Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 61: Anh Vợ





Một tháng này người Diệp gia đều là vượt qua trong dày vò, chịu dày vò nhất đương nhiên là Diệp Chí Phi, cái tai họa bất ngờ này bay tới thật bất ngờ.

Trong khoảng thời gian bị giam này, anh suy nghĩ rất nhiều, từ lo âu bất an lúc ban đầu cho đến chấp nhận sự thật đã định về sau, đã làm tốt cho tính toán tệ nhất rồi, kết quả lại chờ được là một câu vô tội phóng thích nhẹ bổng, cái này làm Diệp Chí Phi có loại cảm giác chân dẫm trên bông, trọng tâm cũng chả biết nên để rơi ở đâu.
Trở về trong nhà, Diệp Chí Phi mới nhận thấy được muốn ăn Tết, từng nhà đều đang chuẩn bị ăn Tết, mà Diệp gia lại nửa điểm của bầu không khí ăn Tết cũng không có, trong khoảng thời gian này tâm tình của cả nhà đều bị vây trong thung lũng, mọi người đều chẳng yên lòng, ngày tháng trôi qua trong hồ đồ, ai cũng chẳng có hứng thú đi chú ý ăn Tết, hoặc là nói ai cũng không có tâm tình đi chuẩn bị ăn Tết.
Diệp Chí Phi vừa về, tâm tình Diệp Thụy Niên tốt hẳn lên: “Ba phải đi mua cái đầu heo về, bày tiệc cơ động, gọi hết người của cái phố này tới ăn, chúc mừng Chí Phi về.”
Diệp Tuệ có thể hiểu kích động của ba, nhưng cảm thấy vẫn là không cần thiết, nói: “Thôi bỏ đi, ba, đừng có làm lớn phô trương như thế, mua chút đồ ăn, mời những thân thích bạn bè từng bận bịu giúp đỡ kia đến ăn một bữa cơm là được rồi.” Hoạn nạn thấy chân tình, trong khoảng thời gian này cô từng thấy sắc mặt vui sướng khi người gặp họa nhiều lắm, trong đó bao gồm cả một vài hàng xóm bình thường nhìn rất hòa thuận, có thể xem như là nhìn rõ bộ mặt thật của một vài người, nhà bọn họ trôi qua tốt đẹp, rất nhiều người nhìn mà đỏ mắt đó.
“Bày, nhất định phải bày, con trai ba lại vô tội! Ba muốn nói cho mọi người, nhà chúng ta không phạm tội trái pháp luật, bằng không mấy kẻ kia thật đúng là cho rằng nhà chúng ta phạm vào tội gì đó.” Diệp Thụy Niên nói tới đây sẽ liền tức, trong khoảng thời gian này các loại tin đồn ông nghe được nhiều lắm, dẫn đến ngay cả tiệm nhỏ nhà bọn họ cũng rất ít có ai đến thăm, y như sợ bị liên lụy vậy.
Lưu Hiền Anh nói: “Em cảm thấy Tiểu Tuệ nói đúng, vẫn là thôi đi, người ta chính là đỏ mắt chúng ta, thấy chúng ta trôi quá tốt quá, lúc này mới đi tố cáo.”
Diệp Chí Phi nói: “Ba muốn bày liền bày đi.

Chúng ta không chỉ bày, còn muốn nói cho mọi người, vải nhà chúng ta vẫn cứ bán như thường.

Diệp Chí Phi anh chính là té từ chỗ nào, liền phải đứng lên từ chỗ đó!”
Diệp Tuệ thấy anh cả lên tiếng, liền không nói gì nữa, nếu anh ấy cũng đã nói muốn bày, vậy bày đi, chẳng qua chỉ là tốn chút tiền hao chút chuyện thôi, nhà bọn họ ra nổi số tiền này.


Giờ anh cả vô tội phóng thích, liền chả có cái gì mà phạt tiền với tịch thu tài sản, đám vải kia còn có thể tiếp tục bán, tuy năm nay sắp sửa liền phải ăn Tết rồi, nhưng sang năm vẫn có thể bán như thường, tuyệt không đến nỗi lỗ lã, có thể kiếm lời như thường.
Doãn Văn giơ tay nói: “Có phải chúng ta còn phải đi mua hàng tết hay không?”
Diệp Thụy Niên hưng trí bừng bừng nói: “Mua, ba lái máy kéo đi kéo, thuận tiện mua hàng tết luôn.

Hiền Anh, chốc nữa em đi nhà lão Đặng một chuyến, mời lão Đặng giữa trưa mai đến trong nhà nấu ăn, thuận tiện nói với mấy hàng xóm, mai mượn bàn ghế chén đũa nhà bọn, giữa trưa cũng không cần nấu cơm, đến nhà chúng ta ăn.”
Diệp Tuệ nói: “Ba, con đi mua đồ giúp ba nhé.”
“Con cũng đi.

Chờ con tắm rửa thay bộ đồ đã.” Diệp Chí Phi nói.
Diệp Thụy Niên xua tay: “Chí Phi con đi nghỉ ngơi chút đi, việc này ba với dì con còn có đám em trai em gái con có thể làm xong.”
Vì thế cả nhà đều hành động, Diệp Tuệ lấy bút ra liệt kê danh sách, xem có gì cần mua, đều ghi lại, miễn cho đến lúc đó quên mất.

Diệp Chí Phi vừa trở về, trong nhà liền náo nhiệt lên, các hàng xóm có quan hệ tốt đều tới chúc mừng, hỏi thăm tình huống, mấy kẻ vui sướng khi người gặp họa chờ xem Diệp Chí Phi ngồi tù rồi Diệp gia không hay ho thì lại có chút xấu hổ, không có mặt mũi tới chào hỏi.
Vì thế có một ngày thôi, mọi người liền đều biết rằng Diệp Chí Phi đã trở lại, hơn nữa là vô tội phóng thích.

Cái gì gọi là vô tội phóng thích? Chính là bán vải không phạm pháp, chính sách cho phép, vải vóc kia của nhà anh còn muốn tiếp tục bán.

Có mấy người tới cửa hàng bách hóa mua vải hơn 6 đồng tiền 1m liền hối hận, sớm biết vậy thì đợi chút là hay rồi, vô duyên vô cớ lãng phí nhiều tiền như vậy.

Thật sự ra rất nhiều người đều rõ ràng trong lòng, Diệp gia tuy cũng kiếm tiền, nhưng mà đích xác đúng là mang đến không ít tiện lợi cho mọi người, ví như vải vóc này đi, 1m có thể tiết kiệm hơn 2 đồng tiền, đồ ngu mới nguyện ý dùng nhiều tiền đi mua đắt.
Ngày mai Diệp gia còn muốn bày tiệc mời mọi người ăn tiệc cơ động, tin tức này càng là mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp phố Thụy Hưng, mọi người đều bắt đầu chờ ăn tiệc cơ động.

Tuy sắp sửa liền phải ăn Tết rồi, nhà nào cũng chẳng thiếu thịt cá, nhưng dù sao cũng là chính mình tiêu tiền, đi nhà người khác ăn uống chẳng phải trả tiền ai không vui chớ?
Sau khi Diệp Chí Phi trở về, trong nhà thật sự là bận bịu 2 ngày, làm hàng tết, bày tiệc, cũng thả tin tức ra ngoài, việc làm ăn của Diệp gia tiếp tục, cuộc sống như cũ.
Trong nhà Diệp Tuệ bày rượu, tất nhiên muốn mời thân thích bạn bè, lần này chuyện của Diệp Chí Phi thì Ngụy Nam nhưng là giúp đỡ đại ân, có điều anh không có thời gian đến ăn cơm, ba mẹ với em gái anh đều đến.

Ngụy Nam là tối đến tan tầm rồi mới tới được, ăn cơm chiều ở nhà Diệp Tuệ.

Giờ anh nhưng là ân nhân của Diệp gia, Diệp Thụy Niên thổi phồng anh đến trên trời có dưới đất không, biến thành Ngụy Nam ngại ghê gớm.

Cơm nước xong, ba người trẻ tuổi làm ổ trong phòng Diệp Chí Phi ở trên lầu trò chuyện.

Diệp Chí Phi nói đến cái trải qua và cảm thụ trong khoảng thời gian này, có một cảm giác đặc biệt may mắn thoái mái, anh nhìn Ngụy Nam với Diệp Tuệ trước mặt, cười nói: “Thằng nhãi cậu về sau tốt rồi, muốn kết hôn với em gái mình, ba mình chắc chắn hai tay đưa con gái lên cho cậu.”
Diệp Tuệ đỏ mặt, sẵng giọng: “Anh, anh nói bậy bạ gì đó hả, ai muốn được tặng cho ảnh?”
Ngụy Nam ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ một cái, cười: “Nói y như mình là sơn đại vương cướp cô dâu vậy, mình cưới em gái cậu, ấy là chắc chắn phải vẻ vang mà cưới hỏi đàng hoàng[*] nha.”
[*]: cái cưới hỏi đàng hoàng này là ‘Minh môi chính thú”, nghĩa là qua mai mối rõ ràng mà cưới về, thế nên mới có câu anh Phi nói dưới đây.
“Mai mối đâu ra? Mình sao?” Diệp Chí Phi vui đùa nói, sau đó tươi cười lại chậm rãi biến mất, anh nhớ tới chuyện của chính mình cùng Tân Bội, thái độ của nhà Tân Bội, Diệp Tuệ đã chuyển cáo cho anh, hôm qua sau khi anh về, vẫn còn chưa đi tìm Tân Bội, ngày mai cần phải nói chuyện với cô ấy mới được.
Diệp Tuệ ước chừng đoán được vì sao sắc mặt anh cả thay đổi, liền nói: “Anh, anh đưa tiền cho Ngụy Nam đi.

Sắp sửa phải ăn Tết rồi, cũng dễ để cô chú qua cái Tết yên lòng.” Vốn giữa trưa nay lúc ăn cơm cô đã muốn đưa tiền cho ba mẹ Ngụy Nam, sau lại nghĩ thì cảm thấy không thích hợp, vẫn là đưa cho Ngụy Nam thì hay hơn.
Diệp Chí Phi phản ứng lại: “Ầy, đúng rồi.” Anh dùng chìa khóa mở ngăn kéo ra, lấy một cái gói giấy bên trong ra đây, đặt vào trong tay Ngụy Nam.
Diệp Tuệ nói: “Vốn bọn em cho rằng phải sang năm mới trả tiền lại cho bọn anh được, không nghĩ tới anh trai em không sao, trước đó bán được tiền cũng đều ở đây, trước hết trả lại phần của anh với ba mẹ anh, miễn cho trong lòng bọn em đều nhớ thương chuyện này.”
Ngụy Nam nhéo lấy độ dày, cũng không mở ra xem: “Đây không chỉ 1500 đi? Lấy bao nhiêu cho anh vậy?”
Diệp Chí Phi nói: “Tổng cộng là 3250 tệ.

Cậu trước đừng có động, nghe mình nói đã, trong này có 450 đồng chia hoa hồng mà bọn mình đưa cậu khi bán vải đợt trước kia, lúc đó cậu không cần, chỉ lấy 50 đồng cho ba mẹ cậu, thừa lại coi như thành tiền vốn của cậu đi đầu tư.

Lần này cậu cầm 1500 lại đây, vậy thì tổng cộng là 1950 tệ.

Lúc này đây, chúng ta 1m vải kiếm được 1 đồng 6 giác, dựa theo tiêu chuẩn lợi nhuận này, tiền lãi các cậu nên được chia chính là 1300, vải tuy chưa bán hết, nhưng mà phần của các cậu có thể đưa trước.”
Ngụy Nam mở tờ báo ra, nhìn đại đoàn kết được chồng ngay ngắn chỉnh tề bên trong, nói: “Mình nói, tiền của mình là cho các cậu mượn làm ăn, không cần lợi tức, ba mẹ mình thì các cậu có thể cho một chút, ý tứ một chút là được rồi, không cần dựa theo lợi nhuận tiền kiếm được của các cậu để cho bọn mình.

Cho nên lần này mình vẫn là lấy 200 làm lợi tức là được, mình lấy đi 1700, thừa lại đều cho các cậu.”
Diệp Chí Phi nói: “Cậu cảm thấy là đang vay tiền, mà chúng ta đã nói xong xuôi là nhập cổ chia hoa hồng rồi, không cần cảm thấy ngượng ngùng.

Nếu cậu cảm thấy cậu không ra sức, vậy thì khỏi đi, lần này nếu không phải cậu, mình phàm là bị xử phạt trước lúc chính sách xuống dưới, dù cho mình có thể từ bên trong đi ra, mình không cho rằng tiền bị tịch thu với tiền phạt còn có thể trở lại trong tay bọn mình.”
Ngụy Nam có chút khó xử nói: “Nhưng mà mình thật sự không phải muốn cùng nhau làm buôn bán với các cậu mà.”
Diệp Chí Phi nói: “Cho thì cậu lấy đi, nếu cậu cảm thấy cậu là một cảnh sát nhân dân, cầm tiền này đâm tay, vậy cậu liền cho cha mẹ cậu hết đi.

Mình bàn giao với cậu một lời nói thật vậy, lấy thu nhập hiện tại của cậu, về sau muốn cưới em mình sợ là chẳng có tự tin gì, hiện tại của cải của con bé cao hơn cậu nhiều, cho nên cậu vẫn là nhân lúc còn sớm tích góp chút tiền đi, bằng không về sau chính là em gái mình cưới cậu.”

“Anh! Đừng nói bừa.” Diệp Tuệ cảm thấy vẫn là đừng để Ngụy Nam biết điểm ấy thì tốt hơn, nhưng mà nghĩ đến lời anh cô nói, lại không nhịn được mà cúi đầu cười.
Ngụy Nam khó có thể tin được mà quay đầu nhìn Diệp Tuệ: “Thật vậy sao? Em lấy đâu ra tiền?” Hiện tại bằng cấp của Diệp Tuệ đã cao hơn anh rồi, nếu thu nhập cũng cao hơn anh, anh thật sự sẽ cảm thấy áp lực vĩ đại nha.
Diệp Chí Phi nói: “Chính con bé kiếm nha, viết bản thảo kiếm tiền nhuận bút, chạy Quảng Châu hai lượt với ba mình, chính mình chuyển đồng hồ với băng từ buôn bán lời chút tiền vốn, sau này đi chuyển vải với mình, lân lần lượt lượt tích góp.

Tiền của mình đều lấy đi xây nhà rồi, hiện tại con bé hẳn là người có tiền nhất nhà bọn mình.”
Diệp Tuệ nói: “Đừng nghe anh trai em nói bừa.

Em chỉ kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Ngụy Nam không biết có nên tưởng thật hay không, nhưng mà anh có thể khẳng định là, Diệp Tuệ tuyệt đối sẽ không nghèo hơn anh, nghĩ cũng biết, cô báo lớp học cho em trai em gái, mua sách, phát các loại khen thưởng cho tới bây giờ đều chưa từng do dự, anh nhìn Diệp Tuệ: “Các cậu như vậy sẽ làm áp lực của mình đặc biệt lớn, về sau chênh lệch giàu nghèo này của chúng ta càng lúc càng lớn nha.”
Diệp Chí Phi cười: “Cho nên cậu vẫn là thích ứng trước một chút đi, nếu trong lòng không chấp nhận được vợ kiếm được nhiều hơn cậu, vậy cậu cũng đừng cưới em gái mình.

Đương nhiên còn có một biện pháp, nhân lúc còn sớm tích góp nhiều chút tiền để cưới vợ, tiền của cậu đều giao cho mình đi, mình đầu tư giúp cậu.”
Ngụy Nam nhìn nhìn Diệp Chí Phi, lại ngó ngó Diệp Tuệ, không cưới Diệp Tuệ anh nào bỏ được, nhưng mà nghĩ đến vợ kiếm được hơn mình nhiều lắm, còn đúng thật là có chút rất mất mặt, có vẻ chính mình vô cùng vô dụng.
Diệp Tuệ nói: “Đừng nghe anh trai em nói bừa.

Cân nhắc năng lực cùng giá trị của một người cũng không phải tiền quyết định, nếu người người đều nghĩ cách đi kiếm tiền, vậy ổn định của xã hội này ai đi bảo vệ? Xã hội lại phát triển tiến bộ như thế nào đây? Luôn có một vài người đáng yêu như vậy, thủ vững trên cương vị của mình, vì lý tưởng mà phấn đấu.

Cho nên Ngụy Nam, anh không cần có gánh nặng tâm lý gì, mỗi người làm tốt công việc của chính mình là được rồi, chúng ta không lấy tiền nhiều ít để luận anh hùng nha.” Tương lai chờ bọn họ kết hôn rồi, tiền trong nhà nói không chừng vẫn là cô kiếm, cô có thể cung cấp điều kiện vật chất hậu đãi cho anh, để anh có thể không sợ quyền thế, không vì tiền tài mà bị dụ hoặc, từ đầu đến cuối đều làm một cảnh sát tốt giúp đỡ chính nghĩa.
Ngụy Nam cảm động nhìn Diệp Tuệ, cảm thấy mình có được một khối trân bảo hiếm có: “Cảm ơn em, Tuệ Tuệ.”
“Ấy, em gái anh giác ngộ rất cao nhé.

Ngụy Nam, đời trước cậu rốt cuộc là tích cái đức gì thế?” Diệp Chí Phi cảm thán nói.
Ngụy Nam duỗi tay kéo lại tay Diệp Tuệ, hì hì cười ngây ngô lên, Diệp Tuệ cũng đỏ mặt.
Cuối cùng, Ngụy Nam nói với Diệp Chí Phi: “Vậy mình liền lấy tiền của ba mẹ mình về vậy, thừa lại đều để ở chỗ cậu, xin nhờ anh vợ.”.