Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 85: Phạt Tiền





Hai hôm này Diệp Chí Phi còn chưa đi Quảng Châu, bởi vì trong nhà tính bày tiệc rượu cho Tiểu Thất, thật ra thì cũng không xem như bày rượu, chỉ là mời bạn bè thân thích của hai nhà đến ăn một bữa cơm, chúc mừng sinh mệnh nhỏ này ra đời một chút.

Anh ở lại làm công tác chuẩn bị giúp trong nhà, lúc này vừa mua một ít hoa quả khô từ bên ngoài về, trông thấy Ngụy Nam ôm Diệp Tuệ đứng ở giữa nhà chính, Diệp Tuệ đang thương tâm khóc trong lòng Ngụy Nam.
Diệp Chí Phi thả đồ xuống ngay, nghiêm túc trừng Ngụy Nam: “Ngụy Nam, có phải cậu bắt nạt em gái mình không?”
Ngụy Nam lộ ra biểu tình cười khổ vô tội: “Mình không có nha, mình cũng không biết sao em ấy lại đột nhiên khóc.

Tuệ Tuệ, em đừng khóc mà, nói cái coi đến cùng là sao?”
“Ai bắt nạt em, em gái?” Diệp Chí Phi cũng lên tiếng hỏi.
Diệp Tuệ khóc thút thít đến nấc cụt một cái, ý đồ làm chính mình bình tĩnh lại, cô cũng cảm thấy rất lúng túng, đột nhiên khóc đến chật vật như vậy, Ngụy Nam chắc chắn bị dọa.

Cô ngẩng đầu từ trong lòng Ngụy Nam, Ngụy Nam cúi đầu nhìn cô, lông mi cô đều ướt cả, từng sợi dính vào cùng một chỗ, mặt mũi đều là nước mắt, cắn môi dưới cố nén thút thít, đặc biệt chọc người trìu mến.

Anh giơ tay lên muốn lau đi nước mắt trên mặt thay cô, nhớ tới tay mình rất thô, sợ làm cô đau, liền lấy khăn tay ra lau nước mắt thay cô, ôn nhu nói: “Nín khóc nha.

Em gặp phải ấm ức cùng khó khăn gì, có thể trực tiếp nói với anh, đừng có nghẹn trong lòng tự mình khó chịu.”

Diệp Tuệ lấy khăn tay qua lau nước mắt một chút, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là bỗng dưng muốn khóc.”
Ngụy Nam: “……” Có điều rất nhanh anh liền nói: “Không sao là tốt rồi.

Muốn khóc liền khóc đi, thỉnh thoảng phát tiết một chút cũng có lợi.”
Diệp Chí Phi cũng khó có thể lý giải mà gãi gãi đầu, tỏ vẻ khó có thể lý giải được tình thú của vợ chồng son này, trước kia em gái không phải là cái loại tính cách khóc sướt mướt như này a, làm việc lên cái hùng hùng hổ hổ, lưu loát lại sạch sẽ.
Diệp Tuệ cầm khăn tay của Ngụy Nam nói muốn giặt sạch giùm anh, trong lòng vừa kiểm điểm chính mình, loại tình huống đột nhiên phát tác này của cô đã chẳng phải lần đầu tiên, người nhìn rõ mọi việc như Ngụy Nam vậy, liệu có suy nghĩ miên man không nhỉ?
Lúc Ngụy Nam rời khỏi, Diệp Tuệ đã khôi phục bình tĩnh, cô tiễn Ngụy Nam ra cửa.

Ngụy Nam đẩy xe, đi được một đoạn, thấy hai bên đường cái mỗi bên đứng một đám trẻ con đang cãi cọ ầm ĩ, nghe nhiều mấy câu, rõ ràng là đang cãi nhau, Ngụy Nam không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: “Thật ra trẻ con cũng không phải đều đáng yêu như vậy, tương lai chúng ta có con hay không đều không sao cả.”
Diệp Tuệ chả hiểu ra sao mà quay đầu nhìn anh: “Anh không muốn có con?”
Ngụy Nam dừng lại, nhìn Diệp Tuệ ở một bên sườn xe đạp, đôi mắt cô sưng đỏ chưa tiêu, còn có dấu vết đã khóc, nói: “Anh không sao cả, xem em, em không thích thì liền không sinh.” Thật ra anh chỉ là muốn trấn an Diệp Tuệ, đừng có áp lực trên chuyện sinh con này.
Diệp Tuệ không biết ý tưởng của anh ấy: “Em không có không thích trẻ con nha.”
Ngụy Nam chú ý tới biểu cảm của cô còn rất ư là bình tĩnh, cũng không có xuất hiện biểu cảm áy náy tự trách bởi vì không thể sinh con, nghĩ rằng chả lẽ là mình suy nghĩ nhiều? Quên đi, giờ rối rắm cái này không có ý nghĩa, chờ kết hôn rồi nói sau đi, giờ y học càng ngày càng hưng thịnh, cho dù có vấn đề cũng có thể giải quyết đi.
Lúc tách ra, hai người đều ôm lấy tâm tình không cách nào hiểu được dụng ý của đối phương.
Bởi vì các anh chị không thống nhất ý kiến, đại danh của Tiểu Thất vẫn là chưa có, trọng trách đặt tên liền rơi xuống trên người ba mẹ.

Diệp Thụy Niên với Lưu HIền Anh cũng nghĩ rất lâu, thẳng đến hôm trong nhà bày rượu đó, cũng còn chưa có định tên của Tiểu Thất xuống được.
Hôm ăn tiệc đó, mời vẫn là những bạn bè thân thích khi kết hôn ấy, mọi người đi lại ăn một bữa cơm xoàng, thuận tiện xem đứa nhỏ một cái.

Tiểu Thất được mảnh lụa nền đỏ hoa vàng kim bọc lấy, mi tâm tuyết trắng dùng trứng gà nhất phẩm nhuộm đỏ chấm một cái điểm đỏ, trông ngọc tuyết đáng yêu, ai cũng muốn đưa tay bế một cái.
Lúc ăn cơm, trong nhà đến một đám khách không mời mà tới, Hà Mỹ Lan mang theo ba người làm kế hoạch hóa gia đình tới cửa, bọn họ là tới thu tiền phạt siêu sinh.

Người làm kế hoạch hóa gia đình mỗi lần ra cửa thu tiền phạt đều là mênh mông cuồn cuộn một đám người, vì sao vậy? Nếu như không lấy tiền ra được, người nhiều thì tiện dọn đồ xốc nóc nhà nha, kế hoạch hóa gia đình ở nông thôn còn có khiêng tủ gánh lúa đó, phàm là tất thảy những thứ đáng giá có thể dọn đều dọn đi, hiện tượng buồn cười này kéo dài ít nhất 10-20 năm.
Tuy Diệp gia đã sớm nhận phạt, nhưng giờ phút này tới cửa thu tiền phạt, thật sự là rất mất hứng.

Cứ như vậy, Diệp Thụy Niên còn phải bồi khuôn mặt tươi cười mà giữ mấy người này ăn cơm.
Diệp Chí Phi cách ba anh gần, chăm chú nhìn hóa đơn phạt, trên đó rõ ràng viết 2000 tệ, không khỏi nhíu mày, thật sự là nhìn người chia thức ăn à, nhà người bình thường cũng chỉ là phạt 300-500 đồng, cái người nhiều nhất nghe nói cũng mới có 800 tệ, dựa vào cái gì mà nhà bọn họ bị đòi 2000 tệ hả? Diệp Chí Phi đưa một ánh mắt cho Diệp Tuệ, hai người rời tiệc thương lượng một chút, cảm thấy không thể để ba giao tiền ngay lúc này.

Diệp Tuệ liền tìm lý do gọi ba cô lại, bảo ông đừng có trả tiền ngay giờ, quay đầu lại tự mình đi nộp, thật sự ra không phải không giao nổi cái tiền phạt này, mà là vấn đề công bằng.
Diệp Thụy Niên cũng không ngốc, đương nhiên không đồng ý giao nhiều tiền, ông đưa món ngon rượu ngon chiêu đãi mấy người kia cao hứng, chối từ nói trong nhà không có nhiều tiền như vậy, còn muốn nghĩ cách gom tiền, trễ mấy ngày lại đi giao.


Mấy người này cắn người miệng mềm, cũng không có không biết xấu hổ mà đòi tiền ngay tại chỗ.
Bà cô Diệp Thụy Phương của Diệp Tuệ không nhịn được mà hỏi tiền siêu sinh là bao nhiêu, chờ lúc nghe phải giao 2000 tệ thì không nhịn được mà hô to gọi nhỏ: “Mấy anh sinh một thiên kim đại tiểu thư, lại phải giao 2000, có hơi lỗ à.”
Bạn bè thân thích nghe xong, cũng đều ăn một trận kinh hãi, nào có tiền siêu sinh đắt như vậy? Người làm kế hoạch hóa gia đình nói tiền phạt này là căn cứ vào điều kiện kinh tế của gia đình siêu sinh, nhà có tiền tất nhiên phải phạt nhiều.

Cái này nói rõ Diệp gia có tiền nha.

Diệp Thụy Niên vừa nghe, lập tức bắt đầu khóc than, trong nhà có 7 đứa con, tuổi đang đến trường, ông cũng nghỉ bệnh, vợ không có công việc, cả nhà ** há mồm chờ ăn cơm, nếu mà có tiền, đến nỗi sửa nhà từ năm kia mà tới giờ cũng chưa trang hoàng sao? Còn để cho ngày nắng đêm sương à? Thằng cả cũng 25, đã sớm chờ phòng để kết hôn này.
Ông nói như vậy, mọi người cũng đều tắt tiếng, còn không phải sao, nhà ai nuôi sống sáu bảy đứa con cũng không thoải mái nha.

Diệp Tuệ đi giảng hòa, bảo mọi người ăn cơm uống rượu, dời cái đề tài này đi, lúc này mọi người mới không thảo luận đề tài này.

Cơm nước xong, người tổ kế hoạch hóa gia đình đều đi rồi, bảo Diệp Thụy Niên đi nộp tiền phạt sớm chút, không thì đứa nhỏ chính là không có hộ khẩu.
Lưu Hiền Anh nằm trong phòng ngủ nghe xong thì phi thường rầu rĩ không vui, cảm thấy tăng thêm gánh nặng cho trong nhà.

Diệp Tuệ nhanh chóng khuyên bà, nhiều đúng là nhiều chút, nhưng cũng không phải nộp không nổi, đừng suy nghĩ nhiều, lại nói, liệu có cần nộp nhiều như thế không thì phải nói lại, nói trở lại, dù cho là nộp 2000, chả lẽ Tiểu Thất cũng chỉ giá trị 2000 tệ sao?
Chỉ có Diệp Thụy Phương dùng miệng lưỡi vui sướng khi người gặp họa mà nói: “2000 liền 2000 đi, cũng không phải không nộp nổi.

Anh cả anh không nộp nổi, liền đi mượn đi, con bé không phải là còn có nhiều anh chị em hỗ trợ kiếm tiền như vậy sao, sinh nhiều như vậy, nên hưởng thụ phúc con cái nha.” Hôm nay bà ta cứ mãi âm dương quái khí, lúc mới tới còn đang cười thân thể Diệp Thụy Niên với Lưu Hiền Anh tốt, lớn tuổi như vậy còn có thể sinh được, chỉ là nuôi con liền khó khăn, về sau chỉ sợ cần nhờ anh chị mới được.
Diệp Tuệ vừa nghe, liền mỉm cười nói: “Cô, nhà bọn con đúng là không nộp nổi khoản tiền này, mượn với nhà cô một chút đi, không cần nhiều lắm, mượn 200 đi, chờ về sau con đi ra ngoài làm việc trả cô.”
Diệp Thụy Phương quay đầu nhìn cháu gái một cái: “Cô nào có tiền nha, nhà bọn cô chi tiêu cũng lớn đâu.”
Diệp Tuệ thật muốn nói nếu không có tiền cho mượn liền bớt ở đó nói nhảm đi, ngoài miệng thì nói: “Cô, cô ăn xong rồi đúng không? Không phải cô nói cô còn có việc sao, anh cả, anh đưa cô về đi.

Cô đã cái tuổi này rồi, cũng nên ngẫm lại phúc cháu trai mà có phải không?” Đây rõ ràng là lệnh đuổi khách.
Diệp Chí Phi mới chả muốn tiễn Diệp Thụy Phương, nhưng mà cũng càng chán ghét bà ta nói năng kỳ quái trước mặt thân thích, liền nói: “Cô, giờ con đưa cô về đi, đừng có chậm trễ công việc của cô.” Thật sự ra bữa nay là chủ nhật, công việc đâu ra, nhưng vừa nãy Diệp Thụy Phương đang khoe khoang chính mình công vụ bận rộn, ngay cả cuối tuần cũng ở đơn vị tăng ca, hôm nay là thật vất vả mới bớt chút thời gian mà tới.
Diệp Chí Phi đẩy xe đạp đưa Diệp Thụy Phương về, trong nhà cuối cùng cũng thanh tĩnh không ít.

Diệp Tuệ biết, sau khi ba cô tái hôn, cuộc sống trong nhà không chỉ trôi qua khốn quẫn hơn, ngược lại là càng ngày càng tốt, nên trong lòng cô không thoải mái, bà ta đại khái là chỉ hi vọng người khác đều trôi qua kém hơn nhà bà ta thì trong lòng mới thoải mái.
Nhưng mà cũng không phải chuyện này làm người ta phiền lòng, buổi chiều đám thân thích đều đi rồi.

Buổi tối ăn cơm chiều, Diệp Thụy Niên gọi một mình Diệp Tuệ lại, nói: “Tuệ Tuệ, có chuyện này muốn thương lượng với con một chút.


Giờ dì con sinh Tiểu Thất rồi, về sau một thời gian rất lâu đều phải trông con, một mình thì sợ là không bận nổi, mợ nhỏ Tiểu Thất muốn tới hỗ trợ trông con, thuận tiện coi tiệm giúp.”
Diệp Tuệ hiểu, một câu cuối cùng mới là trọng điểm đi, dì Lưu muốn để em dâu mình đến hỗ trợ coi tiệm, mà Vương Thải Nga là cô tìm tới, cho nên ba cô mới thương lượng với cô.
Diệp Tuệ khó xử nói: “Nhưng mà con đã đáp ứng chị Vương rồi, đã nói là hơn 1 năm này để chị ấy coi tiệm cho chúng ta, thuận tiện giúp đỡ chăm nom Tiểu Thất một chút.”
“Ba cũng biết việc này, cho nên cảm thấy ngại này.

Thật ra đây không phải ý của dì con, mà là bà ngoại Tiểu Thất mở miệng.

Con nói ba cự tuyệt thế nào cho phải?” Diệp Thụy Niên với Lưu Hiền Anh cũng là bị kẹp trong thế khó xử, một bên là thân thích nhà mình, mà bên khác lại là đã đáp ứng mời người rồi, Vương Thải Nga vẫn luôn làm rất tốt, cũng không có sơ sót gì.
Diệp Tuệ nói: “Vậy trực tiếp đi cự tuyệt đi.

Trước kia đã muốn mời mợ nhỏ, là chính bà ấy không có thời gian, bỏ lỡ cơ hội lần này, không phải là chúng ta không cho bà ấy cơ hội.

Giờ bà ấy có rảnh lại muốn đến, còn muốn để con đi làm chuyện đắc tội với người khác, ấy thật sự là thật có lỗi à.

Ba, ba cứ trực tiếp nói với bà ngoại đi, con đã đáp ứng người ta rồi, không tiện sa thải người ta, về sau lại có cơ hội thì lại mời bà ấy đi.”
Diệp Thụy Niên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nặng nề thở dài.

Diệp Tuệ nhìn ba, nói: “Ba, không phải là ba muốn mua ô tô sao? Máy kéo thì hoặc là bán cho cậu nhỏ, hoặc là ba mời cậu ấy đến hỗ trợ lái xe kéo hàng, không phải là đã an bài việc làm cho nhà bọn họ rồi sao?”
Diệp Thụy Niên nhìn, nói: “Ba thì muốn mua xe đó, nhưng mà giờ không đủ tiền nha, đây không phải đã mua đất rồi sao?” Mua một chiếc ô tô cần 45.000 tệ, nếu như không mua đất, thì tiền trong nhà hẳn là đủ, nhưng mà mua đất xong rồi thì liền không đủ.
Qua tết xong, trong nhà Diệp Tuệ liền mua hai miếng đất, Diệp Chí Phi cũng mua một miếng ngay bên cạnh, chính Diệp Tuệ cũng mua một miếng cạnh anh cả, Ngụy Nam cũng mua một miếng cách đó không xa.

Trong nhà còn dư lại có 30.000 nhỉnh chút tiền mặt, chỉ mua đất thôi là không đủ, còn phải xây nhà, cũng không thể lấy khoản tiền này đi mua xe, mua xe xong, thì liền không có tiền quay vòng làm buôn bán.
Diệp Tuệ rất nhanh liền tính rõ ràng khoản sổ sách này: “Vậy chờ một chút, chờ tới nghỉ hè lại nói.”.