Lại Mà Xem, Nữ Phụ Mọc Não Rồi

Chương 11



19.

Hai ngọn đèn spotlight chiếu lên người họ.

Lập tức, toàn bộ sảnh tiệc yên tĩnh lại.

Mọi người ngừng mọi cuộc chuyện trò, cùng dõi mắt về phía sân khấu.

Thẩm Ngự cầm micro vừa cướp từ tay MC, lên tiếng:

"Giới thiệu với quý vị, đây là vợ chưa cưới của tôi, Lâm Yên."

Một câu ngắn gọn thẳng thắn khiến tất cả những người có mặt đều hoang mang.

Kể cả Lâm Yên đang bị gã nắm chặt tay.

Vẻ mặt cô ta rất lúng túng, tựa như hoàn toàn chưa hề chuẩn bị tâm lý.

Có lẽ cha tôi cũng linh cảm được có gì đó không đúng.

Vội vàng sải bước chạy lên cản.

Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Ngự như một cái tát trời giáng khiến ông ta không kịp trở tay thay quần áo.

"Chắc quý vị đều biết nhà họ Thẩm chúng tôi dự định thông gia với nhà họ Lận."

"Nhưng người tôi muốn cưới không phải Lận Kiều Kiều, mà là cô bé đứng cạnh tôi đây."



"Vừa hay, Lâm Yên cũng là con gái nhà họ Lận."

Dấu chấm hỏi bay ngập khung chat.

Thỉnh thoảng lẫn vào vài chữ.

"Ai nói là c.h.ó liếm vậy, rõ ràng là c.h.ó đi.ê.n."

"Sao tôi thấy như thể Thẩm Ngự đang ép cưới ấy nhỉ?"

"Tôi cứ thấy sao sao ấy, nếu như Thẩm Ngự thích Lâm Yên thật, thì sao lại tiết lộ thân phận cô ta trước mặt cả làng như vậy? Con rơi con rớt, có gì đáng tự hào cơ chứ?"

Tôi thấy họ nói cũng phải.

Tôi hơi băn khoăn, quay đầu nhìn lại.

Trên sân khấu, Thẩm Ngự nắm tay Lâm Yên thật chặt, y như con nhà quan ỷ thế bắt gái nhà lành vậy.

"Cô ấy và Lận Kiều Kiều là chị em cùng cha khác mẹ."

"Chú Lận, chú cho Tiểu Yên nhận tổ quy tông đi chứ."

"Ông đây chỉ thích một người duy nhất, đời này chỉ cưới mình cô ấy mà thôi."

Sau khi hiểu ra, cả phòng tiệc cùng xoay đầu tìm cha tôi.

Có kẻ khiếp sợ.

Có người hóng drama.

Có kẻ túm năm tụm ba xì xào bàn tán.

Nhưng với giới nhà giàu mà nói, thỉnh thoảng tòi ra một đứa con riêng cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.

Chỉ có điều, bị "bóc phốt" giữa bàn dân thiên hạ trong một dịp thế này.

Cha tôi cũng chẳng vui vẻ gì.

Hình tượng yêu vợ tốn công xây dựng bấy lâu, giờ đây sụp đổ hoàn toàn.



Tôi cũng nhìn cha tôi, cười tủm tỉm:

"Chúc mừng Lận tổng. Đúng như ý ông rồi nhé. Xem ra nhà họ Lận với nhà họ Thẩm chắc chắn kết thông gia rồi."

"Nhưng mà con dâu nhà họ Thẩm không phải tôi, mà là con gái út của ông."

20.

Mặt cha tôi lúc đỏ lúc xanh.

Cặp mắt vốn khôn khéo giờ đầy tức giận lẫn không cam lòng.

Nhưng dù sao ông ta cũng lăn lộn trên thương trường suốt mấy chục năm, nháy mắt đã kiểm soát được cảm xúc, đang hung hăng bỗng hóa hiền hòa.

"Kiều Kiều, chuyện này là ngoài ý muốn thôi."

"Con cũng biết đấy, thương trường vốn nhiều cạm bẫy."

"Bất kể có chuyện gì xảy ra, cha vẫn yêu con và mẹ con nhất trên đời này."

"Con yên tâm, con bé sẽ không cướp vị trí con dâu nhà họ Thẩm này của con đâu."

Cướp hả?

Ủa gì dzậy má?

Ông nghĩ sao kêu tôi sợ bị cướp vậy?

Chuyện thông gia này là ông một hai ba bốn bắt tôi phải lấy, sao nói như thể tôi thèm khát lắm vậy?

Huống chi ông ta cưng chiều Lâm Yên cỡ đó, nếu kèo này mà thơm thật thì lại đến lượt tôi chắc?

Ông ta nhất quyết không để Lâm Yên cưới Thẩm Ngự, vậy kèo này chắc chắn lật.

Ngay lúc ông ta đang cố gắng tẩy não tôi tiếp, thì cặp đôi trên sân khấu đã diễn tới cảnh mà ngay cả tôi cũng không tưởng tượng nổi.

Thẩm Ngự nâng hộp nhẫn quỳ một chân cầu hôn.

"Tiểu Yên, anh yêu em, lấy anh nhé."

Câu này của gã lập tức đẩy Lâm Yên lên đầu sóng ngọn gió.

Cô ta vô cùng quẫn bách, hoảng hốt tới mức sắp khóc tới nơi.

Nhưng quần chúng ăn dưa thì lại cho rằng cô ta sắp khóc vì cảm động, còn hú hét giục mau đồng ý.

Dù sao thì lúc nãy cũng có rất nhiều người thấy cô ta khoác tay Thẩm Ngự tới dự tiệc, coi họ là tình lữ một cách rất đương nhiên.

Ngay cả người lớn trong nhà họ Thẩm cũng không đứng lên ngăn cản trò vui.

Lâm Yên lúng túng muốn kéo gã đứng dậy.

"Thẩm Ngự, chuyện này tối về rồi nói nha."

"Anh để em suy nghĩ đã."

"Anh đừng làm khó em được không?"

Chẳng ngờ thằng cha Thẩm Ngự này chơi cứng luôn.

Mở miệng một cái, như sét đánh giữa trời quang.

"Anh biết em yêu Phó Hàn Thanh."

"Nhưng anh ta có vợ chưa cưới rồi."

Vừa nói xong, đội ngũ âm thanh ánh sáng làm việc đầy tâm huyết, chĩa hai ngọn đèn spotlight về phía hai đứa tôi.