Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 29: Chủng phàm ăn hệ nấm.



Anh Quân nghe vậy bất chấp tất cả lao xuống. Khi vừa đặt chân vào ruộng khoai lang đầu heo hắn cảm nhận được một luồng điện chạy khắp toàn thân khiến cho các thớ cơ và hệ thần kinh rơi vào trạng thái tê liệt nhẹ, mỗi bước chân nâng lên như người không có lực đặt xuống đất liền quỵ gối ngã nhào.

[Thiên phú ăn và ngủ, sẽ khiến cho kẻ thù rơi vào trạng thái thèm ăn và buồn ngủ, khi đã rơi vào giấc ngủ của loài heo thì kết quả chỉ có một. Thành một con heo. Đó là phương hướng biến dị của ruộng này – chuồng nuôi heo. Anh thông cảm ngay từ đầu tôi đã không xem trọng thiên phú này, cứ tưởng quái vật nơi đây chỉ thích ngủ đông, kiểu ta không phạm người người sẽ không phạm ta, nhưng đáng tiếc ngủ cũng chính là một cách tấn công.]

Biết Tuốt đẩy ra một tế bào lưu trữ. [Tôi sẽ đưa tư liệu về loại heo kết hợp khoai lang này vào hệ thống, cũng xin được đặt nó lên mục loài săn mồi nguy hiểm hơn cả Rêu địa y, vì chúng có vẻ ngoài không chỉ vô hại mà còn rất đáng yêu, có thể giết chết con mồi theo một cách từ tốn, nhẹ nhàng, uyển chuyển và sảng khoái khi để họ mơ về những món ăn ngon lành.]

“Vậy...” Anh Quân run rẩy chống tay muốn đứng lên, nhưng bất lực, toàn thân như bị một lực hút nào đó hút lấy, nặng trình trịch. “Tao... nên làm gì...”

[Dùng thiên phú kiểm tra lần nữa.]

“Đôi mắt dược sư.” Anh Quân nhìn thấy luồng linh lực không thuần khiết đang tụ về một hướng, hướng đó chính là nơi Minh Tiêu và Khánh Ngọc đang nằm.

[Thông qua thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ tôi suy đoán, ruộng khoai lang đang trong quá trình thực hiện ‘chuồng nuôi heo’ những dây leo bắt đầu ký sinh lên người hai đứa nhỏ.] Biết Tuốt hơi ấp úng. [Rất có thể... hai đứa nhỏ sẽ trở thành đầu heo mọc trên đỉnh dây khoai, giống như những đầu heo mà chúng ta nhìn thấy trước đó.]

Anh Quân cố điều thêm thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ lần này hắn nhìn thấy dưới mặt đất có một điểm đỏ, không chần chừ hắn gọi ra ‘vay mượn.’ Nhưng lần này vay mượn không có tác dụng, linh lực của hắn không hề tăng lên.

[Không được, Khánh Ngọc đã rơi vào hôn mê, nguồn linh lực của cô bé tạm thời bị đóng băng.]

Anh Quân chửi tục một tiếng nhỏ trong miệng, hiện tại cơ thể của hắn đang bị khống chế, đã thế ngoài hai kỹ năng kia ra hắn không có phương thức chiến đấu nào khác, Anh Quân cảm thấy mình quá vô dụng.

“Biết Tuốt...” Hắn khàn giọng gọi. “Mày có cách nào... cho tao một thiên phú mạnh hơn không?”

Biết Tuốt đang liên tục tìm kiếm tài liệu, nó hy vọng trong các tế bào kiến thức của nó chứa phương pháp để giải quyết lũ quái vật đặc biệt này. [Không thể, thiên phú là năng lực của cá nhân từng người, nó phụ thuộc và tính cách, nghề nghiệp, khả năng. Nếu bây giờ có một phòng phẫu thuật đặt biệt tôi sẽ cho anh xem cách để cấy ghép thiên phú, nhưng cách đó quá mạo hiểu, đồng thời cũng yêu cầu nguồn linh lực của người cấy ghép ít nhất phải đạt trên 1000, như anh không thể được.]

Anh Quân gồng người cố đứng lên, những dây khoai lang trườn tới quấn lấy chân hắn kéo lại, từng nhánh khoai tốt nhanh như thổi chẳng khác cách săn mồi của lũ Rêu địa y, từ từ phủ kín người hắn.

[Ồ!] Biết Tuốt đột nhiên dừng lại việc tìm thông tin. [Có người tới, có lẽ bọn anh sẽ được cứu.]

Dứt lời Biết Tuốt im lặng, trên bờ vọng lại tiếc soàn soạt như có ai đó đang di chuyển, lát sau có tiếng nói vang lên: “Nơi này hình như vừa mới có kẻ nào đó bỏ mạng, đồ đạc còn nằm chất đống đây.”

Giọng của phụ nữ hơn nữa đó chắc chắn là đồ của nhóm hắn.

“Có mùi thịt người, xem ra bọn này bị khử vì tội trộn đầu heo.”

Giọng của phụ nữ lại vang, nghe có vẻ rất ghét bỏ.

“Chắc ngỏm rồi.”

Một giọng nam đáp lại.

Người phụ nữ nói: “Nơi này rất được, tôi thích phương hướng biến hóa chuồng nuôi heo của ruộng khoai này. Kéo nó lên đi.”

Giọng nam hỏi: “Sao cô biết nơi này tiến hóa theo dạng ‘chuồng nuôi heo’?”

“Đó là chuyện của tôi, cậu quan tâm làm gì.”

“Thiết lập thế giới, thu chuồng nuôi heo.” Người nam hô lớn. “Tôi sẽ giúp cô khởi tạo một trại chăn nuôi, việc của cô là cho tôi được ăn uống miễn phí mà không phải làm gì, đồng thời cung cấp một nơi sinh sống an toàn để tôi có thể sống một đời thoải mái trong Kỷ tiến hóa này.”

“Được thôi.”

Những tán lá khoai lang trước mặt đang dần mờ đi, trở nên trong suốt rồi tách thành từng ô vuông nhỏ hệt như những điểm ảnh dần dần bay lên, lực tùy trên người Anh Quân cũng nhẹ đi, hắn bắt đầu cử động được.

[Chúng là Chủng phàm ăn, cẩn thận.] Biết Tuốt nhắc nhẹ. [Linh lực một tên nằm cấp A, trong đó có một kẻ đáng gờm cấp S, 10.000 đáng gờm đấy.]

Anh Quân dừng mọi động tác nằm im hướng mắt về phía bờ nơi phát ra tiếng nói.

“Hiện tại tôi đã thu thập được một số thiên phú độc đáo, nhưng riêng chuồng nuôi heo này là độc nhất.”

Kẻ đang nói là một chàng trai cao khoảng 1 mét 7, có dáng người khá gầy, nước da xỉn màu, điều đặc biệt toàn thân hắn cắm đầy những sợi dây màu xanh đỏ bất thường, trên trán và hai bên thái dương là những đường vạch hệt như bo mạch điện tử, những đường mạch nơi đó đang phát ra ánh sáng xanh. Đứng bên cạnh hắn là một bóng dáng cao ráo, mặc váy trắng, mái tóc của cô ta cũng màu trắng, đáng tiếc từ vị trí này Anh Quân không thể nhìn thấy được khuôn mặt của cô ta.

“Ụt ịt!”

Có tiếng heo kêu vang lên từ dưới lòng đất, mặt đất bắt đầu rung chuyển, lớp dây khoai đang hóa nhỏ bỗng ngừng lại, từ giữa chúng một bóng hình trồi lên. Là một con heo, da nó được phủ đầy dây khoai lang, nó có vẻ giận dữ nhìn về phía bờ.

“Ụt!”

Nó gầm lên một tiếng lớn, mặt đất như thể có gió thổi qua cát bụi bốc lên mịt mù, toàn bộ dây leo trên bề mặt bắt đầu bị cuốn về phía nó, chúng trông hệt như những con rắn nhỏ uốn éo lao về phía lợn biến dị.

[Chuồn lẹ, lớp dây này bị cuốn đi hết anh sẽ lộ đấy.] Biết Tuốt cảnh bảo.

Lực kìm hãm đã được loại bỏ, Anh Quân bật người dậy lao thẳng về phía trước, lớp dây leo múa may loạn xạ nhưng vẫn không thể che lấp bóng dáng của hắn.

“Ồ vẫn còn con người sống kìa.” Người đàn ông hào hứng hô lớn.

“Đối phó con heo trước đi, lũ tép đó để sau.”

Nghe lời khinh thường ấy của người phụ nữ lòng Anh Quân vui như mở cờ. Các ngươi cứ xem ta là con tép đi, như vậy mới sống được.
Vì heo biến dị bị tập kích nên Minh Tiêu và Khánh Ngọc đã tỉnh lại, cả hai nhìn thấy dây leo chạy ầm ầm qua người mình hốt hoảng hét lên, Anh Quân vừa lao tới trông thấy hai đứa nhỏ đã tỉnh, không nhiều lời, kéo lấy chúng: “Mau chuồn thôi, chết cả lũ bây giờ.”

Rầm.

Một tiếng động lớn vang lên ở phía sau lưng, mặt đất chấn động mạnh rung lên, tiếng răng rắc phát ra đuổi sát nút bước chân Anh Quân.

“Đất nứt.” Minh Tiêu hét lớn, điều ra thiên phú “bước nhảy của ếch.” Ôm lấy Anh Quân phóng lên không trung bay qua một vùng cây dày đặc, rơi xuống sân một ngôi nhà gần đó.

“Còn Khánh Ngọc.” Anh Quân phủi bụi đứng lên quay đầu nhìn lại.

Minh Tiêu chẳng quan tâm. “Con nhỏ đó trâu lắm nó tới giờ.”

Phần phật.

Mầm tre lao vun vút xuyên thủng bức tường thực vật bao quanh sân, bóng dáng Khánh Ngọc thấp thoáng sau lớp cỏ cây, khuôn mặt cô bé đỏ trướng lên vì tức, ánh mắt như gai nhọn đâm thẳng về hướng Minh Tiêu.

“Chị!”

“Ồ, có thể nói từ khác kìa!” Anh Quân kinh ngạc.

“Sữa!” Khánh Ngọc hô lớn, nhảy bổ về phía Minh Tiêu, hàng loạt mầm tre phóng ra không hề có sự nhường nhịn yêu thương như anh em trong nhà, mũi nhọn đâm thẳng tới.

“Phi tiêu chỉ thiên.” Minh Tiêu hét lớn phóng tóc đáp lại, linh lực cấp A và cấp C va chạm tạo thành một vụ nổ lớn, hất bay Anh Quân ra ngoài lần nữa ngã sõng soài trên nền đất.

Khi lớp bụi mù tan đi, Minh Tiêu ôm ngực mắt đỏ không cam lòng nhìn chằm chằm con nhỏ chưa được nửa mét đang đứng ngạo nghễ trước mặt mình.

Khánh Ngọc chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mặt Minh Tiêu hô vang: “Sữa!”

[Tinh, xin phép được bật chế độ siêu dịch. Thua!]

Khóe miệng Anh Quân giật nhẹ, không ngờ suy nghĩ của con út nhà hắn lại phong phú đến vậy.

Anh Quân đứng lên bước tới vị trí do Khánh Ngọc phá thủng, ngó ra ngoài. Từ vị trí này hắn có thể nhìn thấy trận đánh đặc biệt của hai chủng loài mạnh mẽ, Quái vật hóa và Chủng Phàm ăn.

Quái vật lợn dây khoai, giờ nếu vẫn còn gọi nó với cái tên dây khoai đầu heo thì không hợp lắm.

Quái vật lợn dây khoai có thân hình to gần như gấp năm con lợn thịt gần trăm kí, toàn thân được bao bởi một lớp dây khoai xanh mơn mởn, mọng nước, không thấy đầu và tai nó ở đâu, nhưng lâu lâu một chiếc lưỡi dài bám đầy răng nanh sắc lén vươn ra cuốn lấy dây khoai nhai nhỏ.

“Tiện nhỉ, trước kia loài này chỉ chờ con người hái rau cho ăn, giờ nó tự tiến hóa để rau kí sinh trên người mình, khi nào cần kéo xuống nhai luôn, một công đôi việc.” Anh Quân cảm thán.

[Tiến hóa mà, phải thỏa mãn được mong muốn của đối tượng chứ.] Biết Tuốt nhắc nhẹ. [Tôi biết anh muốn xem người ta đánh nhau, nhưng đây không phải là lúc, thực lực anh chưa đủ mạnh để đấu với hai Chủng phàm ăn kia, bọn họ đã nhìn thấy anh nên chắc chắn sau khi xử con heo anh sẽ là mục tiêu tiếp theo, đi thôi.]

Anh Quân nhìn chằm chằm cô gái đang bay lơ lửng giữa không trung, cô nàng có mái tóc màu trắng phát sáng, bộ đồ trên thân cũng màu trắng, đôi mắt màu ánh trăng làn da trắng như ngọc, trông cô ta giống một thiên thần hơn là Chủng phàm ăn.

Nhưng ngay sau đó hai cánh tay cô nàng hóa thành những sợi màu trắng mỏng manh phóng ra tua tủa hướng về phía heo biến dị, Anh Quân liền biết đó không phải là thiên thần.

Heo biến dị cũng bắt đầu tiến công, lũ dây khoai của nó không chỉ phục vụ ăn uống, khi phóng về phía đối thủ từng lá khoai biến thành đầu heo mở lớn miệng với hàm răng sắc bén, dây khoai được cường hóa cứng như thép. Khi va chạm với tơ nấm miệng heo bắt đầu thiên phú phàm ăn của chủng loài mình ngấu nghiến vô số tơ nấm, sợi dây khoai quật qua cắt đứt không ít tơ nấm.

Hắn đứng lên mang hai đứa nhóc nhà mình rời đi, lòng đau như cắt khi nhớ lại ba thùng đồ và ba lô bị bỏ lại.

“Số nhọ quá đi, đến con dao mang theo cũng bị mất!” Hắn hét ầm lên khi phát hiện ra món vũ khí mạnh mẽ nhất của mình không còn.

[Anh có thể vào vài ngôi nhà gần đây tìm thử, nhanh chân vẫn kịp, Chủng phàm ăn hệ nấm kia là cấp S nhưng con lợn biết dị cũng chẳng vừa, khi anh em nó hợp lại linh lực đã tăng từ cấp F nhảy vọt lên cấp A 9000. Cả hai muốn giải quyết được nhau cũng cần kha khá thời gian.] Nói xong Biết Tuốt phải vuốt ngực than nhẹ. [May mắn lúc bọn anh xuống ruộng không bị con heo này tấn công, nếu không dù có hợp sức lại cả ba vẫn không thể trụ quá một chiêu của nó.]


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?