Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 164: Chuyện cũ



Một lát sau La Khỉ quả nhiên tìm đến, nhìn Thất Cân thì thích vô cùng, vừa đùa với hắn vừa cười nói: “Đứa nhỏ này thật rất giống Vương gia, nha, còn ʍút̼ tay kìa.” Nàng ta không chanh chua giống trước kia, ngược lại cong cong mi mắt, nhìn bộ dạng đúng là rất yêu thích hài tử. Nàng ta cười nói: “Rốt cuộc vẫn là ngươi đạt được hạng nhất, có được vị trí đứng đầu. Mấy người chúng ta không có một ai có phúc khí như vậy. Ta chỉ có một việc không rõ, trước kia ngươi rõ ràng là mang tâm tính của hài tử khiến ta nghĩ một mảnh tâm tình của Vương gia dành cho ngươi coi như cho người mù xem rồi, mà ngươi cũng tự đập tan phúc khí của mình. Lúc đó ngươi lại còn một hai đòi phải về quê, vậy mà không biết sao lại thành? Ta thật sự là nghĩ không ra.”

Mặt Triệu Phác Chân đỏ lên, hỏi lại nàng kia: “Ta cũng không rõ, Cao Linh Quân kia chính là tên ngốc tử thiếu tâm nhãn, mỗi ngày cũng chỉ biết dẫn Vương gia chơi bời lêu lổng, một đóa hoa mị hoặc quyến rũ như tỷ làm sao lại đáp lên người tên ngốc to con kia rồi?”

La Khỉ mở to hai mắt trừng nàng, rốt cuộc nhịn không được bật cười: “Được rồi, được rồi, coi như ta lắm miệng.” Hai người cười nói trong chốt lát, giống như đều nhớ đến những năm tháng trong quá khứ. Một lát sau La Khỉ mới hơi hơi có chút phiền muộn nói: “Lúc trước nương nương chọn ta là thông qua Đậu gia. Người Đậu gia cái gì cũng không biết, chỉ là tiêu tiền mua cả nhà ta nuôi trong nhà, nói rõ phải có nữ nhi xinh đẹp. Đậu gia là dòng dõi thư hương, chuyện này rốt cuộc là làm không cẩn thận nên để người khác biết được. Lúc trước ta một lòng nghĩ có thể đến bên người Thái Tử, lúc đó sẽ có thể đổi đời, không để cho người khác xoa tròn bóp dẹt, không nghĩ tới cuối cùng ta lại đến bên người Tần Vương, con trai ruột của Đậu nương nương. Ta nào dám lộn xộn, sau đó cũng qua những ngày thanh tĩnh, ta bỗng nhiên cảm thấy cứ tìm một nam nhân thành thật trung hậu mà gả rồi sống cả đời cũng không có gì không tốt vì thế ta liền coi trọng Cao Linh Quân. Người này tuy nói xuất thân gia đình huân quý nhưng gia môn tiêu tán, đã không còn gì, chỉ nương nhờ được chút danh tiếng khi xưa mà ở vương phủ tìm một chức vị, cha mẹ hắn cũng không còn nữa, trong nhà đơn giản, lớn lên…… Cũng không tệ lắm……” Mặt La Khỉ nói đến đây thì ửng hồng: “Ta nghĩ ta gả vào sẽ không cần hầu hạ cha mẹ chồng, lại có chút tiền cũng tốt, dù sao cả nhà ta đều ở Đậu gia, đời này chính là không có khả năng thoát khỏi Đậu nương nương. Lúc đó ta nghĩ cứ thanh thản ổn định gả chồng, có thể qua ngày vui vẻ thư thái đã là tốt rồi vì thế ta dành chút tâm tư đi câu dẫn hắn.”

Triệu Phác Chân cười đến không thể nhịn được: “Câu dẫn thế nào? Tỷ thật đúng là không biết xấu hổ……”

La Khỉ nhướng lông mày, mị nhãn như tơ: “Nữ nhân muốn câu dẫn nam nhân thật sự quá dễ dàng, tỉ như giả vờ rớt cái khăn tay, lúc hắn mang đến cho ngươi thì cào cào vào lòng bàn tay hắn, hoặc lúc châm tà cho hắn thì mang thêm một đĩa trái cây ngọt, lúc thay hắn lau mồ hôi thì cố ý giúp hắn lau nhiều vài cái…… Ngươi không hiểu…… Tất cả đều chỉ là ngầm hiểu, hắn nhất định có thể hiểu được.”

Triệu Phác Chân suy nghĩ về Cao Linh Quân, sau đó càng tò mò: “Sau đó thì sao? Cứ thế liền thành sao?”

La Khỉ lại dựng thẳng hai hàng lông mày lên: “Đừng nói nữa, rõ ràng hắn đều bị ta quyến rũ đến không ra bộ dáng gì, mỗi lần nhìn thấy ta đều đỏ mặt, nhìn cũng không dám nhìn vì thế ta liền cảm thấy chuyện này chắc tám chín phần rồi. Vì thế ta liền tìm cơ hội, có một ngày trời nóng ơi là nóng, thư phòng không có người, hắn ở bên đó chờ Vương gia ngủ trưa dậy có gì cần phân phó không. Thời gian qua lâu, hắn cũng ngủ gật, ta lại cố ý đánh đổ chậu nước lên áo hắn, lại giúp hắn cởi áo, rồi thuận thế tiến vào trong lòng hắn, thế mà hắn lại không loạn lên, còn đẩy ta ra chạy mất!”

Triệu Phác Chân mở to hai mắt, mặt La Khỉ hơi hơi có chút xuất thần: “Lúc ấy ta cũng sợ vô cùng. Ta sợ hắn đi tố với Vương gia, đến lúc đó nhất định ta sẽ bị đuổi đi. Nhưng không nghĩ tới chẳng có việc gì xảy ra. Sau đó chiến sự nổi lên, Vương gia bỗng nhiên lãnh binh xuất chinh —— lúc đó ta mới biết mình nhìn lầm, Vương gia thật đúng là giấu đến sâu, lừa gạt được tất cả mọi người, kể cả Cao Linh Quân cũng là kẻ thâm tàng bất lộ.”

“Lúc các ngươi xuất chinh, mỗi lần nhận được tin thắng trận ta đều trắng đêm không ngủ, vừa sợ vừa thẹn. Sợ là đợi Vương gia trở về sẽ lôi ta ra xử lý, mà thẹn là vì tên Cao Linh Quân kia nếu thật là kẻ giấu dốt thì chắc sớm đã nhìn ra chút tính toán của ta rồi. Chắc lúc trước hắn thấy ta mỗi ngày đều đi lấy lòng câu dẫn hắn thì trong lòng đều chê cười không thôi. Thật giống như con mèo vờn con chuột, nhất định phải đem con chuột trêu chọc một hồi, cao hứng dày vò đủ rồi mới đem con chuột một ngụm ăn luôn.”

Triệu Phác Chân hồi tưởng lại thì cũng cảm khái: “Cũng khổ cho tỷ.”

La Khỉ thở dài: “Sau đó thì ngươi cũng biết rồi, Vương gia trúng độc bị mù trở về, sau đó liền nói muốn thả nữ quan bên người đi, lúc này Cao Linh Quân bỗng nhiên cầu hôn ta mà Vương gia cư nhiên cũng đáp ứng…… Hắn rõ ràng có chiến công trong người, hoàn toàn có thể cưới một nữ tử có gia cảnh tốt, đối với tiền đồ của hắn cũng có lợi……”

Triệu Phác Chân không nghĩ tới trong chuyện này cũng nhiều phức tạp, chỉ gật đầu cười nói: “Có thể thấy được lão Cao vẫn có một mảnh nhiệt tình với tỷ, không khiến tỷ phải chịu ủy khuất.”

La Khỉ hơi hơi đỏ mắt: “Coi như hắn có tâm, ta cũng chỉ một lòng đối với hắn là được.”

Triệu Phác Chân biết nàng hiện giờ bỗng nhiên nói với mình những lời bí mật không cho ai biết này chính là gián tiếp tỏ lòng trung thành — hiện giờ thân phận của nàng đã khác, sinh được đích trưởng tử của Vương gia vì thế La Khỉ làm vợ của Cao Linh Quân, tâm phúc của Vương gia thì tự nhiên sẽ không lấy thân phận nữ quan bình đằng ngày trước mà đối xử với nàng. Nàng ta sẽ càng cẩn thận uyển chuyển thổ lộ để lấy được tín nhiệm và hảo cảm của nàng.

Quả nhiên La Khỉ thương cảm trong chốc lát lại nói chuyển qua chuyện khác: “Lúc xây vườn này Vương gia không biết đã sửa bản vẽ bao nhiêu lần, vô cùng tỉ mỉ. Cuối cùng ngài ấy dứt khoát tự vẽ luôn, chỉ là lấy danh Tống tiên sinh đề dưới bản vẽ thôi. Ngài ấy muốn có phòng vẽ tranh, cầm thất, trường đua ngựa, luyện võ, lại sợ ngươi nhàm chán, lại muốn dạy hài tử, bài trí cũng tự mình đi chọn mới yên —— tất cả đều là hoa hoa cỏ cỏ mà ngươi thích, khắp nơi đều là màu sắc rực rỡ, đặt ở đâu, dùng thế nào, làm đến tươi vui cực kỳ…… Còn về phần bà иɦũ ɦσα và nha hoàn cũng là ngài ấy tự chọn. Bà иɦũ ɦσα cũng đã đổi mấy người rồi, không phải quá gầy sợ sữa không tốt thì chính là ngại nói nhiều thanh âm quá vang sẽ làm phiền tiểu thiếu gia. Sau đó còn phải cho người kiểm tra xem có hôi miệng không, trêи người có mùi lạ không, ngũ quan có đoan chính, thân thế phải trong sạch, tính tình mềm mại, tổ tiên ba đời không có người mất sớm. Ta nghĩ tuyển phi chắc cũng chỉ thế này, có khi còn không bằng đâu! Thậm chí đến hài tử của bà иɦũ ɦσα cũng phải mang vào cho ngài ấy nhìn, hài tử nhà người ta phải cường tráng hoạt bát mới được cho qua!”

Triệu Phác Chân lại đỏ mặt, da thịt nàng bởi vì sinh con song nên nở nang ra, có vẻ càng thêm trắng trong, một khi đỏ mặt liền giống như bôi phấn trêи làn da trắng như sữa bò, cả người đẹp vô cùng. La Khỉ nhìn chằm chằm nàng, trong lòng nghĩ nữ nhân này đã sinh hài tử rồi thế mà đôi mắt vẫn sạch sẽ, đại khái người tâm kế thâm sâu thường thích những người trong sạch như suối mát, vừa nhìn đã thấy đáy này đi?

Triệu Phác Chân lại chỉ nghĩ nói sang chuyện khác: “Hoa Uyển, Vân Chu đi ra ngoài thì có tin tức gì không?”

La Khỉ nói: “Vân Chu sinh một nữ nhi, phu quân nàng yêu thương vô cùng, nghe nói hiện tại nàng lại có mang. Hoa Uyển thì không cần phải nói, nàng và sư phụ mình đã thành hôn, hai vợ chồng hiện giờ thay Vương gia ở Lạc Dương kinh doanh một nhạc cụ phường. Bởi vì là sản nghiệp của Vương gia nên cũng không ai đi quấy rối, cuộc sống gia đình vô cùng rực rỡ. Tại thời bọn họ còn chưa có hài tử, nghe nói đối phương đau lòng Hoa Uyển tuổi còn nhỏ, xương hông nhỏ, chỉ sợ sinh ɖu͙ƈ không dễ cho nên vẫn chưa muốn có hài tử. Đại khái những người trong nhạc tịch phường tự mình có cách thức tránh thai.”

“Lam Tranh và Đinh Hương các nàng thì sao?”

La Khỉ bĩu môi: “Ở Lạc Dương thôi, không biết các nàng vẫn bám ở đó để làm gì. Lam Tranh hiện giờ một lòng muốn đầu nhập dưới trướng Thượng Quan Quân, đáng tiếc người ta chướng mắt nàng, lại có người của chính mình nên chẳng đoái hoài. Đinh Hương lại càng kỳ quái, mắt thấy đã hơn hai mươi mà vẫn còn ở trong vương phủ phí hoài năm tháng…… Nhưng ta nghĩ đại khái là nhà nàng nát, mà với tính tình kia có thể là không muốn thay đổi. Vương gia cũng vẫn luôn hào phóng, nàng ta nguyện ý ở lại thì cũng không nói gì, chỉ là hiện giờ trong phủ toàn là người của Thượng Quan Quân người, các nàng cũng không có ngày lành. Vương gia đến đây cũng không mang theo bọn họ, buồn cười lúc trước Lam Tranh còn sợ Vương gia muốn mang nàng tới Trường An, nghe nói còn chuẩn bị không ít lễ vật cho nữ quan bên người Đậu nương nương chỉ để được ở lại Lạc Dương. Nàng ta đâu có biết Vương gia từ đầu tới đuôi đều không hề nghĩ đến mang nàng ta tới đây.”

Trong lòng Triệu Phác Chân kinh ngạc, hóa ra chuyện của Đinh Hương mà La Khỉ cũng không biết. Xem ra La Khỉ cũng không biết nhiều lắm những chuyện liên quan đến Vương gia. Nàng suy nghĩ xong liền tự cười mình, bản thân nàng không biết cũng tường tận được bao nhiêu phần chứ? Rất nhiều chuyện không phải nàng tình cờ biết thì cũng là tự đoán ra không phải sao?

Vương gia từ trước đến nay đều không phải người dễ dàng thẳng thắn chân thành mà đối đãi với người khác.

La Khỉ lại không biết những ý nghĩ này của Triệu Phác Chân, ở trong mắt nàng ta thì trêи người Triệu Phác Chân có khí chất mềm mại sạch sẽ, đích xác đáng giá để Vương gia khuynh tâm. Tới bồi Triệu Phác Chân đầu tiên là vì Vương gia có chỉ thị, khiến nàng ấy không cảm thấy xa lạ buồn tẻ ở nơi mới, thứ hai là vì tâm tư riêng của mình. So với Vương Phi thì Triệu Phác Chân đã sinh được con trưởng mới càng đáng giá để góp sức. Nàng ta vẫn luôn là người thông minh, lại có chút vận khí nên vẫn luôn chọn đúng đường. Nàng ta ở lại bồi Triệu Phác Chân nói chuyện trong chốc lát rồi đến trong viện điều xe để bọn họ đi quanh vườn xem xét một chút, lúc thấy Triệu Phác Chân hơi có chút mệt mỏi mới cáo từ đi ra ngoài.

Buổi tối Lý Tri Mân mới trở về. Hắn quả thực quá bận, thậm chí còn mang theo không ít sổ con và công văn trở về xem. Vừa xem hắn vừa hỏi Triệu Phác Chân: “Đã đi dạo trong vườn chưa? Nàng muốn sửa cái gì không? Muốn gì cứ nói ta sẽ bảo bọn họ làm tốt.”

Triệu Phác Chân cười nói: “La Khỉ tỷ tỷ đã mang ta đi dạo qua, đều làm khá tốt, hôm nay bệ bếp cũng đã đắp xong, ngày mai là có thể nấu cơm. Vương gia có muốn ăn cái gì không?”

Lý Tri Mân cười lắc lắc đầu: “Tùy nàng, nàng muốn cái gì cung được, ta đều thích ăn.” Sau đó hắn cúi đầu tiếp tục xem sổ con, Triệu Phác Chân phảng phất cảm thấy quay lại thư phòng trước kia, nàng cũng tự nhiên mà thay hắn mài mực.

Nàng cúi đầu nhìn Lý Tri Mân đang chuyên tâm đề bút viết chữ, cảnh tượng giống trước kia như đúc, giống như hắn còn chưa cưới Vương Phi, mà nàng vẫn là tỳ nữ hầu hạ bên người hắn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nàng khi đó không có thân phận, mà giờ đến tên họ nàng cũng không có, chỉ là một cô hồn mượn thân phận Bạch gia mà tiến vào……

Lý Tri Mân lại cảm giác được loại kiên định quen thuộc này. Đã lâu hắn không hưởng thụ được cảm giác nắm được hết mọi thứ trong tay như thế này. Vì nữ tử bên cạnh và hài tử của bọn họ, hắn giống như lại có thể khoác chiến bào, vọt lên chiến trường mà chém giết, vì bọn họ đoạt lấy tất cả.