Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 697: Tam gia khai chiến (Thượng)



.

Ngọc Mãn Lâu đã xem xét qua tình hình của Ngọc Băng Nhan biết bệnh của nàng mặc dù đã có chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa không biết quá trình chữa bệnh ra sao nhưng lại có thêm một thân nội lực thâm hâu. Tuy nhiên so sánh với Thủy Thiên Nhu của Thủy gia thì vẫn thua kém không ít, nhất là kinh nghiệm thực chiến thì vô pháp so sánh với nhau. Căn bản không cần chính mình cử động tay chân gì nữa thì ở trong trận đấu lấy sanh tử làm kết cục này thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!

Thủy Mạn Không đưa mắt nhìn Ngọc Băng Nhan khen: "Nữ hiền chất của nhiên là ôn uyển động lòng người, ta thấy rất là khả ái. Nghe nói nữ hiền chất từng có bệnh nặng nhưng hôm nay xem ra đã khỏi hẳn, thật sự là thật đáng mừng".

Ngọc Băng Nhan đỏ mặt cung kính nói: "Chỉ là vận khí của Băng Nhan tốt, gặp được Vô Thượng Thiên Tống Quân Thiên Lý tiền bối, lừa gạt hắn xuất thủ cứu tr nên mới may mắn có thể có được mạng sống thôi".

Thủy Mạn Không cười to nói: "Thì ra là thế, xem ra Băng Nhan nữ hiền chất đúng là người phúc lớn mạng lớn a".

Ngọc Băng Nhan khom người nói: "Bá phụ quá khen".

Hai người nay sau khi một câu đôi lời thì Thủy Mạn Không không hỏi gì nữa bởi vì hắn cũng đã nhìn ra, thực lực của cô gái trước mặt này có lẽ là không tầm thường nhưng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhi mình. Một khi đã như vậy thì bất kể việc nàng bị bệnh là thật hay là giả, người là thật hay là giả, chỉ cần nữ nhi mình có thể giữ được tánh mạng thắng được trong trận ước chiến này thì những cái khác không cần quan tâm lắm.

Tuy nhiên những lời này của Ngọc Băng Nhan lại khiến cho đám người Diệp Khinh Trần chú ý vì bọn họ đều biết, Huyền Âm thần mạch của Ngọc Băng Nhan chính là căn bản không thể cứu, không có cách nào chữa trị, cho dù là Tống Quân Thiên Lý cũng chưa chắc có thể cứu chữa được mà cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà tạo nên một Ngọc Băng Nhan nhất lưu cao thủ như vậy! Nhưng bây giờ Ngọc Băng Nhan rõ ràng đã rất ổn rồi còn công lao thì lại đổ lên trên người Tống Quân Thiên Lý. Chuyện này bốn người bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả nên há có thể không đầy một bụng nghi ngờ.

"A? Theo ta được biết thì bệnh của Tiểu công chúa chính là Huyền Âm thần mạch trên đời hiếm thấy. Huyền Âm chí hàn thân thể cả thiên hạ không người nào có thể chữa trị, chẳng lẽ Tống Quân Thiên Lý thậm chí có bản lãnh điên đảo âm dương, nghịch thiên tạo hóa ư. Ta không tin tưởng cho lắm". Đột nhiên có một thanh âm âm dương quái khí vang lên, kể lên tiếng chính là nhân vật số ba trong Thủy gia, Thủy Mạn Thành.

Con của hắn chết thảm khiến hắn giận dữ muốn phát điên, hắn vốn chờ đợi Thủy Thiên Huyễn cùng Thủy Thiên Nhu đều chết trong trận ước chiến sắp tới mới hợp tâm ý của hắn thế nhưng Thủy Thiên Huyễn lại bị Tống Quân Thiên Lý mang đi còn đối thủ của Thủy Thiên Nhu cũng rõ ràng là không bằng nàng. Nói như thế thì chẳng khác gì hai đứa con của Thủy Mạn Không tất cả đều được bảo toàn. Việc này đối với Thủy Mạn Thành mà nói chính là chuyện không thể chịu được nên hôm nay đúng là mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Thủy Mạn Thành tâm lý rất âm u, chính là: con trai ta chết khiến ta tuyệt hậu, Thủy Mạn Không người cũng phải như ta mới được! Dựa vào cái gì mà con ta hy sinh còn cngươi lại bình an vô sự?

Một câu nói của Thủy Mạn Thành lại đồng thời khiến cả hai nhà nổi giận, Thủy Mạn Không nghĩ tới con của mình thì vẫn tưởng rằng con hắn đã chết thảm, bây giờ hắn cư nhiên có chủ ý đánh tới trên đầu nữ nhi mình thì không khỏi nổi trận lôi đình, hận không thể đem hắn một đòn bóp chết!

Thủy Mạn Không còn chưa kịp nói chuyện thì Ngọc Mãn Thiên đã gầm một tiếng đứng lên, Ngọc Mãn Thiên đúng là đối thủ của Thủy Mạn Thành trong lần ước chiến này nhìn Thủy Mạn Thành khinh bỉ nói: "Thủy Mạn Thành, ngươi là là cái vật gì? Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện. Chất nữ của ta chữa hết bệnh thì liên quan gì đến ngươi. Ngươi là gã Vương bát đản có phải ngứa ngáy muốn bị đánh hay không. Đến đến đến đây, Tam gia ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Ngọc Mãn Thiên vừa mở miệng ra đã chửi ầm lên một trận làm cho Thủy Mạn Thành cả người run lên, hai tròng mắt đỏ ngầu: "Ngọc Mãn Thiên! Ngươi là đồ lưu manh! Đồ hỗn đản đê tiện. Ta hỏi một chút thì có quan hệ gì tới Vương bát đản này. Ngọc gia các ngươi thua không dậy nổi nên đi tìm người giả mạo, chuyện hèn hạ chuyện vô sỉ bậc này mà cũng làm ra được thì chẳng lẽ Tam gia ta hỏi một câu mà ngươi không biết xấu hổi làm rùa rụt đầu? Đúng là có tật giật mình, đồ hỗn trướng".

Ngọc Mãn Thiên vừa nhấc chân đạp lên trên bàn rượu lăng không bay lên, hô một tiếng rồi hướng về phía Thủy Mạn Thành đánh qua. Thân hình to lớn giống như cẩu hùng vọt tới kèm theo thanh âm toạc toạc, quần áo trước ngực bị kéo rách ra để lộ ra thật dài lông màu đen trong ngực. Sải bước hướng về Thủy Mạn Thành vọt tới: "Thủy Mạn Thành ngươi dám mắng Tam gia ta? Thủy gia các ngươi mới là thua không dậy nổi. Có tật giật mình chính là rùa rụt đầu. Ta nhổ vào lão mẫu ngươi, cao tằng tổ tỷ nhà ngươi…

Tiếp theo là một trận ngôn ngữ ô uế thao thao bất tuyệt ào ra, cả hai gã đều đồng dạng khuôn mặt vặn vẹo xưng là Tam gia mà mắng chửi lẫn nhau. Cả hai người đều là một bộ dáng như có thâm cừu đại hận, gân cổ mặt đỏ bừng lên. Nếu ai không biết nhìn thấy thì khẳng định sẽ không tin hai người kia đúng là lần đầu tiên gặp mặt mà cho là hai người kia có mối thù giết cha đoạt thê bất cộng đái thiên thế bất lưỡng lập. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tiệc rượu của Thủy Ngọc hai nhà trực tiếp thành nơi để hai người đàn bà chanh chua mắng chửi nhau mà không đúng, hẳn phải là nơi hai "Bát phu" chửi đổng, hai gã đều xưng là Tam gia mà trong miệng đều tuôn ra uế vật, so với đám lưu manh chốn thị thành thì còn muốn thô tục hơn ăm lần, so với một mụ đàn bà chanh chua không biết xấu hổ thì vẫn còn không bằng.

Tâm tình của Ngọc Mãn Thiên uất nghẹn đã hơn một tháng kể từ khi Ngọc Mãn Lâu nhất quyết bắt Ngọc Băng Nhan đi tìm cái chết. Ngọc Mãn Thiên cảm thấy chính mình sắp tức giận đến mức nổ mạnh. Ngọc Băng Nhan gả đến Lăng gia do Ngọc Mãn Thiên hắn là bà mai, hơn nữa đối với đôi vợ chồng son này cũng rất hợp khẩu vị của hắn, bây giờ phát sinh ra việc này, Ngọc Mãn Thiên cảm giác được chính mình không còn mặt mũi nào mà đi gặp người nữa. Câu cửa miệng chính là: cái gì cũng đừng tìm lão tử, lão tử không còn mặt mũi nào nữa.

Mấy ngày nay, hắn cứ nhìn thấy Ngọc Mãn Lâu là lại tức giận. Ngọc Mãn Lâu tự nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn nhưng lại khiến cho Ngọc Mãn Thiên buồn bực đầy bụng không cách nào phát tiết ra, uất khí từ từ lớn lên. khuếch tán đến mức cứ nhìn thấy vệ sĩ Ngọc gia tham chiến nào cũng sầm mặt tức giận. Điều này làm cho tất cả vệ sĩ Ngọc gia tham chiến lần này khóc không ra nước mắt, tránh né hắn như tránh ôn thần.

Mà ngay cả đệ nhất trưởng lão của Ngọc gia là Ngọc Trùng Tiêu xuất quan cũng bị Ngọc Tam gia bắt gặp mắng cho một trận, tình hình phát triển đến mức thậm chí là gặp Nhị ca của mình mà cũng là cha của Ngọc Băng Nhan là Ngọc Mãn Đường thì Ngọc Mãn Thiên cũng không che đậy gì nói thẳng là cái gì bán con gái cầu vinh, làm cho Ngọc Mãn Đường tức giận đến mức cơ hồ hộc máu. T

Bây giờ, Thủy Mạn Thành không chỉ nghi vấn thân phận của Ngọc Băng Nhan mà còn nói Ngọc gia thua không dậy nổi khiến Ngọc Mãn Thiên giống như thùng thuốc pháo đột nhiên bị điểm hỏa, cuối cùng có nơi để phát tiết. Bữa tiệc này trở thành nơi mắng chửi thật sự là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, thống khoái vô cùng.

Con trai duy nhất của Thủy Mạn Thành đã chết, trong lòng lão vốn vô cùng đau khổ tràn ngập sự oán hận, nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, hết lần này tới lần khác không có chỗ phát tiết. Giờ phút này gặp Ngọc Mãn Thiên, cũng vừa đúng lúc như củi khô gặp lửa cơ hồ nhảy dựng lên vừa mắng nhiếc vừa lao về phía Ngọc Mãn Thiên.

Hai vị Tam gia trước cuộc ước chiến cư nhiên tranh đấu phân ra thắng bại, so cao thấp, đấu đến mức ngươi chết ta sống khiến toàn bộ mọi người choáng váng. Tình hình lúc này hai người đều có vẻ không muốn sống. Một khi để cho hai người điên này sáp vào nhau thì sợ rằng chưa có ai ngã xuống thì chưa thể tách ra hoặc là cả hai đều ngã xuống.

Ngọc Mãn Lâu cùng Thủy Mạn Không đồng thời lớn tiếng quát bảo ngưng lại nhưng hai người vẫn mặc kệ như không nghe thấy. Thủy Mạn Thành vốn không đem Thủy Mạn Không để vào mắt, bây giờ lại càng không để ý mà Ngọc Mãn Thiên thì cũng sớm đã ôm một bùng uất khí với đại ca của mình. Bây giờ thật vất vả mới có chỗ phát tiết ra, đừng nói là Ngọc Mãn Lâu mà coi như là thiên thần hạ phàm, Ngọc Tam gia ta cũng muốn đánh.

"Ngăn bọn họ lại!" Thủy Mạn Không và Ngọc Mãn Lâu đồng thời hạ lệnh.

Cao thủ hai nhà Thủy Ngọc đều tiến lên, đúng lúc hai vị Tam gia chuẩn bị lao vào cắn xé lẫn nhau thì bị đám người này lao vào túm lấy đè lên mặt đất, ép hai người quỳ rạp trên mặt đất, hai trán cơ hồ dí sát vào nhau. Tuy rất gần nhưng lại không đánh được thì hai lão lại càng giận sôi gan.

Quyển 7