Kính Vị Tình Thương

Chương 249: Thân Là Nữ Tử Thì Có Tội Tình Gì?



Nửa tháng sau, kinh đô Vị Quốc đón tuyết đầu mùa. Nam Cung Xu Nữ đã dẫn Tiểu Điệp rời khỏi kinh thành để đi tới đất phong. Trước khi hai người đi, Nam Cung Tĩnh Nữ còn đặc biệt cho phép Tiểu Điệp gặp mặt Ngọc Tiêu, nhưng nàng chỉ có thể lấy thân phận nha hoàn bên cạnh Nam Cung Xu Nữ. Mẫu tử hai người không nói với nhau một câu nào. Tiểu Điệp nhìn thấy Ngọc Tiêu liền muốn khóc, nhưng nàng sợ Ngọc Tiêu nhìn ra manh mối, vì thế chỉ có thể cúi đầu, nhưng nàng còn muốn nhìn nữ nhi của mình nhiều một chút, thực sự là tiến thoái lưỡng nan.

Cũng may Nam Cung Xu Nữ hiểu rõ tâm tư của Tiểu Điệp, bèn ôm Ngọc Tiêu vào lòng trêu chọc để dời sự chú ý của đứa nhỏ này. Nam Cung Xu Nữ thường xuyên nói cho Tiểu Điệp nghe tình hình của Ngọc Tiêu, khi biết Nam Cung Tĩnh Nữ xem Ngọc Tiêu như con ruột mình, tâm tình của Tiểu Điệp rất phức tạp. Khi sinh hạ hai đứa nhỏ, nàng còn đang trong trạng thái điên điên khùng khùng, có thể nói nàng không làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của một người mẫu thân, may mà Nam Cung Xu Nữ đã thay nàng bù đắp cho Ngọc Tiêu rất nhiều.

Đúng như những gì Nam Cung Xu Nữ nói: Ngọc Tiêu thông minh hiểu chuyện, cuộc sống vô cùng vui sướng.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, lòng Tiểu Điệp ít nhiều gì cũng được an ủi một chút. Tuy Tiểu Điệp chỉ có thể yên lặng nhìn Ngọc Tiêu, đến tư cách nói một câu cũng không có, nhưng nàng biết: Như vậy đối với Ngọc Tiêu mới là tốt nhất. Sinh mẫu như nàng chỉ có thể mang đến khốn khổ cho Ngọc Tiêu mà thôi.

Tiểu Điệp vốn còn muốn chào từ biệt Tề Nhan, nhưng Nam Cung Xu Nữ đã khuyên nàng đừng làm như vậy. Tuy triều đình đang gió nổi mây vần, nhưng Nam Cung Xu Nữ bảo vệ Tiểu Điệp rất tốt, một chút tiếng gió cũng không tiết lộ cho Tiểu Điệp.

Sắc trời không còn sớm, sáng sớm ngày mai hai người phải khởi hành, lúc này Nam Cung Xu Nữ mới bịn rịn buông Ngọc Tiêu ra. Nam Cung Xu Nữ xoa đầu Ngọc Tiêu: "Ngọc Tiêu, ngày mai Nhị di mẫu phải đi đến đất phong, sau này hằng năm chỉ có thể đến thăm ngươi một lần..."

Ngọc Tiêu lập tức không chịu, nàng bổ nhào vào lồ ng ngực Nam Cung Xu Nữ: "Nhị di mẫu đừng đi, Ngọc Tiêu không nỡ!"

Tiểu Điệp ngân ngấn nước mắt rồi quay đầu đi, Nam Cung Xu Nữ cũng có chút xúc động, nàng ôm Ngọc Tiêu và dỗ dành: "Nhị di mẫu cũng không nỡ xa ngươi, chỉ là bệ hạ đã ban đất phong, ta phải về đó ở chút thời gian, mấy năm nữa sẽ quay về kinh thành..."

Tề Ngọc Tiêu: "Không được không được, Nhị di mẫu đừng đi mà."

Nam Cung Xu Nữ: "Nhị di mẫu hứa, mỗi tháng ta sẽ viết cho ngươi một phong thư, lại mua chút đặc sản tặng cho ngươi làm lễ vật, mỗi năm đều sẽ trở về thăm ngươi một lần. Chờ ngươi lớn hơn một chút, Nhị di mẫu nhất định sẽ tấu thỉnh bệ hạ cho ngươi đến chỗ ta ở một khoảng thời gian, như vậy có được không?"

Tề Ngọc Tiêu khóc thành tiếng, nàng ôm lấy Nam Cung Xu Nữ không buông tay: "Không cho không cho, Nhị di mẫu đừng đi, Ngọc Tiêu không cho Nhị di mẫu đi đến đất phong, oa oa oa..."

Nam Cung Xu Nữ cũng rơi nước mắt, ôm Ngọc Tiêu dỗ một lúc lâu. Nàng cũng không nỡ xa Ngọc Tiêu, còn chưa kể đứa nhỏ này là con ruột của Tiểu Điệp. Hơn nữa, từ nhỏ Ngọc Tiêu đã vô cùng thân cận nàng, nàng cả đời này sẽ không có con nối dõi, vì thế nàng vẫn luôn đối đãi Ngọc Tiêu như là nữ nhi của mình.

Chỉ là, thế cục ở kinh thành hiện giờ quỷ bí, nàng cũng có nghe được mấy lời đồn đãi trên triều đình, nếu cứ tiếp tục ở đây thì e là Tiểu Điệp sẽ gặp nguy hiểm. Tiểu Điệp là người nàng yêu, hơn nữa nàng đã hứa với A Cổ Lạp rằng sẽ chăm sóc Tiểu Điệp thật tốt, vì vậy chỉ có thể tới đất phong tránh đầu sóng ngọn gió.

Nếu không phải Ngọc Tiêu trên danh nghĩa là hài tử duy nhất của bệ hạ thì Nam Cung Xu Nữ cũng muốn dẫn Ngọc Tiêu đi.

Dẫu sao Tề Ngọc Tiêu cũng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, tuy rằng thút tha thút thít nức nở trong lồ ng ngực Nam Cung Xu Nữ, nhưng nàng không hề làm loạn.

Tề Ngọc Tiêu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Nhị di mẫu nhất định phải sớm quay về thăm ta."

Nam Cung Xu Nữ: "Ta hứa với ngươi."

Tề Ngọc Tiêu: "Móc ngoéo."

Nam Cung Xu Nữ: "Được..."

Nam Cung Xu Nữ nhìn thoáng qua Tiểu Điệp, thấy người mình yêu rũ đầu đứng ở một góc thì vô cùng đau lòng.

Nam Cung Xu Nữ: "Các ngươi đều lui xuống trước đi, bản cung muốn ở một mình dặn dò Yến Dương công chúa vài câu, Tiểu Điệp thì ở lại."

Đến khi tất cả mọi người đều lui xuống, Nam Cung Xu Nữ mới dắt tay Ngọc Tiêu đi đến trước mặt Tiểu Điệp. Dường như Tiểu Điệp đã đoán được người mình yêu muốn làm gì, nàng vừa kinh ngạc vừa có chút né tránh.

Nam Cung Xu Nữ: "Ngọc Tiêu, Nhị di mẫu nói cho ngươi một bí mật, đây là bí mật thuộc về chúng ta, có được không?"

Tề Ngọc Tiêu: "Vâng!"

Nam Cung Xu Nữ mỉm cười dắt tay Tiểu Điệp, dịu dàng giới thiệu: "Vị di mẫu này tên là Nặc Mẫn, là người sẽ cùng Nhị di mẫu chung sống cả đời."

Tề Ngọc Tiêu ngửa đầu nhìn Tiểu Điệp, thấy vị Nặc Mẫn di mẫu này che miệng khóc, đôi mắt long lanh của Tề Ngọc Tiêu tràn đầy tò mò. Nàng còn nhỏ không rành phong nguyệt lại càng không biết cái gì gọi là "âm dương điều hòa", nếu Nhị di mẫu đã nói là bí mật thì nàng nhất định sẽ giữ kín, vì thế nàng ngoan ngoãn gọi Tiểu Điệp một tiếng: "Di mẫu."

Tiểu Điệp càng khóc lớn hơn, Nam Cung Xu Nữ mỉm cười và nói: "Ngọc Tiêu có muốn ôm Nặc Mẫn di mẫu một cái không? Nàng rất thích Ngọc Tiêu."

Tề Ngọc Tiêu: "Muốn!"

Nam Cung Xu Nữ nhìn chằm chằm đôi mẫu tử đang ôm nhau. Dẫu sao cũng có máu mủ, Ngọc Tiêu vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí có chút ỷ lại cái ôm này.

Tiểu Điệp không dám ôm lâu, chỉ hơi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nữ nhi thì nàng đã buông ra.

- --

Ban đêm cùng ngày, hạ nhân Chước Hoa công chúa phủ bắt đầu chất đồ lên xe. Nam Cung Tĩnh Nữ còn ban thưởng rất nhiều thứ, nhưng những thứ đó đều xuất từ tư khố của đế vương, không chạm đến một đường kim mũi chỉ trong quốc khố, vì thế ngôn quan và ngự sử không thể nói gì, nhiều nhất là chỉ có thể tán thưởng bệ hạ và công chúa tỷ muội tình thâm.

Sáng sớm hôm sau, dưới ánh nắng ban mai, đoàn xe của Nam Cung Xu Nữ đã xuất phát đến đất phong. Tổng cộng có hơn năm mươi chiếc xe ngựa, Nam Cung Xu Nữ không có nhiều của cải, đồ vật của nàng chỉ chiếm mười chiếc xe ngựa, hai mươi chiếc xe ngựa khác là vật được ban thưởng, còn lại là lễ vật mà các phủ đưa tới.

Đoàn xe được năm ngàn tinh binh hộ tống, ước chừng mười ngày sau sẽ đến đất phong.

Mười lăm ngày sau, trận tuyết đầu mùa rơi xuống kinh đô Vị Quốc, đi cùng còn có hai phong tấu chương.

Một phong là tấu chương Nam Cung Xu Nữ hồi âm rằng đã đến đất phong bình an, tấu chương còn lại là quân báo do Tiết độ sứ Hoài Nam sai người ra roi thúc ngựa đưa vào kinh thành...

Tề Nhan bị tam ty điều tra gần một tháng, dưới sự che chở của Nam Cung Tĩnh Nữ, tam ty không thể tra ra được gì, vì thế đang chuẩn bị kết án.

Triều đình thật vất vả mới yên tĩnh, lại bị phong quân báo này gây nên sóng to gió lớn.

Tiết độ sứ Hoài Nam tới báo: Đầu tháng mười hai năm đầu Thừa Khải, nhiều nơi ở Hoài Nam bỗng nhiên nổi loạn, không ít lưu dân chiếm núi làm vua như thể đã có mưu tính từ lâu. Bọn họ lần lượt khởi nghĩa vũ trang, những ngọn núi có thế lực lớn còn hợp lực đoạt một thành trì làm cứ điểm, mà phản quân ở những nơi khác có xu hướng tụ tập về đây...

Trên quân báo còn nói: Phản quân chiếm đoạt thành trì thậm chí còn đặt phiên hiệu cho mình là: "Chấn Càn quân".

Tiết độ sứ Hoài Nam viết trong thư: Mấy năm gần đây, Hoài Nam đột nhiên xuất hiện rất nhiều lưu dân. Phần lớn bọn họ là nông dân vùng này, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vì lý do gì mà bọn họ lần lượt vứt bỏ gia nghiệp và dẫn thân thích vào rừng làm cướp. Việc này không nằm trong phạm vi quản lý của Tiết độ sứ, mà lực độ nha phủ các nơi cai quản giặc cỏ cũng khác nhau, dẫn tới trong lúc vô thức phản quân đã lớn mạnh.

Tiết độ sứ còn phân tích: Đây rất có thể là cuộc mưu phản được lên kế hoạch từ trước. Bắt đầu từ tháng mười hai, dường như giặc cỏ ở khắp nơi đã nhận được hiệu lệnh nào đó, cứ cách vài ngày là bọn chúng lần lượt đứng lên khởi nghĩa.

Bởi vì đa số bọn giặc cỏ này là người địa phương, cho nên chúng ít nhiều gì đều quen thuộc cấu trúc trong thành. Bọn chúng nội ứng ngoại hợp đoạt được một thành trì, còn có xu thế mở rộng.

Từ lúc bức thư này được gửi đi, Tiết độ sứ Hoài Nam đã triệu tập năm vạn đại quân chiến đấu với phản quân. Sau đó, mỗi ngày hắn đều sẽ viết quân báo gửi đến kinh thành để báo cáo tiến triển, cũng khấu thỉnh triều đình chuẩn bị tốt quân chi viện bất cứ lúc nào. Năm nay Hoài Nam gặp tai ương lớn như thế, đường núi bị tổn hại nặng nề, quân binh không tiện hành động, nếu không thể nhanh chóng tiêu diệt phản quân thì vạn mong bệ hạ thứ tội.

Nam Cung Tĩnh Nữ đọc đi đọc lại tấu chương, mỗi khi đảo qua ba chữ "Chấn Càn quân", lửa giận trong lòng nàng lại tăng lên.

Càn là dương, Khôn là âm.

Ba chữ "Chấn Càn quân" hiển nhiên là đang bất mãn nữ đế thống trị?

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không cho rằng những phản quân đó có thể chống lại quân chính quy của triều đình, chỉ là...quốc khố lúc này trống rỗng. Tuy trước đó Tứ Phương tiền trang đã quyên góp một số bạc, nhưng đó đều dùng để phân phát đến những nơi gặp tai họa ở nam bắc, số bạc còn dư lại chưa đến hai trăm vạn lượng. Nếu hành quân, mỗi ngày một người tốn ít nhất nửa lượng bạc...

Đa số phản quân đều là dân bản xứ vào rừng làm cướp, nói vậy hẳn là bọn họ nắm rõ địa hình trong lòng bàn tay. Hơn nữa Hoài Nam vừa mới gặp tai họa, đường núi hành quân không tiện, thời tiết cũng lạnh, phản quân lại có thể dùng khỏe ứng mệt.

Thật là chiếm hết thiên thời địa lợi... Mặc dù sức chiến đấu của hai bên cách xa, nhưng đối với quân triều đình mà nói, đây cũng là một trận đánh khảo nghiệm ác liệt.

Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức triệu tập Trung thư lệnh Hình Kinh Phú, thái uý Công Dương Hòe, Binh bộ, Thị lang Hộ bộ tới Ngự Thư Phòng.

Nam Cung Tĩnh Nữ đưa quân báo trong tay cho Thị lang Binh bộ Tần Đức. Sau khi Tần Đức đọc xong, mấy người đứng giữa sân đều trầm mặc.

Công Dương Hòe là người đầu tiên mở lời: "Bệ hạ, phản quân hung hăng ngang ngược, chúng ta khởi binh chắc chắn sẽ thắng. Thần xin được ra trận xuất chiến, tự mình dẫn đại quân dẹp yên phản quân!"

Hình Kinh Phú: "Lòng dạ thái uý đại nhân rất đáng khen ngợi, nhưng thần cho rằng lúc này vẫn chưa phải lúc triều đình ra tay. Đọc quân báo của Tiết độ sứ Hoài Nam có thể thấy, phản quân tuy rằng có vẻ có thanh thế to lớn, nhưng bọn họ vẫn chưa có thành tựu gì. Người ta thường bảo giết gà cần gì dao mổ trâu, thái uý đích thân nắm giữ ấn soái xuất chinh cũng không khỏi quá đề cao bọn họ, huống hồ hai quân giao chiến kỵ nhất là thay đổi chủ soái trước trận. Hiện giờ Tiết độ sứ Hoài Nam vẫn chưa bại, nếu cứ thay đổi chủ soái thì e là sẽ khiến cho Tiết độ sứ Hoài Nam sợ hãi và bất mãn. Tuy hắn đã cầu viện, nhưng đây chỉ là lui để tiến mà thôi. Không bằng chúng ta giao nhiệm vụ bình định phản quân cho quân đội địa phương trước, xem hiệu quả như thế nào rồi tính tiếp."

Công Dương Hòe: "Nhưng mà...bệ hạ đăng cơ còn chưa được một năm mà Hoài Nam đã xảy ra chuyện như vậy. Nếu không nhanh chóng dẹp loạn thì lòng dân không yên."

Tần Đức đứng ra nói: "Thần cho rằng Công Dương đại nhân nói có lý, hiện giờ đã là cuối năm, các bá tánh đều hy vọng có một năm ổn định. Mặc dù không cần đích thân thái uý đại nhân nắm giữ ấn soái thì triều đình cũng phải dùng thủ đoạn cứng rắn, nhanh chóng bình định. Thứ hai, làm vậy cũng có thể khiến bọn trộm cắp ở dân gian kinh sợ."

Hai bên đều có lý, Nam Cung Tĩnh Nữ suy tư một phen, cuối cùng dời mắt về phía Thượng thư Hộ bộ: "Hộ bộ, ý kiến của ngươi thế nào?"

Thượng thư Hộ bộ chỉnh lại y quan, tiến về phía trước một bước: "Lão thần...không dám nói."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói thoả thích, trẫm tha tội cho ngươi."

Thượng thư Hộ bộ: "Như thế, lão thần liền cả gan mở miệng. Khởi tấu bệ hạ, lão thần chủ hòa."

Lời vừa nói ra, mấy người còn lại đều nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía Thượng thư Hộ bộ.

Chỉ có Nam Cung Tĩnh Nữ là sắc mặt không thay đổi, nàng nói: "Ừ, nói ý kiến của ngươi đi."

Thượng thư Hộ bộ: "Vâng. Khởi tấu bệ hạ, lão thần vẫn chỉ có một câu, Hộ bộ không có tiền. Vô luận là điều binh ở gần đây hay xuất binh từ kinh thành, chỉ cần đại quân tập kết thì tính chi phí tiêu hao trên đường, lương thảo, khí giới và tiếp viện, mỗi ngày một binh lính tiêu ít nhất là bốn trăm tám mươi văn tiền, bình quân ước chừng năm trăm văn. Tuy nhiên, đây chỉ là một con số bảo thủ, nếu đánh thật thì cũng không ai biết sẽ tiêu tốn bao nhiêu. Như vậy, mỗi ngày một người tốn nửa lượng bạc, một vạn người chính là năm ngàn lượng. Muốn nhanh chóng bình định phản loạn thì cần ít nhất năm vạn tinh binh, năm vạn tinh binh một ngày tiêu hết hai vạn năm ngàn lượng bạc trắng, một tháng chính là bảy mươi lăm vạn lượng. Cho dù hiện tại Hộ bộ tan xương rút tủy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo đảm chi tiêu cho năm vạn quân binh trong ba tháng. Bệ hạ đăng cơ đại xá thiên hạ, miễn cả nước ba năm thuế má, hiện giờ chúng ta chỉ có hai khoản thu là kinh doanh hoàng trang, cùng với muối, trà, lụa, tơ. Mỗi năm ước chừng chúng ta thu vào một trăm vạn, vừa đủ cho nội đình và quan viên các nơi ở kinh thành chi tiêu. Mấy vị đại nhân nói không sai, lão thần cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà bạc ở đâu ra? Một khi khai chiến thì mỗi ngày đều tiêu tốn bạc trắng! Cho nên lão thần liều chết khởi tấu bệ hạ, lần này trăm triệu không thể đánh. Coi như triều đình lừa gạt, dỗ dành hay cầu xin gì cũng được, chỉ cần có thể bình định những phản quân đó hai năm. Đợi cho quốc tang đi qua, triều đình tiếp tục thu thuế thì hẵng tức khắc dẹp yên phản quân."

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc thật lâu, tự đáy lòng nói: "Có chư vị khanh gia trung thành bảo vệ, trẫm thật là may mắn, Đại Vị thật là may mắn."

Mọi người: "Đa tạ bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chư vị đều nghe rồi, tuy trẫm có ý bình định phản loạn, nhưng hiện tại quốc khố trống rỗng, thiên tai không ngừng... Thiên thời địa lợi không có, chỉ có thể tạm thời giữ hòa bình rồi bàn bạc kỹ hơn. Nói một chút đi...trẫm nên làm thế nào để trấn an những...bạo dân này." Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận định nghĩa nhóm người này là "bạo dân" chứ không phải là "phản quân".

Hình Kinh Phú: "Khởi tấu bệ hạ, thần nhớ khi tiên đế vừa đăng cơ, thế cục thiên hạ thậm chí còn loạn hơn bây giờ, quốc khố cũng trống rỗng, bạo dân ở khắp nơi đứng lên khởi nghĩa. Bệ hạ có thể noi theo phương pháp của tiên đế, ban bố "chiếu cáo tội mình" để trấn an bá tánh, cũng miễn tội cho những giặc cỏ đó, cho phép họ quay về nhà, không hề truy cứu."

Mấy người đều nhìn nhau, nếu triều đình không có tiền đánh giặc, vậy thì kế sách của Trung thư lệnh chính là lựa chọn tốt nhất.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Để trẫm ngẫm lại đã, Binh bộ..."

Tần Đức: "Có thần."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ban bố một Binh bộ lệnh thư cho Tiết độ sứ Hoài Nam, lệnh hắn tập trung vào việc khống chế không cho cuộc chiến lan rộng, còn tiêu diệt là phụ. Tốt nhất là những thành trì gần đó phải canh phòng nghiêm ngặt, dù rét đậm buông xuống thì cũng phải thủ vững chút thời gian."

Tần Đức: "Vâng!"

Nam Cung Tĩnh Nữ lại hỏi Hình Kinh Phú: "Tam ty hội thẩm sao rồi?"

Hình Kinh Phú: "Hồi bệ hạ, vẫn chưa tra được chứng cứ chuyện Đinh Nghi bẩm báo. Hôm qua tam ty đã bẩm báo lên Trung Thư, ít ngày nữa sẽ kết án."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Truyền chỉ giải phong tỏa Thừa Triêu cung, còn lại...phái người lưu ý Đinh phủ, đến khi vụ án kết thúc thì lập tức tróc nã Đinh Nghi đến thiên lao Hình bộ."

Hình Kinh Phú: "Vâng."

- --

Nam Cung Tĩnh Nữ lệnh người đi lấy sổ sách của Hộ bộ, chiếu cáo tội của phụ hoàng nàng, kể cả chiến báo của Hoài Nam đều đặt hết lên ngự án rồi nhìn hơn nửa ngày.

Đúng như Thượng thư Hộ bộ nói, quốc khố không còn bao nhiêu bạc, dường như nàng ra mặt "nhận sai" mới là cách tốt nhất để trấn an phản quân.

Nhưng không biết vì sao Nam Cung Tĩnh Nữ có chút bất an, còn cảm thấy ủy khuất.

Từ khi đăng cơ đến nay, Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ dùng hiền tài, giảm bớt chi tiêu của nội đình, đối xử tử tế với bá tánh trong thiên hạ. Nàng cai trị nhân từ, lòng dạ rộng lượng, chưa bao giờ xem nhẹ bất kỳ phong tấu chương nào, phàm là việc triều chính đều là nàng đích thân làm lấy. Dù có cắt giảm chi tiêu của nội đình thì nàng cũng muốn nỗ lực để các bá tánh ăn no, mặc ấm.

Tấu chương chồng chất như núi, không có ngày nào nàng đi ngủ trước giờ tý...

Nam Cung Tĩnh Nữ để tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng nàng có gánh nổi danh hiệu "nhân quân" hay chưa?

Dù vậy, nàng lại phải ban bố "chiếu cáo tội mình"! Nàng đã làm sai cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì nữ tử làm hoàng đế, cho nên nàng phải cúi đầu nhận sai với người trong thiên hạ sao?

À...

Khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ không hề có cảm xúc, nhưng môi nàng đã mím thành chữ "nhất", cũng lộ ra vẻ quật cường.

Nàng đột nhiên nghĩ tới Tề Nhan, người ấy không chút do dự tự làm hại bản thân, nữ phẫn nam trang ẩn núp trong triều đình.

Trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng trào dâng một thứ cảm xúc khó diễn tả bằng lời, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.

Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: "Người đâu."

Đào tổng quản mới nhậm chức nói: "Bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ cuốn quân báo rồi để vào cổ tay áo: "Bãi giá Thừa Triêu cung."

Đào tổng quản: "Vâng."

- --

Nam Cung Tĩnh Nữ không biết chính là: Tề Nhan sinh bệnh.

Tuy Tề Nhan nhặt về một cái mạng, nhưng "thủy chứng" vẫn luôn rình rập sức khỏe của nàng, đặc biệt là phổi, hầu như mùa đông năm nào ít nhiều gì đều có một vài triệu chứng xuất hiện. Nhưng mấy năm nay Đinh Dậu hao hết tâm tư phối thuốc, âm thầm giúp Tề Nhan điều trị. Hơn nữa còn có Nam Cung Tĩnh Nữ vắt óc tìm thiên tài địa bảo bồi bổ Tề Nhan, cho nên mặc dù tới mùa đông Tề Nhan sẽ không thoải mái, nhưng vẫn chưa đến mức nằm liệt trên giường.

Nhưng năm nay, đầu tiên là Đinh Dậu rời đi, mà Nam Cung Tĩnh Nữ đăng cơ xong thì bộn bề việc triều chính, không có khả năng chu đáo mọi việc giống như lúc trước. May mà còn có Hạ Hà tận tâm hầu hạ, mỗi ngày đều đến tiểu trù phòng và Ngự Thiện Phòng, dựa theo phương thuốc lệnh ngự trù chuẩn bị thuốc cho Tề Nhan. Hiện giờ Hạ Hà cũng không còn nữa, không những vậy...Tề Nhan lo rằng mật thám người đeo mặt nạ sắp xếp sẽ trà trộn vào, vì thế cho tất cả cung nhân Thừa Triêu cung nghỉ việc.

Thừa Triêu cung to như vậy, hiện giờ tính cả chủ tử thì tổng cộng mới có năm người.

Mà Tề Nhan lại không phải là kiểu người biết tự chăm sóc bản thân. Bốn cung nhân phụ trách gần một trăm gian cung điện lớn nhỏ, không có cách nào phân thân.

Không có phương thuốc, chặt đứt dược thiện lại không dốc lòng chiếu cố, hơn nữa mấy tháng nay Tề Nhan liên tục nhốt mình trong thư phòng cả ngày lẫn đêm, không được nghỉ ngơi.

Đột nhiên có một ngày, thủy chứng phản phệ mãnh liệt, trong một đêm Tề Nhan đã nằm liệt trên giường, không hề có dấu hiệu nào báo trước.

Trùng hợp mấy ngày trước đây Thừa Triêu cung bị phong tỏa, việc xem mạch bình an theo lệ thường cũng không còn, khi Nam Cung Tĩnh Nữ tới thì Tề Nhan đã nằm trên giường ba ngày.

Hai ngày trước Tề Nhan còn có thể miễn cưỡng rời giường uống nước, giặt sạch khăn đắp lên trán mình. Tuy nhiên tới ngày thứ ba, nàng trực tiếp phát sốt, ngay cả ý thức cũng mơ hồ.

Từ khi thẳng thắn thân phận, lòng Tề Nhan không những không nhẹ nhõm mà ngược lại còn bị tra tấn dữ dội hơn. Nàng không có nói cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghe toàn bộ chân tướng, không có lúc nào là không lo lắng đối phương biết được toàn bộ sự thật...

Sau khi Đinh Dậu rời đi, Tề Nhan không có một ai để tâm sự. Tiểu Điệp rời đi cũng khiến Tề Nhan mất đi chỗ dựa quật cường cuối cùng, sợi chỉ trong lòng vừa đứt...thì bệnh tới như núi đảo.

Đào tổng quản: "Bệ hạ giá lâm!"

Ở cửa chỉ có hai cung tì, hai nội thị còn lại đang quét tước một vài cung điện khá xa, không thể tới kịp.

Nam Cung Tĩnh Nữ than nhẹ một tiếng: "Hoàng phu ở bên trong sao?"

Cung tì: "Hồi...khởi bẩm bệ hạ, người đang ở bên trong."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm tự đi vào."

Mọi người: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ cho rằng Tề Nhan nghe lời nàng, rốt cuộc cũng chịu nghỉ ngơi, ai ngờ vừa mới bước vào tẩm điện là một cơn gió lạnh đã ập đến trước mặt. Than trong lư đồng và trong chậu đã cháy hết từ lâu, địa long cũng không còn vượng như trước.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhăn mày: Bốn cung nhân sao mà được? Xem ra vẫn phải tìm vài cung nhân tới hầu hạ nàng ấy cho ổn thỏa.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề...Duyên Quân?"

Không nghe ai trả lời, tim Nam Cung Tĩnh Nữ lỡ một nhịp, nàng nhanh chóng đi tới.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân!"

Nàng quen đường vòng qua bình phong trước giường, trông thấy Tề Nhan sắc mặt tái nhợt môi phát tím, hai chân Nam Cung Tĩnh Nữ mềm nhũn, liền bổ nhào vào mép giường. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy tất cả cảm quan của mình đều bị phóng đại vô hạn, tiếng hít thở, tiếng tim đập của mình nàng đều nghe rất rõ.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan?"

Nam Cung Tĩnh Nữ đẩy nhẹ Tề Nhan, nhưng đối phương vẫn không đáp lời. Nam Cung Tĩnh Nữ dựng thẳng hai ngón tay, run rẩy đặt dưới mũi Tề Nhan, cảm nhận được hơi thở lưu động thì thân thể nàng mới thả lòng rồi ngồi liệt dưới đất.

Sau mấy nhịp thở, trán Nam Cung Tĩnh Nữ chảy đầy mồ hôi, dù nhịp tim đã chậm lại nhưng nàng vẫn khó có thể bình tĩnh.

Nam Cung Tĩnh Nữ đỡ mép giường đứng dậy và sờ trán Tề Nhan, lòng bàn tay nàng nóng hổi.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người đâu!"

Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ mình đã cho mấy cung nhân giải tán, vì thế nàng vòng ra bình phong, vén vạt áo triều phục lên và vọt tới cửa, trực tiếp tung chân đá văng cửa cung: "Người đâu!"