Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 12: Con số 99,9.



Bản thân đã hết hy vọng với tương lai nhưng vẫn còn việc phải lo, hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần ra ngoài xem tình hình của Minh Tiêu. Vừa ra tới sân hắn liền nhìn thấy một cô bé đỏ hỏn nằm sõng soài trên đất. Toàn thân Minh Tiêu từ đầu tới chân đều mang màu đỏ, lớp quần áo bao bọc trên người bị ăn mòn không còn một mảnh. Một lớp sương màu đỏ bao quanh người cô bé, những cây thực vật mọc gần chỗ cô nhóc nằm đều héo rũ, một số khác thì rút rễ của mình khỏi mặt đất nhẹ nhàng chuồn lẹ.

Xem ra sức mạnh của cô nhóc đủ để chất nhiếp cả vùng rộng lớn quanh đây.

Mái tóc Minh Tiêu cũng thay đổi, không còn là tóc đen từng sợi mỏng nhẹ như con người nữa thay vào đó là từng chùm ớt tua tủa dựng ngược lên hệt như tóc của siêu Saiyan khác chăng nó có màu đỏ chóe cực kì nổi bật còn bóng loáng như lớp da của trái ớt, nhìn thôi đã thấy cay tới xé lưỡi, lông mày cũng màu đỏ tầm này thì chắc mọi cọng lông trên người cô bé cũng đều thành màu đỏ nốt.

Thân cây ớt chỉ thiên xấu số bắt trúng cô nhóc không rõ tung tích đến cọng rể cũng chẳng còn, thậm chí cả phần lỗ nơi nó từng cắm chân xuống cũng chẳng thấy đâu, bốc hơi tới mức như thể chưa từng tồn tại.

“Tao lại gần cô bé được chứ?”

[Được, nhưng nhớ gọi trước khi chạm tay, để xem khi thức giấc cô dâu tám tuổi của anh có còn hiền lành như trước nữa không. Còn nữa nếu như sợ cô nàng thịt anh, anh có thể kích hoạt một trong hai thiên phú để tăng độ biến dị lên 100 biến mình thành Chủng phàm ăn, đảm bảo lúc đó cô nhóc sẽ không cắn anh nữa.]

“Chỉ cần khởi động thôi là đã tăng độ biến dị luôn rồi sao?”

[Đúng vậy, nó hệt như máy tính vậy đó, khi bắt đầu xuất chiêu linh lực trong cơ thể anh sẽ hoạt động hết công suất lúc này độ biến dị giống như nhiệt độ của máy tính sẽ được kéo lên, thông thường người ta chỉ có độ biến dị tầm 90 còn chừa lại vài chỉ số để kéo lên sau đó hạ xuống, anh chỉ chừa đúng 1 chỉ số vừa kéo lên cái là tắt máy luôn, không có thời gian xuống.] Giọng Biết Tuốt chẳng còn hào hứng như ban đầu, giờ nó hệt như đứa nhóc bị người ta cướp hết bánh kẹo chán chẳng buồn nói.

Anh Quân đành bỏ qua thiên phú của mình, lên tiếng gọi Minh Tiêu: “Này nhóc, tỉnh chưa đó.”

Mí mắt màu đỏ của cô nhóc giật nhẹ, từ từ mở ra, con ngươi màu đỏ như máu, giờ trông cô nhóc chẳng khác gì con cháu nhà Hellboy. Anh Quân lùi lại vài bước chân đề phòng cô nhóc bật mode phàm ăn, lúc đó hắn chạy chẳng kịp.

“Anh, Anh Quân.” Giọng Minh Tiêu yếu ớt, cô bé từ từ ngồi dậy, nhưng khi nhìn thấy bàn tay màu đỏ như máu của mình, cô bé hoảng sợ.

“Em sao thế này?”

“Minh Tiêu.” Anh Quân tiến lại gần, nhưng vẫn không dám ôm lấy cô bé, nhẹ giọng khuyên nhủ. “Em bình tĩnh.”

“Có phải em đã thành quái vật rồi không?” Cô bé nức nở. “Em nhớ mình bị ớt đỏ ăn, sau đó.”

Hình ảnh trong không gian đỏ máu cùng với nhiệt độ cao thiêu đốt hiện lên trong đầu cô bé, hai chiếc răng nanh màu đỏ dài ra đâm rách môi Minh Tiêu, cơn đau đưa cô bé rời khỏi hồi ức. Minh Tiêu đột ngột đứng lên lùi ra thật xa Anh Quân. “Anh mau lùi lại, em không biết bây giờ mình có còn là người an toàn nữa không, anh tốt nhất hãy tránh xa em ra.”

[Ồ!] Biết Tuốt hứng thú nhìn Minh Tiêu. [Này oni chan anh có can đảm không, thử dùng thiên phú Đôi mắt dược sư xem tình hình cô bé chút.]

“Mày không sợ tao biến thành Chủng phàm ăn à?”

[Sợ chứ, nhưng nếu không biết được công dụng của Đôi mắt dược sư tôi không cam lòng lắm.]

Khóe môi Anh Quân câu lên, không chỉ Biết Tuốt không cam lòng mà đến chính hắn cũng vậy, cùng lắm thì hóa thành Chủng phàm ăn rồi cố gắng giữ cho tâm trí tỉnh táo là được thôi mà.

“Làm sao để dùng thiên phú?”

[Đọc trong đầu, hoặc đọc thành tiếng tên của thiên phú.]

[Đôi mắt dược sư.]

Lệnh vừa vang lên trong đầu, hắn liền nhìn xuyên qua cơ thể của Minh Tiêu, bên trong đó là một vùng không gian toàn khói đỏ dày đặc không thấy lục phủ ngũ tạng, có các đốm màu trắng và đen dàn trải khắp nơi, đốm màu đen đang dần cắn nuốt những đốm màu trắng, tốc độ khá nhanh.

[Ồ thì ra là vậy.] Biết Tuốt bật mode hưng phấn. [Những đốm màu đen đó chính là tế bào của Chủng phàm ăn, khi nào đốm đen chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể Minh Tiêu cô nhóc sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào bản năng ăn uống của chủng loài đó bắt đầu bị cơn đói hành hạ và chỉ biết ăn, ăn no mới tỉnh táo lại.]

“Nếu vậy bây giờ chúng ta tìm cách để ngăn không cho những đốm đen đó lan rộng ra hơn, mở rộng diện tích của đốm trắng Minh Tiêu có thể quay về trạng thái con người được không?” Anh Quân cũng hưng phấn không kém.

[Cái này tôi cũng không rõ, nhưng anh có thể thử, trước kia chưa từng có thiên phú ‘Đôi mắt dược sư’ cho nên không ai có thể nhìn được cảnh này. Tôi may mắn ở trong đầu anh nên mới được nhìn thấy chứ không cũng không biết được điều này.]

“Tao nhớ mày là nguồn kiến thức tổng hợp 100 năm Kỷ tiến hóa, nếu thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ chưa từng xuất hiện suốt 100 năm qua sao mày có thể nhận biết và phân biệt được đốm đen và trắng?” Anh Quân đặt nghi vấn.

Biết Tuốt khoanh tay trước ngực, mắt gườm gườm ký chủ: [Tôi được đặt thêm một lệnh, lệnh đó gọi là ‘Phân tích vượt khả năng’, với lệnh này cho phép tôi tiếp nhận mọi thông tin mới và phân tích nó dựa trên nguồn kiến thức đã có trước đó, sau đó tổng kết ra một phương thức mới. Tôi là Biết Tuốt, cái tên này không phải treo chơi.]

Anh Quân chấp nhận câu trả lời này, hắn tập trung nghiên cứu các đốm sáng trong người Minh Tiêu, nó tăng lên rất nhanh nhưng sẽ có đôi lúc chững lại, và những lúc đó thường Minh Tiêu sẽ nói những lời rất nhẹ nhàng.

“Cảm ơn anh đã cứu em.” Hay “Em sẽ cố gắng không làm hại ai.”

Vậy chứng tỏ, những điểm đó phụ thuộc vào cảm xúc của cô bé, nếu cảm xúc tiêu cực là màu đen, còn những cảm xúc không tiêu cực đó là màu trắng.

[Cảm xúc.] Hệ thống cũng kịp nhận ra.

“Minh Tiêu.” Anh Quân bước lại gần cô bé. Cây thầu đâu mọc cách họ hơn 10 mét đứng im không dám ném trái bừa bãi như lúc nãy, nó chắc sợ cô nhóc Minh Tiêu với chỉ số linh lực cấp C 2500.

“Nghe này, bây giờ em làm theo anh, cố gắng bình tâm lại, đừng nghĩ mình là quái vật. Đây chỉ là một sự thay đổi khi thời thế thay đổi, em có thấy những cây cối xung quanh mình không, hay lũ rêu địa y trong nhà em lúc trước, chúng thay đổi vì những biến động của môi đường, em cũng vậy thôi. Bây giờ nếu em sợ hãi chính mình thì bản thân em sẽ thành quái vật, em hãy chấp nhận chính mình, chấm nhận sức mạnh mới của bản thân thử xem.”

[Ký chủ anh chắc một đứa nhóc tám tuổi hiểu được những lời anh nói chứ?] Hệ thống hơi nghi ngờ.

“Tao cũng không biết nhưng hên xui thôi. Tiện thể mày cung cấp cho tao thông số cô nhóc cái.”

[Chủng phàm ăn Lâm Minh Tiêu.
Thiên phú: Hơi thở của rồng. Phi tiêu chỉ thiên. Bước nhảy ếch.
Linh lực: cấp C 2500
Độ quái vật hóa: 26. Rất ổn định.
Phương hướng quái vật hóa: ếch da đỏ khổng lồ, đây là phương hướng lai tạp giữa ớt và ếch.]

“Em có thể quay lại làm con người sao?” Cô bé đang cào vào da mình, đây là một hành động tự hại không chấp nhận hình dáng hiện tại của bản thân.

“Anh muốn ôm em.” Anh Quân tiến lên. “Em cho phép anh ôm em chứ?”

[Hú hú hú, tằng tằng tằng, ký chủ mạnh báo quá nha!]

Hệ thống lấm lét nhìn qua các ngón tay.

Anh Quân điềm tĩnh bỏ ngoài tai những lời gào thét bất thường của Biết Tuốt, vươn tay lên bất chấp sự lưỡng lự lo lắng của cô bé mà ôm lấy nhóc.

“Anh hứa sẽ chăm sóc em, anh chắc chắn làm được.”

Minh Tiêu òa khóc, dưới mí mắt của Anh Quân những chấm trắng trong người cô bé bắt đầu nhân rộng, cắn nuốt chấm đen, nước da màu đỏ hỏi cùng mùi ớt gây mũi trên người cô bé dần nhạt đi, màu da con người quay trở lại, mái tóc Saiyan cũng từ từ mềm xuống, vẫn là màu tóc đỏ nhưng đã trở thành những sợi mềm mại của con người.

[Chúc mừng kí chủ, thông số của Minh Tiêu đã giảm xuống thành thông số của Tiến hóa giả.
Độ quái vật hóa được thay bằng độ biến dị: 99,9.
Hô hô còn 0,1 nữa là tròn 100 sẽ lại biến thành Chủng phàm ăn, biên dưới thật là mỏng manh.]


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?