Kịch Bản Kinh Dị

Chương 69: Chapter 70



"Má nó! Thằng nào vậy?!"

"Mẹ kiếp! Nó là ai?"

"Đi, đi ra coi thử, má, bắt được nó, tao liền đi giết nó. . . "

Ba người bị đánh bò ra khỏi giường, Hồng Mạnh sờ lên khuôn mặt tê dại của mình và nghiến răng vì đau rát.

Bây giờ là nửa đêm.

Cậu ta không biết thằng bệnh nào lẻn vào ký túc xá và cho cậu ta hai cú tát.

Vừa rồi cậu còn đang nằm mơ ngon lành, đột nhiên cảm giác bị một cú tát đánh thức, cũng không phải khó chịu thường thương, mà là cực kỳ. .

Ba người vội vàng xuống giường đi dép lê, vô cùng tức giận mở cửa phòng ký túc, muốn xem vừa rồi là ai đánh bọn họ.

Tuy nhiên, ba người Hồng Mạnh đã bước ra khỏi cửa.

Hành lang chỉ có một màu tối om.

Làm gì có người xuất hiện?

"Bà nội nó, đừng để cho tao tìm được nó!"

Hồng Mạnh không thấy nửa bóng người, nhìn quanh hành lang một hồi, cảm thấy bên ngoài muỗi quá nhiều, chỉ có thể bực bội trở về phòng ký túc.

Và khi cậu ta cấm đến tay kéo nắm cửa phòng.

Cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn với tay nắm cửa ...

"Hả? Sao ướt thế này?"

Người bên cạnh ngáp một cái, nhìn thoáng qua Hồng Mạnh tay, nói: "Có lẽ là lúc trước mưa gió tạt vào."

Người nam sinh đó đoán...



Không có mảng ánh sáng nào trong hành lang.

Chỉ có thể mơ hồ thấy đại khái.

Hồng Mạnh lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, trở về phòng ký túc, vừa leo lên giường vừa mắng.

Sau khi cả ba trở về ký túc xá.

Bọn họ lần nữa thảo luận tên đó sẽ là ai.

Họ suy nghĩ rất lâu.

Bọn họ chỉ là không thể nghĩ ra một người nào đó, có thể sẽ đến và tát mặt mình vào lúc nửa đêm ...

"Tụi bây, có khi nào tụi lúc trước cùng tụi mình đánh nhau không"

"Chắc là không, chuyện đó đã giải quyết rồi mà?"

"Quên đi", Hồng Mạnh tức giận kéo gối lên che mặt, "Ngủ trước đi, đừng để tao bắt được nó, nếu không thì tao cho nó đẹp mặt!"

Kỳ thật cậu cũng có chút không xác định được, người kia quá gian xảo, có khi không dám chắc người kia sẽ từ trong bóng tối xông vào tát cậu hai cái, cho nên cậu ta đành phải kéo gối che mặt...

Mặt khác.

Hoàng Tuân trở lại giường trong phòng với tinh thần sảng khoái.

Gió đêm mát rượi, tiếng côn trùng ríu rít du dương, cậu thật muốn ngân nga một bài hát để bày tỏ tâm trạng vui vẻ của mình...

Ngay cả tiếng muỗi vo ve ông ông bên tai, nghe cũng thật dễ chịu.

Hoàng Tuân nằm trên giường.

Nhắm mắt lại và buông bỏ những suy nghĩ của cậu.

Nhưng đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì.

Lại ngồi dậy khỏi giường...

...

Sau cơn mưa, trời lại sáng, hôm qua trời có mưa nên hôm nay thời tiết mát mẻ tươi đẹp.

Tiếng học sinh đọc to vang vọng trong khuôn viên trường.

Bây giờ là thời gian tiết học buổi sáng.

Hiệu trưởng cầm thước dạy học đứng trên bục giảng, nhìn xuống mọi người đang lật bài vở ra ôn tập.

"Hồng Mạnh! Các em gãi đầu lẩm bẩm cái gì đó!"

"Đứng lên cho thầy!"

Mọi người ngừng xem bài vở khi nghe những gì giáo viên chủ nhiệm nói, và quay đầu lại nhìn Hồng Mạnh và ba người khác đang ngồi ở hàng sau.

Có một tràng cười phá lên khi cả ba đứng dậy.

"Ha ha, Hồng Mạnh, sao cậu ôm gối đến lớp, để làm gì đó?"

"Mày buồn ngủ thế à?"

"Không được thì đừng đi học, về nhà ngủ đi!"

Những lời của giáo viên khiến Hồng Mạnh vô cùng xấu hổ, cho dù cậu ta đã quen với sự hống hách trong lớp, nhưng cậu ta không nói gì để phản bác vào lúc này.

"Đứng lên cho tôi, xem bộ dáng các cậu kìa! Tiết học đầu tiên buổi sáng mà lại thì thầm với nhau, có đứng lên hay không!"

Thầy chủ nhiệm rất tức giận, đây quả thực là đám học sinh tồi tệ nhất mà ông ta từng dạy!

"Thầy ơi, không biết vì sao tay của tụi em bị dính keo, dính chặt trên gối không lấy xuống được. . . "

"Với lại chúng em đã bị muỗi đốt khắp người tối qua, vì vậy chúng em vẫn còn đang gãi..."

Hồng Mạnh bất đắc dĩ tranh luận rằng anh ấy sắp khóc.

Nhìn thấy Hồng Mạnh tay cắm ở trên gối, thầy chủ nhiệm thở dài một hơi, giọng điệu hơi trách móc thu hồi lại.

"Đi ra cho tôi, cả lớp tiếp tục học."

Phía sau ghế ngồi.

Hoàng Tuân ngáp.

Thờ ơ nhìn ba người bước ra ngoài theo đằng sau thầy, cậu tiếp tục trùm sách trước mặt nằm dài trên bàn.

Lớp học đầu tiên là lớp tiếng Anh của giáo viên chủ nhiệm.

Một nửa thời gian tiết học đã kết thúc, giáo viên và Hồng Mạnh vẫn chưa quay lại.

Trong lớp có học sinh đang ăn quà vặt, có học sinh tán gẫu với nhau, có học sinh đang ngủ, đương nhiên cũng có người tự giác ngồi đọc sách học bài.

Ví dụ, bạn cùng bàn của Hoàng Tuân, Hồ Thanh Đoan.

Tranh thủ thời gian đọc bài, Hoàng Tuân khẽ dịch ghế sang một bên, khiến khoảng cách giữa hai người họ được thu hẹp lại.

Hôm nay là ngày 11 tháng 9, thời gian không chuyển nhanh, nhưng đã được đẩy lùi một ngày..

Nhưng không biết ngày mai nó có như thế này không, logic của thế giới này cậu không thể tự mình suy diễn 100%.

Nếu ngày mai thời gian lại bắt đầu quay ngược, liệu cậu có còn đi học không, liệu cậu có gặp được "Hồ Thanh Đoan" hay không?

Hoàng Tuân không chắc lắm.

Vì vậy, cậu phải nhanh chóng giải quyết những nghi ngờ trong lòng mình, Hồ Thanh Đoan có phải Nguyễn Hà Trang không?

“Mình chính là Lê Hoa Phát!”

Hoàng Tuân tự cổ vũ mình trong lòng, như thể khả năng mặt dày của Lê Hoa Phát đã thực sự truyền sang cho cậu vậy.

"Hồ Thanh Đoan, từ này tui nhìn không hiểu, cậu có thể chỉ tui được không?"

Hoàng Tuân mở cuốn sách tiếng Anh và ngẫu nhiên chỉ vào một từ.

Hồ Thanh Đoan rõ ràng là hơi ngạc nhiên khi Hoàng Tuân đột nhiên trở nên hiếu học.

Mặc dù vẫn còn vẻ mặt nghi hoặc.

Nhưng vì sẵn sàng giúp đỡ bạn cùng lớp nên cô đã gật đầu.

Ngay sau khi cô nhìn vào những từ mà Hoàng Tuân chỉ vào, vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên xấu hổ và tức giận.

"Hoàng Tuân! Cậu bị điên đúng không!"

Cô quay lưng lại, kéo chiếc ghế dựa và ngồi chỗ mép bàn.

Hoàng Tuân quay đầu nhìn vào từ mà cậu đang chỉ với vẻ mặt sửng sốt.

together...

Bên cạnh nhau...

Mười phút trước khi tan học.

Hiệu trưởng đưa Hồng Mạnh và những người khác trở lại lớp học.

"Các học sinh, yên lặng, thầy có lời muốn nói, chúng ta tạm thời có một buổi họp lớp nho nhỏ."

Thầy hiệu trưởng đứng trên bục giảng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thông thường, bộ dạng này chuẩn bị mắng mỏ ai đó, và mọi người đều ngầm cúi đầu.

Lớp học rơi vào im lặng trong giây lát.

"Chúng ta là một tập thể lớp. Học sinh nên giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết và yêu thương lẫn nhau. Cấm trêu chọc quá mức nhau! Cấm đánh nhau!"

"Còn một chuyện nữa, gần đây trong trường có tin đồn một bạn học ở lớp 15 mất tích. Đây là tin đồn thất thiệt! Nhà trường đã tìm ra kẻ tung tin đồn thất thiệt, sẽ đem phạt nặng!"

"Các em đừng thảo luận chuyện này nữa, chuyên tâm học tập là chuyện của các em!"

"Được, ra khỏi lớp là xong."

Sau giờ học, mọi người nói chuyện rất nhiều, Hoàng Tuân chú ý đến lời nói của mọi người và muốn lấy thêm thông tin từ họ, nhưng mọi người chỉ bày tỏ quan điểm của riêng mình.

Cả buổi sáng trôi qua thật nhanh, tiếng trống đánh hết giờ ra khỏi lớp đã đánh thức Hoàng Tuân đang ngủ ngon lành trên bàn.

Có vẻ như đêm qua cậu đã quá mệt mỏi.

Cậu vô tình ngủ quên, và ngủ trong ba tiết học...

Hoàng Tuân không khỏi thở dài, đây thực sự là một loại hình siêu tự nhiên mà đi học trong trường mới có, cho dù có ngủ ngon đến đâu, nhất định sẽ thức dậy đúng vào giờ ăn.

Cậu thu dọn chiếc cặp lớn của mình và chen chúc vào căn tin trường với chiếc cặp trên lưng...

"Hoàng Tuân, cậu mang một cái cặp lớn như vậy đi ăn cơm, không mệt à?"

Ai đó từ phía sau vỗ vai cậu, Hoàng Tuân quay lại nhìn người đó, là Nhật Minh.

"Tui không mệt, chỉ là đến giờ vận động thôi." Hoàng Tuân ha ha nói.

"À được."

Nhật Minh không còn gì để nói, rõ ràng cậu không thể hiểu hành vi của Hoàng Tuân, nhưng cậu không thể nói gì.

"Này? Nhật Minh, tại sao tui không thấy bạn gái của cậu?" Hoàng Tuân hỏi.

Cậu nhớ rằng Nhật Minh nói rằng bạn gái của cậu ta tên là Lê Na.

Nếu Lê Na này là Lê Na của "Trường THPT Trần Hưng Đạo" lần trước, thì rất nhiều điều sẽ rõ ràng trong nháy mắt ...

"Cô ấy đang đợi tui ở đó."

Nhật Minh chỉ vào một cô gái đứng ở cửa căn tin, nữ sinh thân hình gầy gầy.

"Na!"

Cậu hô lên, và cô gái quay lại.

Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, đôi mắt của Hoàng Tuân nhìn thoáng qua và cậu nheo mắt nhìn người trước mặt mình ...