Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 236: Mượn quân



Hai canh giờ sau, trời cũng đã gần sáng, lúc này Vương Khải Hoàng cũng đã tỉnh lại, hắn thấy mình không có chết, mà thương thế cũng đã đỡ hơn rất nhiều thì chậm rãi ngồi dậy. 

- Chàng cảm thấy trong người như thế nào rồi? 

Hàn Diệc Dao đỡ Vương Khải Hoàng ngồi dậy, khuôn mặt mỉm cười nhìn sang hắn. 

- Quả nhiên là thiên mệnh chưa dứt, ta cảm thấy mình đã đỡ hơn rất nhiều rồi! Xem như không còn gì đáng lo ngại nữa, lão tiên sinh đó đoán mệnh thật thần kỳ, mà đan dược đó quả thật rất tốt! 

- Cha, người không sao làm Huyên Nhi vui lắm! 

Vương Trữ Huyên mỉm cười nhìn sang cha của mình, nàng thấy khuôn mặt cha mình đã hồng nhuận hơn rất nhiều, chứ không còn trắng bệch như trước. 

Vương Khải Hoàng quay đầu nhìn sang vị tướng quân của mình, hỏi: 

- Liễu tướng quân, người của chúng ta chết hết bao nhiêu rồi? 

- Bệ hạ, tổng cộng có ba trăm tám mươi chín người đã chết, những người còn lại thì không bị thương gì nhiều, nghỉ ngơi là khỏe hẳn! 

Liễu Vô Ngàn ôm quyền cung kính, đáp. 

- Lỗi cũng tại ta, ài...Những người đã chết về sau chúng ta sẽ an tán cho bọn họ một nơi thật tốt, về phần người thân của họ chúng ta sẽ thông báo và cung cấp cho một người là hai ức kim tệ! 

Vương Khải Hoàng thở dài nhìn sang mảnh đất mà mình mới vừa bị tập kích, sau đó quỳ một chân xuống dất khấu bái, thay cho lời nói cảm tạ, Liễu Vô Ngàn thấy vậy thì thầm gật đầu, hắn biết mình đã đi không sai đường. 

Liễu Vô Ngàn mỉm cười nói: 

- Bệ hạ yên tâm, sau khi chúng ta tìm được nơi cư trú dưỡng quân, thì sẽ hành quân trở về, giành lại quyền hành, sẽ thông báo cho người nhà của họ đàng hoàng, sẽ không để bọn họ phải hi sinh một cách vô ích! 

- Để ta qua đó nói lời cảm tạ với vị tiên sinh kia mới được, nếu hôm nay không gặp được thì chắc ta đã chết từ lâu rồi! 

Vương Khải Hoàng cố gắn đứng dậy, bọn họ tiến lại gần đám người Tháp Lão, liền khơm người, hỏi: 

- Cảm tạ tiên sinh đã giúp đỡ, không biết quý danh của tiên sinh là gì? 

- Ha ha ha, nên giúp nên giúp! Ngươi có thể gọi ta là Tháp Lão cũng được! Mà vị tiểu cô nương này đang tu Tiên phải không, nếu ngươi có gì khó khăn có thể hỏi thê tử của hắn! 

Tháp Lão quay đầu nhìn sang, vuốt râu cười hiền từ, sẵn tiện chỉ điểm cho Vương Trữ Huyên. 

Vương Trữ Huyên nhìn sang Tiểu Vũ sau đó nhìn sang xung quanh tìm kiếm vị thê tử của hắn, ý muốn kết giao một chút, nhưng nhìn qua nhìn lại thì chỉ thấy nơi này có hai mẹ con nàng là nữ nhân thôi, làm gì có người khác, nên nàng liền nghĩ đến thê tử hắn đang ở nhà. 

Thấy vậy, nàng mỉm cười nói: 

- Lão tiên sinh cũng biết người tu Tiên sao? Không lẽ thê tử của vị công tử này cũng là người tu Tiên sao? 

- Cũng đúng mà cũng không đúng! Nhưng có phải sư phụ ngươi nói nếu tìm được quý nhân thì giới thiệu cho hắn đúng không? Vậy thì cứ nói cho hắn đến tìm ta, ta sẽ chỉ điểm cho hắn! 

Tháp Lão mỉm cười nhìn sang nàng cười hiền hỏi. 

- Làm sao mà tiên sinh biết sư phụ của vãn bối nói như vậy? 

Vương Trữ Huyên thì vô cùng bất ngờ khi Tháp Lão nói lại lời của sư phụ mình, nàng nhớ rõ chuyện này chỉ có hai thầy trò họ biết thôi mà. 

- Ta tự biết! 

Tháp Lão chỉ mỉm cười thản nhiên nói, làm cho nàng càng thêm kinh ngạc, hiện tại nàng đang nghi ngờ rằng lão tiên sinh này cũng biết thuật đoán mệnh. 

Lúc hai người đang nói chuyện thì Trần Vũ đi vào trong tháp, một lúc sau xuất hiện thì kế bên hắn đã có thêm một nữ nhân vô cùng xin đẹp đang nắm tay hắn dắt lại gần đây. 

Nữ nhân này mặc bồ đồ màu trắng tinh khiết, tóc dài, mược như thác nước, mỗi bước chân đều có tiếng lục lạc vang lên, trên người nàng phát ra một loại khí chất tao nhã vô cùng cao qúy, không phải người phàm có được, làm ai cũng phải ngước nhìn. 

Mọi người đều trố mắt vì độ đẹp của nàng, bây giờ bọn họ biết được mấy người mà được xưng là xin đẹp như thần tiên chỉ là đồ bỏ, đây mới gọi là thần tiên thật. Nhưng bất quá cũng chỉ nhìn một chút rồi thôi vì đây chính là ân nhân của mình. 

Nhưng mọi người cũng chỉ biết lắc đầu, quả thật đám người này cứ như không mà xuất hiện, làm bọn họ không biết phải giải thích như thế nào, bất quá bọn họ cũng không muốn biến mình thành một người quá nhiều chuyện nên đành yên lặng mà quan sát. 

- Đây chính là thê tử của hắn đấy, nếu ngươi có thắt mắt gì về tu Tiên thì có thể hỏi nàng, nàng sẽ nói rõ cho ngươi hiểu! 

Tháp Lão vuốt râu nhìn sang Thiên Lung, Vương Trữ Huyên cũng quay đầu nhìn sang nàng, không khỏi nhìn chằm chằm vì độ đẹp của nàng. 

- Tháp bá bá! 

Cơ Nguyệt nói nhẹ một tiếng, cúi đầu chào Tháp Lão một tiếng, sau đó đi lại gần chỗ Tiểu Vũ ngồi xuống, trên đường đi thì mọi người đều tránh đường cho nàng. 

Lúc này mọi người nhìn sang Trần Vũ và Tiểu Vũ, trong đầu ai nấy đều nghi ngờ Trần Vũ là con của Cơ Nguyệt và Tiểu Vũ. 

- Về sau xin tỷ tỷ hãy chiếu cố muội nha! 

Vương Trữ Huyên mỉm cười nói với Cơ Nguyệt, trong lòng nàng đã sinh ra một cỗ hâm mộ mãnh liệt, muốn một ngày nào đó mình sẽ được nhưu vị tỷ tỷ này vậy. 

- Nếu muội muốn thì ta sẽ chỉ. 

Cơ Nguyệt mỉm cười đáp lại làm cho vô số binh lính nín thở một chút, Tháp Lão thấy vậy thì chỉ lắc đầu cười trừ chứ cũng không trách cứ gì. 

Lúc này Tiểu Vũ cũng không còn hơi đâu mà vui mừng, hắn nhìn sang Vương Khải Hoàng, nghiêm túc nói: 

- Không biết bệ hạ có thể cho ta mượn quân của ngài sử dụng một chút được không, ta có thể làm cho đan điền của ngài tụ lại như lúc trước! 

- Tiểu hữu không cần gọi ta là bệ hạ gì đó, hiện tại ta chỉ là một người bình thường mà thôi! Chuyện tiểu hữu muốn mượn binh lính của ta thì không thành vấn đề, quả thật không có đan dược của ngươi thì ta cũng đã xanh cỏ rồi! Nhưng đan đền... 

Vương Khải Hoàng mỉm cười nhìn sang người thiếu niên trẻ tuổi, bình thản mà nói, trong lòng hắn đánh giá thiếu niên này một chút, nếu như không phải con gái mình đã có hôn ước thì cũng đã gả cho thiếu niên này, cho dù làm thiếp cũng được! 

Còn chuyện đan điền thì hắn định từ chối vì biết độ khó của nó, nhưng lời nói liền bị Liễu Vô Ngàn cắt ngang. 

- Bệ hạ, người nên thử đi, biết đâu chữa được thì sao, hạ thần tình nguyện đi theo công tử phò trợ, nếu như ngươi có thể chữa khỏi cho bệ hạ thì ta tình nguyện nghe theo lời ngươi trong một năm. 

- Yên tâm, ta chỉ mượn dùng một chút rồi sẽ trả, còn chuyện đan điền ta nhất định sẽ giúp được! 

Tiểu Vũ mỉm cười, hắn không có ý định thâu tóm thế lực của vị hoàng thượng này, mà chỉ muốn mượn một chút mà thôi. 

Lúc này mọi người nhìn qua thì thấy đứa bé Trần Vũ đã nằm trong lòng Cơ Nguyệt mà ngủ rồi, hắn hiện tại là người thường, so với mấy tên lính thì còn kém hơn nên hắn không có khả năng thức khuya như vậy, nên gục ngã trước. 

Mọi người mỉm cười nhẹ, không ai nói với ai đều nhắm mắt dưỡng thần chờ đến sáng lên đường, còn Trần Vũ thì ngủ một cách ngon lành trong lòng của vợ mình.