Tiểu Sơ, nắm lấy tay Đường Tiểu Sơ, hét lên như thể vừa phát hiện ra châu lục mới: “Anh, anh, anh mau nhìn, bố chúng ta đẹp trai quá, mẹ nhìn bố ngẩn cả người!”
“…” Đường Dạ Khê đỏ bừng mặt.

Nói bậy… gì thế?
Tuy rằng đây là sự thật nhưng cô, cô cũng cần mặt mũi đấy!
Cô xấu hổ muốn che mặt đi.

“Đừng có nói bậy!” Đường Tiểu Sơ nghiêm túc dạy lại em mình.


Đường Dạ Khê nhìn sang con trai lớn, hy vọng con trai lớn có thể cứu vãn tôn nghiêm cho mình.

Đường Tiểu Sơ nhìn Đường Tiểu Thứ, tỏ vẻ nghiêm túc: “Đàn ông sao lại dùng từ xinh đẹp? Phải nói là anh tuấn! Mẹ bị sự anh tuấn của bố làm chấn động! Anh đã nói rồi, mẹ chỉ thích mỗi một người đàn ông là bố thôi!”
“Đúng đúng đúng!” Đường Tiểu Thứ ra sức gật đầu: “Chúng ta không cần sợ bố mẹ chia tay, bởi vì chỉ có bố là đẹp trai nhất, mẹ xinh gái nhất, bố nhìn mẹ xinh đẹp quen rồi, nhìn người khác sẽ thấy không quen, mẹ cũng vậy!”
Đường Dạ Khê: “…”
Con trai cô hiểu hơi nhiều rồi đúng không?
Lúc này cô nên, nên nói gì đây?
Cô đứng như trời trồng, ngây người ra.

Cố Thời Mộ không nhịn được nữa mà bước sang vò đầu hai thằng nhóc: “Mẹ tỉnh rồi, chúng ta có thể về ăn sáng, các con về trước đi, bố ở lại chờ mẹ rửa mặt.”
“Vâng!” Đường Tiểu Thứ nắm tay Đường Tiểu Sơ, gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Bố mẹ cứ có thế giới hai người đi, con hiểu mà, con và anh không thể làm bóng đèn với bố mẹ mãi, chúng con phải cho bố mẹ không gian riêng tư, như thế thì bố mẹ mới sinh em gái được!”
Đường Dạ Khê: “…”
Em, em gái?
Con trai à có phải con nghĩ hơi xa rồi không?
Cô hé miệng muốn nói gì đó với bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ, bạn nhỏ ấy lại không cho cô cơ hội, nắm tay Đường Tiểu Sơ rồi tung tăng chạy đi.

Cố Thời Mộ nhìn hai đứa trẻ chạy ra xa rồi mới không nhìn nữa, anh nhìn sang Đường Dạ Khê, khẽ nhếch mép, nửa cười nửa không: “Em gái?”
Đường Dạ Khê: “…”.