Kịch Bản Kinh Dị

Chương 59: Chapter 59



"Nào, đừng sợ."

"Ở đây có bánh cam để ăn."

Mẹ đem cô bé ngồi ở trên sô pha, nhét vào tay nàng mấy bánh cam bị lò lò lửa làm ấm.

Ba và em họ ngồi sang một bên với vẻ mặt lo lắng, như thể họ rất lo lắng cho tình hình của cô gái nhỏ.

"Bà xã, chúng ta hãy gọi cảnh sát càng sớm càng tốt. Ba mẹ cô bé bây giờ có thể đang rất lo lắng."

Ba ngồi trên chiếc ghế sofa.

Nhìn cô bé vừa đáng yêu vừa tội nghiệp nói.

Không biết có phải là vì sợ...

Cô bé vào nhà không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi với đôi mắt đỏ hoe, cô không định ăn bánh cam trên tay, chỉ đơn giản là bóp.

"Em đương nhiên biết, còn cần anh nhắc sao?"

Mẹ nhìn ba trợn nhìn một chút.

Sau đó, cô quay đầu nhìn Hoàng Tuân và nói: "Con đi gọi cảnh sát đi, nhớ xuống dưới lầu hỏi xem có hàng xóm nào biết cô bé này là con của ai không."

Hoàng Tuân gật đầu.

Cậu đi về phía điện thoại nằm cố định cạnh TV.

Trong thời đại mới bắt đầu phát triển này, mức độ phổ biến của điện thoại di động còn lâu mới đạt đến mức mà gần như mọi người đều có một chiếc, như trong thế giới thực.

Ngoại trừ ba thường xuyên phải đi công tác có điện thoại di động, những người khác đều sử dụng điện thoại cố định đã được lắp đặt để gọi điện.

Hoàng Tuân bấm số báo cảnh sát, nhấc điện thoại lên và chuẩn bị kết nối.

Trong điện thoại.

Phát nhạc chuông khi được kết nối.

Eem họ đang trêu chọc cô bé bên lò than, lấy một cây bút màu từ trong chiếc túi cô mang về, cho cô bé vẽ tranh, thỉnh thoảng khen cô bé mấy lần.

Nhưng cô bé không hứng thú lắm.

Cô chỉ yên lặng vẽ trên giấy, vẽ một số mẫu do cô giáo ở trường mẫu giáo dạy...

Chờ một lát.

Đầu kia của điện thoại đã được kết nối.

"Xin chào, tôi tên là Hoàng Tuân, tôi tìm thấy một bé gái lạc ba mẹ đang ở nhà tôi, uh ... khoảng sáu tuổi, cô ấy bị lạc ba mẹ, tôi muốn gọi cảnh sát để giúp tìm ba mẹ cô bé.

Hoàng Tuân nói vào điện thoại.

Cậu nhìn cô gái nhỏ, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia.

Nhưng sau khi cậu nói xong.

Chỉ có sự im lặng trong ống nghe...

Và không có âm thanh nào phát ra.

"Nó hỏng à?"

Cậu cầm điện thoại lên xem kỹ, kiểm tra ổ cắm đường dây, phát hiện không có vấn đề gì nên cẩn thận lắng nghe.

Không có âm thanh từ phía tiếp nhận cảnh sát.

Nó rất yên tĩnh.

"Alo, chào?"

Hoàng Tuân nói lại lần nữa vào điện thoại.

Đối phương vẫn không có phản ứng...

Cậu bối rối cúp điện thoại, chuẩn bị gọi lại.

Tuy nhiên, ngay khi Hoàng Tuân chuẩn bị nhấn nút quay số, một bàn tay bất ngờ vươn ra và nắm lấy cổ tay cậu.

Cậu ngó nghiêng.

Cậu thấy mẹ đứng bên phải cậu với vẻ mặt lạ lùng.

"Quên đi, đừng gọi điện thoại, mẹ trực tiếp dẫn cô bé đi đến đồn cảnh sát."

"Hả? Trực tiếp gọi cảnh sát không phải tiện hơn sao?"

Hoàng Tuân bối rối hỏi.

"Đừng gọi nữa, ở trong nhà đi, mẹ đưa cô bé này đi."

Mẹ để lại một câu như vậy với một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt.

Hoàng Tuân còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của mẹ, cuối cùng cậu chỉ đành nuốt ngược vào bụng, không nói tiếp nữa.

Sau khi cúp điện thoại.

Hoàng Tuân ngồi lại bên đống lửa.

Mẹ thản nhiên thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn cô bé mở cửa rời đi.

Chỉ còn lại ba, em họ, Hoàng Lan và cậu trong nhà.

Bầu không khí có vẻ khó xử vì một lý do nào đó.

Thời gian nghỉ quảng cáo trên TV tiếp tục...

Trên màn hình có độ phân giải không rõ lắm, giọng nói của người dẫn chương trình vẫn hét lên một cách quá lố, liên tục hỏi nếu ai biết câu trả lời chính xác, vui lòng gọi ngay cho đường dây nóng.

Hoàng Tuân cho một miếng bánh cam thơm ngọt vào miệng.

Cậu cảm thấy như thể ai đó đang theo dõi mình.

Vì vậy, cậu nhìn qua người em họ vừa nhìn đi chỗ khác.

"Chuyện gì vậy?"

Trần Thiên Nga ánh mắt né tránh, cô giả vờ như không biết, đáp: "A? Không có việc gì."

Nói xong.

Cô dán mắt vào màn hình TV nhàm chán.

Hoàng Tuân hơi cúi đầu xuống.

Cậu chỉ rõ ràng cảm thấy em họ nhìn mình có chút kỳ lạ, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, em họ vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Cái gì vậy, sao hôm nay mọi người cư xử kì lạ thế..."

Hoàng Tuân tự hỏi lẩm bẩm trong lòng.

Không bận tâm đến.

Cậu định về phòng trước.

Xem truyện tranh hay gì đó.

Cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với ở trong phòng khách này.

Khi nghĩ về điều này, Hoàng Tuân đột nhiên nhìn thoáng qua bức tranh mà cô gái nhỏ đã để lại trên bàn lò lửa.

Góc trên bên phải của tờ giấy là một nửa ánh mặt trời đơn giản của trường mẫu giáo.

Dưới ánh nắng mặt trời là một căn nhà cao và bên cạnh nhà là một cây cổ thụ to lớn.

Dưới gốc cây được vẽ đầy những người que đơn giản bằng đường kẻ.

Gần như chiếm hết toàn bộ không gian dưới đáy tờ giấy.

Điều làm cho người ta không hiểu rõ là...

Những người que đó được vẽ bằng ba màu, phần trên là màu đỏ, phần giữa là màu đen và phần dưới là màu xanh lá.

Mặc dù kích thước của những người que không giống nhau.

Nhưng tư thế của chungs đều giống nhau, đều đối diện với căn nhà và chuẩn bị chạy..

"Vẽ nhiều thứ nhanh như vậy?"

Hoàng Tuân nghĩ về điều đó, và chỉ mất vài phút để cô bé ngồi xuống và rời đi vừa rồi.

Để có thể vẽ những thứ này trong một thời gian ngắn như vậy.

Khiến cậu cảm thấy hơi lạ.

Vì vậy, cậu đã có một cái nhìn nghiêm túc ...

Chỉ là không thể nhìn thấy được gì đặc biệt.

"Quá gượng ép rồi, xem không hiểu."

Cậu lắc lắc đầu, dứt khoát không quan tâm những thứ này nữa, trực tiếp trở về phòng ngủ, suy nghĩ đọc hết bộ truyện tranh lén lút mua lần trước.

Trong phòng.

Hoàng Tuân khóa cửa theo thói quen.

Sau đó, cậu lấy ra cuốn truyện tranh mà cậu đã giấu dưới gầm giường.

Lật sang trang cậu chưa đọc trước đó...

...



Lúc này một bên khác.

Một chàng trai trẻ trong bộ vest chỉnh tề.

Đứng dưới phiến đá khắc bốn chữ "Trường THPT Trần Hưng Đạo" trong sân tường, đưa tay chắn gió, anh ta chậm rãi châm một điếu thuốc cho mình.

Ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu lên người anh ta, phảng phất như chiếu vào ngọn đèn lẻ loi, làm bóng người có chút cô đơn gầy guộc.

Anh liếc xuống đồng hồ đeo tay.

Cách lúc nửa đêm, chỉ còn năm giờ nữa ...

Người đi bộ cứ đi ngang qua anh trên đường.

Có lẽ là do có rất nhiều điếu thuốc cháy dở chất đống dưới chân anh ta.

Thỉnh thoảng có người liếc nhìn anh.

Người thanh niên cất đi cánh tay đeo đồng hồ, ngước nhìn những người qua đường sắp đi ngang qua mình.

Anh đưa tay ra ngăn người đàn ông lại...

"Xin chào?"

Anh ngập ngừng chào hỏi.

Người qua đường do dự vài giây, nhìn đôi giày thể thao màu trắng anh đang đi không hợp với bộ âu phục anh đang mặc, vẻ mặt khó hiểu hỏi anh: "Sao vậy?"

Thanh niên không nói...

Anh ta chỉ rít một hơi thật sâu điếu thuốc.

Sau đó thổi khói thuốc trong miệng của anh về phía người qua đường.

Đối phương không có kịp làm phản ứng, khói thuốc nghẹn ngào chui vào trong khoang mũi, ho khan không ngừng.

"Ma? Người?"

Anh hỏi lại.

"Kh... khụ khụ! Thằng điên!"

Người đàn ông chửi rủa.

Muốn cho người thanh niên trước mặt một đấm!

Nhưng vì nghĩ mình còn có việc phải làm, anh ta đành rút tay lại, bước nhanh để tránh xa tên bất thường này.

Trong khi người qua đường rời đi.

Anh ta vẫn lầm bầm và chửi rủa.

Nam thanh niên dường như không nghe thấy, anh chỉ nhìn dòng xe cộ liên tục di chuyển trên phố và mặc kệ người qua đường kia có phản ứng gì.

"Lần đầu tiên mình nhìn thấy một thế giới đặc sắc phong phú như vậy..."

Trong lúc suy nghĩ.

Bảng cá nhân nổi bên cạnh vẫn chưa được đóng lại.

Chỉ thấy một cái gì đó trên bảng điều khiển hiển thị thông tin của anh ấy ...

【Tên: Dương Khánh Vĩ】

【Nhân vật: Vai phụ (Hoàng Kim)】

【Mô tả: Một người điên với thế giới quan bất thường. 】

【Vật phẩm:……】

【Tài năng:……】