Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 4



Editor : BlackObs


------------------


Khi cô làm ra phản ứng này, ngay cả chính cô còn cảm thấy khó tin, nhìn ánh mắt Phương Nhan tự tiếu phi tiếu, như đang cười nhạo cô ngốc nghếch.


"Em không có bạn nữ, cho nên không biết cư xử thế nào khi ở chung với con gái....". Giang Tê Ngô bắt đầu xấu hổ giải thích, nhưng giải thích này nghe thế nào cũng thừa thải.


"Cũng đúng, dáng dấp em như vậy, không có gái nào kết bạn với em là phải". Phương Nhan nói xong liền cảm giác thân thể Giang Tê Ngô cứng đờ, như là bị lời này đả kích. Nàng ngẩng đầu muốn thưởng thức vẻ mặt Giang Tê Ngô khi bị ngôn ngữ nàng chọc tức, nhưng Giang Tê Ngô lại biểu hiện có chút thống khổ, tựa hồ đang liên tưởng đến rất nhiều chuyện.


"Em cũng không biết, mỗi lần em kết bạn với ai thì bạn trai của người ta hầu như đều chuyển sang tỏ tình với em".


Phương Nhan có thể tưởng tượng ra được cảnh đó, cô gái này cho dù không làm gì cũng phảng phất là đang câu dẫn người. Nàng cũng không nói thêm, muốn cách tấm chăn giúp đỡ Giang Tê Ngô xoa bụng, lại phát hiện cái chăn hơi dày. Có xoa bao lâu cũng sẽ không có hiệu quả.


"Chị cho tay vào nha". Phương Nhan báo trước một câu.


"Huh?" Giang Tê Ngô còn chưa kịp phản ứng thì tay Phương Nhan đã vươn vào trong chăn, khi cái bụng bị sờ đến, trong nháy mắt có loại cảm giác khác thường từ bụng lưu chuyển đến toàn thân, làm cho Giang Tê Ngô sợ đến mức muốn đẩy ra người trước mắt.


Nhưng người này là con gái, mà cô cũng là con gái.....Giang Tê Ngô cố gắng tỏ ra bình thường, tuyệt đối không thể bị đối phương phát hiện sự khác lạ của mình.


Phương Nhan cũng thật không chú ý, bởi vì trước đây nàng từng đau bụng kinh, bạn cùng phòng luôn giúp nàng xoa như vậy. Chỉ cần tìm đúng vài cái huyệt vị, liền có thể hóa giải cơn đau.
Còn người bạn cùng phòng kia về sau thế nào?? Ký ức Phương Nhan bắt đầu mờ nhạt, thậm chí không nhớ rõ đường nét khuôn mặt người ta, ấn tượng duy nhất chính là cô bạn đó có hai má lúm đồng tiền, cười rộ lên hết sức đẹp mắt.


Ngược lại chuyện xoa bụng xảy ra rất nhiều lần nên nàng hoàn toàn có thể nhớ kỹ mấy huyệt vị. Phương Nhan đơn thuần xoa, còn Giang Tê Ngô bị sờ đến cắn môi dưới, cô muốn nhắc Phương Nhan là thủ pháp xoa bụng này hơi kỳ quái, nhưng khi nhìn lên, cô thấy ánh mắt Phương Nhan căn bản đang lạc vào cõi thần tiên.


Trong mắt chị gái này căn bản không có cô. Vào giờ khắc này, cô bỗng nhiên cảm thấy thất lạc, cô nắm lấy cái tay kia nói, "Được rồi...".


Phương Nhan bị kéo tay mới phản ứng lại, trong nháy mắt nàng rụt tay về, Giang Tê Ngô lại cảm thấy trên bụng trống không. Thế nhưng không thể không nói, sau khi được xoa, bụng cô trở nên rất thoải mái. Cô thậm chí cảm thấy thay vì đau đến chết đi sống lại như mọi lần thì hôm nay có thể yên giấc rồi. Nhưng Phương Nhan thì vẫn chưa yên, nàng ngồi dậy đi lấy túi giữ nhiệt đưa nó cho cô ôm vào trong ngực.


Túi giữ nhiệt rất nóng, nóng đến làm đầu óc Giang Tê Ngô mơ hồ. Cô nhìn Phương Nhan, tưởng chừng mình đang nằm mơ.


"Em làm gì nhìn chị như vậy, chị đây thích đàn ông, coi như cho chị gấp ba giá, chị cũng sẽ không phục vụ em đâu". Phương Nhan giả vờ sợ sệt, lấy tay che lại xương quai xanh mê người.


Bị Phương Nhan trêu, Giang Tê Ngô bật cười, "Không có gì, chẳng qua là em cảm thấy...có vẻ chúng ta rất hợp nhau".


Phương Nhan cũng cười theo, nhưng trong lòng trầm xuống. Chỉ mới tiếp xúc mấy giờ thôi mà nàng đã phát hiện hình như mình không cách nào xuống tay được với cô gái đơn thuần này.


'Quên đi thôi, cứ bình an theo cô ta trôi qua đêm nay vậy'.


Phương Nhan tự an ủi, nàng nghĩ bản thân thế này có phải quá mức lãnh đạm hay không, có lẽ vì nàng sớm đã không có cảm xúc yêu đương gì với chồng. Mà biết đâu cũng có lẽ bởi vì Giang Tê Ngô sở hữu mị lực quá mức kỳ diệu.


Thấy Giang Tê Ngô đang chơi điện thoại di động, Phương Nhan cũng từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách, nàng ngồi bên cạnh Giang Tê Ngô, ở trên cái giường nhỏ chật chội tiếp tục kề sát bả vai.


"Chị thích xem tiểu thuyết trinh thám sao".


"Ừ, giết thời gian". Phương Nhan đáp lại, cảm giác được cằm Giang Tê Ngô đang gác trên vai mình, mang theo một mùi vị rất thơm. Phương Nhan xác định Giang Tê Ngô không có phun bất kỳ nước hoa nào. Không hiểu sao nàng lại bị mùi thơm này làm cho ngẩn ngơ, không đọc được chữ nào trong sách.


"Quyển sách này nói về cái gì? Nhìn qua có vẻ kinh dị..."


"Chuyện về một tiểu tam vì muốn giật chồng nên đã hành hạ dày vò người vợ". Phương Nhan vắn tắt.


"Rành rành là tiểu tam vậy mà thật không biết xấu hổ a!" Giang Tê Ngô lập tức nhíu mày, như thể cô rất phản cảm với cái từ tiểu tam.


Phương Nhan âm thầm cười nhạt, bất quá về cơ bản có thể xác định Giang Tê Ngô thật sự không biết bạn trai cô có một người vợ kết hôn đã năm năm, càng không biết giờ phút này người vợ đó đang cùng chung chăn gối với cô.
"Không phải, cô tiểu tam này từ đầu là bị lừa gạt, về sau dù phát hiện mình là tiểu tam nhưng cô ta lại lựa chọn không rời đi".


"Tại sao?" Giang Tê Ngô không hiểu.


"Bởi vì cô ta yêu gã đàn ông kia, hắn đã lừa dối cô ta, nói bản thân chỉ còn sống được ba tháng, còn nói vợ hắn luôn bạo hành hắn..." Phương Nhan tiếp tục giải thích.


"Chuyện này thì..." Giang Tê Ngô không biết phải nói thế nào, có lẽ bởi vì cô chưa từng trải qua thực tế.


"Quyển này hay lắm...mới hơn mười giờ, em muốn đọc thử không?" Phương Nhan gợi ý, nàng thật ra đã đọc nó một lần rồi.


Giang Tê Ngô gật đầu, cô cũng cảm thấy căn phòng này tẻ nhạt. Không có mạng internet, không có tivi máy tính, đối với người trẻ bây giờ mà nói, cuộc sống sinh hoạt như vậy quả thực buồn chán. Thử đọc một phát liền đọc tới hơn một giờ.


Phương Nhan có chút mệt mỏi, thấy Giang Tê Ngô nhập tâm như thế, nàng đưa tay đóng lại quyển sách, Giang Tê Ngô quăng cho nàng một ánh mắt u oán, nhìn qua giống chú cún con không được cho ăn, trông rất đáng yêu.


Phương Nhan bị vẻ mặt này chọc cười, chỉ đồng hồ nói, "Đã hơn một giờ...quyển sách này ngày mai em cứ mang về xem đi...". Lời vừa ra khỏi miệng, lại phát hiện hình như nàng đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi.


Nếu nói vậy chẳng khác gì nàng nguyện ý cùng Giang Tê Ngô gặp mặt lần thứ hai.


Giang Tê Ngô tựa hồ thật cao hứng, Phương Nhan thì hối hận không thôi, nhưng nhìn đến nụ cười của cô gái trước mặt, nàng lại không cách nào thu hồi những lời này.


'Mà thôi, ai kêu nàng nhàm chán đến vậy làm chi'.
<* : )) có thể hiểu là rảnh rỗi sinh nông nỗi í >


Phương Nhan tiếp tục an ủi chính mình, nàng cho là mình sẽ không dễ ngủ chung với người xa lạ, không ngờ nằm chưa bao lâu nàng đã ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, lúc Phương Nhan tỉnh dậy đã không còn bóng dáng Giang Tê Ngô.


Trên bàn để lại tờ tiền 500, còn có một tờ giấy, Phương Nhan cầm lên liền thấy mấy chữ viết xinh đẹp đề số điện thoại Giang Tê Ngô cùng lời nhắn cô ấy đã mượn quyển sách mang đi.
Nàng cảm thấy cô gái Giang Tê Ngô này thật không biết phòng bị, đại khái cũng bởi vì ngốc như thế mới có thể bị chồng mình lừa gạt. Bất quá, Phương Nhan quyết định đặt chuyện ngoại tình của chồng sang một bên, bây giờ nàng có chuyện quan trọng hơn cần làm.


Lúc này hơn bảy giờ, Phương Nhan lấy điện thoại di động ra nhìn, có một tin nhắn mới.


[ Ở dưới lầu. ]


Nàng thay xong y phục chuyên nghiệp, đứng xem do dự một hồi, cuối cùng vẫn đeo lên cặp kính đen. Khí chất theo y phục mà thay đổi, khí tức ôn nhu bị mắt kính thu liễm, tản ra vẻ giỏi giang cường đại, so với cô gái điếm trang điểm loè loẹt đêm qua, cứ như là hai người khác biệt.


Nàng đi rất nhẹ xuống lầu, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh, lúc đầu dựa theo đạo lý mà nói nàng không nên tiếp xúc với người bên cục cảnh sát, có một số việc, nàng phải tự mình đi hiện trường điều tra chân tướng.


Đi qua một con phố, có một chiếc xe đậu ven đường. Phương Nhan nhẹ nhàng gõ kính xe, cửa xe bên ghế lái phụ mở ra. Nàng không chút do dự ngồi lên liền thấy đội phó Lý Bân Bân đang ngáp. Nhìn thấy Phương Nhan, hắn đưa bữa sáng đã mua sẵn qua cho nàng.


Phương Nhan cũng không khách sáo, đón nhận bữa sáng cắn một cái, dò hỏi: "Tra án tử suốt đêm qua à?".


Lý Bân Bân ừ một tiếng, sau đó khởi động xe, hiển nhiên là không có khí lực phản ứng học tỷ của mình. Phương Nhan cũng không để tâm, vừa ăn vừa lật nhìn sơ qua tư liệu. Rõ ràng là đang trông coi hình ảnh tử thi, vậy mà nàng vẫn ăn được hết sức bình thường.


8:10, hai người đến địa điểm.


"Lý đội phó!".


"Lý đội phó!".


Khu vực này đã bị vòng dây phong toả, vừa nhìn thấy Lý Bân Bân xuất hiện, những người khác nhao nhao chào hỏi, đồng thời cũng đưa mắt chào người đồng hành Phương Nhan.


Sau khi Phương Nhan về nước ba tháng, danh tiếng nàng phát triển rất mạnh ở tổ trọng án, cũng vì vậy mà mặt mũi tổ trưởng tổ trọng án - Mai Thanh Vận trông rất khó coi, cho nên Phương Nhan mới bị an bài nhiệm vụ gái điếm.


Nhưng ai cũng biết, không phải tổ trưởng đố kị tài hoa của Phương Nhan, mà bởi vì tổ trưởng thích Lý Bân Bân. Khổ nỗi hết lần này tới lần khác Lý Bân Bân lại không chút nào phát hiện, chỉ một mực vây quanh Phương Nhan.


Thấy Lý Bân Bân đến cùng Phương Nhan, khuôn mặt tổ trưởng tổ trọng án càng nhăn nhúm, Phương Nhan biết chị ta lại sắp nói cái gì, nàng vội hỏi xin đồng nghiệp bên đội hình sự bao tay bao chân, lại đem mũ chụp trùm kín tóc, sau đó mới đi vào hiện trường.


Tổ trưởng tổ trọng án không nói gì thêm, cũng đi vào theo, muốn nghe chút ít cao kiến của Phương Nhan.
Lúc này hiện trường càng thêm rõ ràng, chân dung hung thủ cũng càng thêm hoàn thiện, Phương Nhan suy nghĩ trong chốc lát, cho ra phác hoạ, "Hung thủ nam, tuổi tác có thể tập trung ở 25-26 tuổi...có phức cảm tự ti về tướng mạo".


"Khoan đã, sao cô biết hắn tự ti". Tổ trưởng tổ trọng án cảm thấy Phương Nhan phán đoán quá mơ hồ.