Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 37: Học Hát





Bốn anh em họ cưỡi xe đạp đi gặp cô giáo âm nhạc của Doãn Văn, thật ra thì đường đến nhà Ngụy Nam không cần người khác dẫn, Diệp Tuệ cũng quen thuộc vô cùng, chỉ là giờ phút này cô không thể biểu hiện ra rất quen thuộc, dù sao thì đây xem như là lần đầu tiên cô đi.
Lúc trước, sau khi bọn họ kết hôn, ba mẹ Ngụy Nam còn ở nơi này rất nhiều năm, Diệp Tuệ vốn là ở trong ký túc xá đơn vị Ngụy Nam phân phối, sau này Ngụy Nam mất, cô liền chuyển đến văn phòng trường học, long phượng thai để ông bà nội chăm sóc rất nhiều năm, Diệp Tuệ cơ hồ là mỗi ngày đều phải đến chỗ cha mẹ chồng để thăm nom con trai con gái.

Trên con đường này có rất nhiều hồi ức của Diệp Tuệ, thế nên vào lúc cô lại lần nữa bước lên con đường này, trí nhớ liền như thủy triều mà ập về phía cô.
Diệp Tuệ nhớ tới đôi con trai con gái chưa bao giờ gặp qua cha đẻ một lần của cô kia, liền đau lòng khó nhịn, bọn nó khuyết thiếu tình yêu của cha, sống phải cẩn thận gian khổ hơn so với những đứa trẻ khác, con trai mẫn cảm tính cách hướng nội quái gở, con gái thì lại thành thục hiểu chuyện quá mức.

Diệp Tuệ rất thương chúng, cũng tiếc nuối đời này hẳn là không có duyên làm mẹ con nữa, nhưng may mắn rằng chúng không cần chịu cái khổ giống vậy lần nữa, nếu thật sự có linh hồn, hi vọng đời này bọn nó có thể đầu thai vào một nhà tốt, có cha mẹ yêu thương chúng, có thể khỏe mạnh cường tráng mà trưởng thành trong quan tâm yêu thương.
Diệp Tuệ cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, xe cũng chỉ là máy móc mà đạp, thẳng đến lúc Doãn Văn ở ghế sau lớn tiếng nhắc nhở cô: “Chị, chị, anh đã quẹo vào rồi!”
Diệp Tuệ dừng lại, nhìn thấy anh cả đã quẹo về phía một con đường khác, không khỏi không nhịn được mà bật cười, nghĩ quá tập trung rồi, quên coi đường.

Doãn Văn nói: “Chị, không thì để em lái cho, em mang chị.”
Diệp Tuệ cũng không kiên trì: “Được thôi.” Qua nửa năm này, cặp song sinh bắt đầu phát triển dáng vóc, còn cao hơn cả cô nữa.
Lúc bọn họ đuổi kịp Diệp Chí Phi thì cũng đã sắp đến dưới lầu nhà Ngụy Nam rồi.

Đây là ký túc xá của trường học mà ba Ngụy Nam sở tại, đầu năm nay thường thấy nhất là nhà ngang, tất cả phòng ở đều là bố cục thống nhất, một cái phòng bị chia thành hai gian trước sau, một nhà bốn người chen ở chỗ này mà sống rất nhiều năm, Ngụy Nam còn có một người em gái nhỏ hơn anh 5 tuổi, đang học sư phạm.
Diệp Chí Phi nói: “Nhà Ngụy Nam ở ngay trên lầu, nhà cậu ấy ở lầu 4, chúng ta đi 302 tìm cô giáo kia đi.”
Trong tay Diệp Tuệ xách theo hoa quả cùng điểm tâm, lần đầu tiên tới nhà, cũng không thể tay không mà đến.

Doãn Văn có chút khẩn trương mà nhéo nhéo lấy kèn harmonica trong túi, trong lòng có chút không tự tin đối với cô giáo sắp gặp này.


Trong trường cho nghỉ đông, các thầy cô đều nghỉ ở nhà, trên dưới lầu người ra vào không ít, bọn họ thấy bốn anh em họ, đều không nhịn được tò mò mà nhìn thêm hai cái, dáng dấp 4 anh em họ đáng chú ý thì không nói, còn có hai cậu song sinh trông giống nhau như đúc, vốn dĩ đã phá lệ làm người ta ghé mắt rồi.
Diệp Tuệ bước lên thang lầu quen thuộc, lúc lên lầu còn lo lắng gặp phải ba mẹ với em gái Ngụy Nam, sợ không biết nên dùng bộ mặt gì gặp bọn họ, kết quả đều không có, lúc lên tới lầu 3, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Chí Phi nói: “Chính nơi này đi, cửa đóng, không biết có ở hay không.” Anh giơ tay lên gõ gõ cửa.
Diệp Tuệ nhìn 302, cửa kính cùng thủy tinh trên cửa đều dùng báo dán lại hết cả, từ bên ngoài không nhìn thấy nửa phần tình huống bên trong.

Một lát sau, mới có người đi lại coi cửa: “Ai vậy?”
Diệp Tuệ vội vàng nói: “Là cô Cù ạ? Em là bạn của Ngụy Nam, em trai em muốn học ca hát với cô.”
Cửa mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi nhỏ gầy đứng trong cửa, tóc có chút hoa râm, nếp nhăn trên mặt cũng không ít, bà cách mắt kính mà thân sĩ đánh giá 4 người ngoài cửa, lại thấy được cặp song sinh, hỏi: “Là mấy người học vậy?”
Diệp Tuệ đẩy Doãn Văn về phía trước một chút: “Chỉ một người.

Tiểu Văn chào hỏi cô giáo đi.”
Doãn Văn vội vàng nói: “Chào cô giáo!”
Cô Cù gật gật đầu: “Đi vào nói chuyện đi.” Bà mở cửa ra, để bốn anh em Diệp Tuệ vào nhà.

Lúc này bà không có đóng cửa nữa, trực tiếp để cửa mở rộng.
Sau khi Diệp Tuệ đi vào thì phát hiện ánh sáng trong phòng có hơi tối, dựa vào cửa sổ có một cái bàn học mang ngăn kéo, trên đó xếp một chút sách, đèn bàn cùng quả địa cầu, vị trí dựa vào tường có một cây đàn piano thẳng đứng cạnh tường, đúng vậy, là đàn piano, không phải organ, đối với organ thì Diệp Tuệ vẫn là quen thuộc, sau khi cô dạy học có từng học một chút, chẳng qua chẳng có thiên phú gì, lại thêm thời gian học đã quá muộn, không học thành bộ dáng gì cả.

Giữa phòng có một chiếc bàn thấp, phỏng chừng là dùng lúc ăn cơm, vị trí dựa vào tường bên trong thả một chiếc giường đơn, trên đó được dọn dẹp sạch sạch sẽ sẽ, cũng không thả bất luận thứ gì.
Diệp Tuệ nhanh chóng quét một vòng, đặt đồ trên bàn thấp: “Cô Cù, em tên Diệp Tuệ, đây là anh trai em, Diệp Chí Phi, đây là hai em trai em, Diệp Doãn Văn cùng Diệp Doãn Võ, bọn nó là song sinh, năm nay vừa tròn 13 tuổi, học sơ nhị, muốn học âm nhạc là Doãn Văn.”
Cô Cù gật gật đầu: “Ngồi đi.” Chính bà thì ngồi xuống ghế mây trước bàn học, dịch chuyển ghế mây, nghiêng người đối mặt với 4 anh em, “Cô nghe Ngụy Nam nói, có một đứa bé yêu ca hát, muốn học âm nhạc.

Cô nói với em ấy, cô đã rất nhiều năm không dạy nhạc rồi, giờ là một giáo viên dạy Địa lý, chỉ sợ không thể đảm nhiệm.

Em ấy nói hi vọng cô thử một lần, vậy cô liền cố mà làm thử một lần vậy.

Cậu bé, hát một bài hát cho cô đi.” Bà dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Doãn Văn.
Doãn Văn trước nay đều là không sợ trời không sợ đất, giờ phút này bị ánh mắt của đối phương nhìn chăm chú một cái, nhất thời có chút khẩn trương lên, há miệng thở dốc, không biết hát cái gì mới tốt.

Diệp Tuệ cổ vũ cậu: “Tiểu Văn, đừng sợ, em cứ hát bài em thích, hát cho cô Cù nghe.”
Diệp Chí Phi ra chủ ý cho cậu: “Nếu không liền hát ‘Câu chuyện thời gian’ đi.”
Doãn Văn liếm liếm môi, sau đó hé miệng: “Mùa xuân hoa nở, gió thu cùng với mặt trời lặn mùa đông……”
Vừa mới đầu còn có chút khẩn trương, chậm rãi liền thả lỏng, cũng đầu nhập vào trong ca khúc, thiếu niên còn chưa hiểu được tư vị ưu sầu của tuổi trẻ đã qua đi, cậu hát trong sáng nhẹ nhàng, không quá hợp với tư tưởng cảm tình vốn có của bài hát.

Diệp Tuệ cũng nghe ra, cô lặng lẽ nhìn cô Cù một cái, chỉ thấy ngón tay bà đang nhẹ mà gõ theo tiết tấu trên tay vịn ghế mây, nghiêng tai lắng nghe tiếng ca của Doãn Văn.
Cô Cù không đánh đoạn Doãn Văn hát, cứ mãi đợi đến cậu hát hết, lúc này mới nói: “Điều kiện giọng nói em không tệ, có điều kỹ xảo ca hát còn chờ đề cao, nhất là bộ vị phát ra tiếng không đúng, em là dùng cổ họng để phát ra tiếng, mà không phải là dùng khí phát ra tiếng, hát như vậy sẽ khá là mệt, hơn nữa sẽ có vài âm cao không hát lên được.

Tiếp nữa, lúc em hát chỉ chú ý tiết tấu cùng chuẩn âm mà xem nhẹ cảm tình, hát như vậy thì sức cuốn hút không đủ.”

Doãn Văn rất là không hiểu lời cô giáo nói, chỉ là mở to đôi mắt đen sáng ngời nhìn bà.

Cô Cù nhìn vẻ mặt hơi quật cường của thiếu niên, không khỏi khẽ cười một chút, đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ thấy bà ấy cười, cảm thấy bà đặc biệt hiền lành, cô nhân cơ hội nói: “Cô Cù, bọn em đều không hiểu sự khác nhau giữa mấy cái này lắm, mong cô chỉ điểm.”
Cô Cù ngồi trên ghế nằm, thân thể dựa ra đằng sau, sau đó nói: “Cô làm mẫu một chút.

Em chú ý nghe: Một con sông lớn, cuộn sóng rộng…… Đây là một loại cách hát; còn có một loại: Một con sông lớn, cuộn sóng rộng…… Diệp Doãn Văn, em thấy loại nào nghe thoải mái?”
Doãn Văn lấy tay gãi gãi thái dương, nói: “Loại thứ 2, nghe qua càng rộng càng cao vút.” Cậu không nói rõ thuật ngữ chuyên nghiệp được, chỉ có thể dùng cảm thụ của cậu để biểu đạt.
Cô Cù khẽ gật đầu: “Đúng, loại thứ 2 chính là dùng khí phát ra tiếng, cái này mới là phương pháp ca hát chân chính.

Nếu em cảm thấy hứng thú, vậy có thể học tập ở chỗ cô một đoạn thời gian trước, cô dạy cho em phát ra tiếng thế nào.”
Diệp Chí Phi nói: “Doãn Văn, mau cảm ơn cô giáo.”
Doãn Văn nhanh chóng khom người về phía cô Cù: “Cảm ơn cô!”
Cô Cù nói: “Nghỉ đông còn có hơn nửa tháng, bắt đầu từ ngày mai, em qua tìm cô, sáng mỗi ngày luyện tập 2 tiếng.

Trong túi em là kèn harmonica đi, biết thổi không?”
Doãn Văn gật gật đầu: “Biết một chút.”
“Vậy thổi một đoạn cho cô nghe thử đi.”
Doãn Văn lấy kèn harmonica ra, bắt đầu thổi ‘Ngôi sao nhỏ’, trước nay không có ai dạy thằng bé, hết thảy đều dựa vào chính nó lần mò.

Diệp Tuệ kinh ngạc phát hiện, thằng bé đã có thể thổi bài hát thiếu nhi này phi thường chuẩn rồi.

Nó cảm thấy hứng thú đối với âm nhạc và nhạc cụ đến vậy, cô Cù lại có đàn piano, nếu có thể dạy nó học một chút nhạc cụ thì hẳn là thật tốt nha.
Cô Cù nghe xong: “Học với ai?”
Doãn Văn có chút ngại ngùng cười: “Tự mình thổi.”
Cô Cù vừa lòng gật gật đầu: “Có thể, hứng thú là người thầy tốt nhất.

Ngày mai em đến nữa đi, giờ có thể đi về.”
Diệp Chí Phi do dự một chút, nói: “Cô giáo, vấn đề phí dụng này ——“
Diệp Tuệ nhanh chóng đánh gãy anh ấy: “Anh, anh với Tiểu Văn Tiểu Võ đi ra trước đi, để em với cô Cù tâm sự tiếp.”
Diệp Chí Phi nhìn em gái, có điều vẫn là đáp ứng, dẫn theo cặp song sinh đi ra ngoài.

Diệp Tuệ lễ phép nói với cô Cù: “Cảm ơn cô Cù nguyện ý dạy em trai em, bọn em cũng không thể để cô chậm trễ thời gian uổng phí được, cho nên phí dụng dạy học này bọn em vẫn là phải trả cô.

Không biết nên đưa cô bao nhiêu học phí mới thích hợp?”
Cô Cù hơi ngây ra một chút, sau đó lắc đầu: “Không cần học phí, thích, liền đến học đi.

Đầu năm nay, nguyện ý học nghệ thuật không nhiều lắm.”
Diệp Tuệ kiên trì: “Vậy thì quá ngại ạ, phiền toái cô Cù như vậy, cần phải cho.

Cô Cù, em thấy nhà cô có đàn piano, muốn hỏi có thể cũng dạy cho em trai em không ạ? Hứng thú của nó đối với nhạc cụ phi thường nồng hậu, không chỉ biết thổi kèn harmonica không thôi, còn biết thổi sáo nữa, chỉ là bọn em cái gì cũng không hiểu, cũng không dạy nó được cái gì.”

Cô Cù có chút ngoài ý muốn mà nhìn Diệp Tuệ: “Em biết đây là đàn piano? Đáng tiếc a, đàn này của cô lâu lắm không dùng rồi, âm đã không chuẩn, phải tìm thợ chỉnh âm mà chỉnh một chút mới dùng được.

Thợ chỉnh âm cô biết đã không ở nhân thế nữa, thợ chỉnh âm chỗ chúng ta đây quá ít.”
Mặt Diệp Tuệ lộ vẻ tiếc nuối: “Vậy thì rất đáng tiếc.

Cô Cù, cô xem như vầy đi, mỗi lần cô dạy em trai em 2 tiếng, em cho cô 3 đồng tiền một lần đi.” Diệp Tuệ biết tiền lương một tháng của cô Cù không sai biệt lắm cũng chỉ là năm sáu chục đồng tiền, 3 đồng 2 tiết, ở cái năm tháng này đã không rẻ, nhưng cô cũng biết, dù cho có là về sau nữa, tiêu chuẩn thu phí cho dạy học chuyên nghiệp 1vs1 cũng là khá đắt đỏ.
Cô Cù nhìn Diệp Tuệ: “Em đang làm việc gì?”
Diệp Tuệ sửng sốt: “Em còn là 1 học sinh.”
“Vậy em lấy đâu ra tiền? Ba mẹ em cho? Bọn họ đồng ý tiêu tiền mời giáo viên âm nhạc cho em trai em?” Cô Cù hỏi.
Diệp Tuệ cười khổ một chút: “Mẹ em đã mất.

Ba em bận rộn, thường xuyên không ở nhà, mấy đứa em trai rất nghịch ngợm, hiện tại lại là thời thanh xuân, em cứ lo nó phản nghịch học cái xấu, liền muốn tìm chút việc đứng đắn cho nó làm, vừa khéo nó lại yêu ca hát như vậy, mỗi ngày đều nghe hát đi vào giấc ngủ, chính mình hát ca rồi chép lại, em cảm thấy đứa trẻ nhiệt tình yêu thương âm nhạc luôn không dễ đồi bại, liền muốn bồi dưỡng nó một chút.

Cô yên tâm, cô Cù, học phí là tiền nhuận bút em viết văn kiếm được, tuy không phải rất nhiều, nhưng mà hẳn là đủ để trả học phí cho em trai.

Hơn nữa anh trai em cũng đi làm, anh ấy cũng ủng hộ em trai học âm nhạc.” Cô không nói mình là làm buôn bán kiếm được, sợ cô Cù phản cảm với người làm ăn buôn bán.
Cô Cù khen ngợi gật đầu: “Em là người chị tốt.

Cứ như vậy đi, cũng không cần trả thù lao, cô cũng không thiếu tiền xài, em để Diệp Doãn Văn đúng 9 giờ sáng mai đến đây tìm cô, không có cho đến trễ nhé.”
“Dạ, cảm ơn cô Cù!” Diệp Tuệ đứng lên khom người thật sâu về phía cô Cù, nếu cô Cù đã không chịu lấy tiền, vậy thì về sau mua thêm chút đồ đi, cũng không thể để bà ấy bận rộn không công.
Chờ lúc Diệp Tuệ đi ra, Diệp Chí Phi hỏi: “Thế nào, bàn bạc tốt chứ? Học phí bao nhiêu tiền? Để anh bỏ đi.”
Diệp Tuệ lắc lắc đầu: “Con người cô Cù rất tốt, bà ấy không chịu thu học phí, về sau chúng ta lại nghĩ cách bồi thường từ chỗ khác vậy.

Tiểu Văn, em đừng có cô phụ cô Cù nha, 9 giờ sáng mai đến lên lớp đúng giờ.”
Giọng nói cao vút hôm nay của cô Cù đã chinh phục Diệp Doãn Văn, cậu nhanh chóng gật đầu: “Em biết rồi! Nhất định sẽ không đến trễ.”
Diệp Tuệ lại nghĩ tới đàn piano nhà cô Cù, nói với anh cả: “Anh, anh có thể hỗ trợ hỏi thăm một chút không, chỗ nào có thợ chỉnh âm biết chỉnh đàn piano, chỉnh đàn piano nhà cô Cù giúp một cái, không chừng về sau Doãn Văn còn có thể học đàn piano với bà ấy đó.”
“Được.

Anh hỏi thăm một chút.” Diệp Chí Phi nói.
Doãn Văn nghe nói có thể học đàn piano, quả thực hưng phấn đến muốn bay lên: “Cái của nhà cô giáo là đàn piano? Quá trâu!”
Doãn Võ cũng có chút hâm mộ, tiếc là cậu cũng không có hứng thú với âm nhạc, không thì cũng có thể đi học cùng luôn..