Khổ Vì ... Đại Gia

Chương 23: Chương 23




Hôm qua ko gặp được mẹ khiến nó buồn hiu hắt. chủ nhật mà nó chỉ ngồi im trong nhà thẩn thờ nhìn ra ngoài, cho đến khi chiếc xe quen thuộc của Minh dừng ở cổng
-Thảo ! em xem ai đến nè
Minh bước đến và đi bên cạnh anh ko ai khác chính là bà Liên
Vừa nhìn thấy bà nước mắt bỗng dưng trào ra, nó lao tới ôm lấy bà. Người mẹ thân yêu của nó, từ khi nó đi lấy chồng chưa một ngày nào nó không nhớ mẹ
-Mẹ ơi … huhu
-Cái con bé này, khi nào cũng giống cái vòi nước, lúc nào cũng khóc được – bà Liên mắng yêu đứa con gái
-Hôm qua mẹ đi đâu, con tìm mẹ mà ko thấy
-Biết rồi biết rồi, khổ quá. Có chồng rồi mà cứ như đứa con nít. Cô định đứng đây khóc hoài cho người ta cười cho à
-Kệ người ta, ai muốn cười thì cứ cười
Nó lì lợm ko chịu buông mẹ ra cho đến khi nhìn thấy Minh đứng bên cạnh mà người cứ run lên vì cố nén cười.
Đỏ mặt vì quá xấu hổ, nó nguýt anh 1 cái thật dài rồi nắm tay bà liên vào nhà
-ồ bà thông gia, lâu quá ko gặp bà rồi
Bà Lan niềm nở cầm tay bà Liên, nhìn 2 người cứ như thể tri kỉ lâu năm

-bà dạo này vẫn khỏe chứ, con bé Thảo nhà tôi ko làm gia đình phải phiền lòng điều gì chứ
-ồ ko có đâu,Thảo rất ngoan, tôi rất mừng vì thằng Minh lấy đc cái Thảo, nhờ có Thảo mà thằng Minh mới được như bây giờ
-Bà cứ khách sáo, Minh vốn là người tốt, con bé nhà tôi tốt số lắm mới lấy được cậu ấy đó chứ
2 người phụ nữ cứ người tung kẻ hứng, chê con mình khen con người khiến 2 nạn nhân chỉ biết ngậm ngùi im lặng.
Đến tối, sau khi dung bữa xong bà Lan mới chịu để ẹ con Thảo ở riêng với nhau, nếu ko có Minh giúp đở thì có lẽ bà vẫn còn muốn nói nhiều lắm. Bà Lan cứ khi nào vui thì cứ thao thao bất tuyệt hoài
-Hôm qua mẹ đã đi đâu vậy
-Mẹ qua nhà thằng Minh dọn dẹp chút, nó ko ở nhà đó nữa nhưng cũng ko thể để không cho bụi bám hoài đc
-Vậy mẹ có … gặp … ông ta
Thảo ngập ngừng, nó sợ bà đã trông thấy hết tất cả mọi chuyện
-Gặp ai chứ
-Thì hôm qua … chẳng lẽ mẹ ko biết à
-Cái con bé này, con nói chuyện gì mà cứ lấp lững vậy, hôm qua con đến lúc nào mẹ con ko biết, thì còn gặp ai nữa chứ
Nghe mẹ nói vậy, nó liền thở hắt ra, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều bay đi hết.Vậy là bà ko gặp ông ta. Để bà ko nghi ngờ, nó liền lãng sang chuyện khác

-Cũng ko có gì đâu ạ, mà mẹ đi mà ko chịu khóa của gì hết, lỡ có trộm thì sao
-Nhà mình có gì cho nó trộm đâu, con lo gì. Mà dạo này con thế nào … cậu Minh đối với con tốt chứ hả
-Vâng, chú ấy đối với con rất tốt ạ.
-ừ, nhưng 2 đứa ko xãy ra chuyện gì chứ, đừng quên 2 đứa chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi đấy
Vợ chồng trên danh nghĩa, phải nó đâu dám quên nhưng nó sợ nếu cứ như thế này thì sẽ có 1 ngày nó phải lòng ông chồng hờ của nó mất.
-mẹ à, nếu có 1 ngày ông ta quay lại …
-ai chứ - bà liên nhíu mày khó hiểu
-thì … ba
-ôi cái con bé này, nghĩ gì mà xa xôi thế, nếu ông ấy có quay lại thì đã quay lại từ lâu lắm rồi, có lẽ ông ấy đã quên mẹ con mình rồi.
Bà Liên cười buồn, trong thâm tâm đã từ lâu bà đã ko còn hi vọng về ngày đó nữa rồi
-thôi con ngũ đi, cũng trể rồi mẹ về đây
Thấy bà đứng lên, nó vội níu lại
-mẹ … !
-sao hả ?
-cho con ôm 1 cái
-con gái lớn rồi mà còn nhõng nhẽo
Bà nhăn mặt nhưng cũng giang rộng vòng tay ôm lấy đứa con gái bé nhỏ. Dù không nói ra nhưng bà biết Thảo muốn che giấu điều gì