Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 22: 22





Phải làm gì, để rời khỏi nơi này được đây?
Hạ Ý ngẩn người nhìn mặt biển, cảm giác đau đớn trên trán càng lúc càng rõ, cũng không biết có phải ảo giác hay không, lần này tỉnh lại, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, đầu óc kêu ong ong, hắn tưởng là bởi mình hao sức quá đà, nhưng dựa vào đá ngầm, mắt vẫn tối từng hồi như cũ, tựa như có rất nhiều âm thanh vang lên trong đầu, nhưng nhất thời lại nghe không ra, dày vò cho dạ dày hắn không ngừng co giật ứa dịch chua.
Sau khi cảm thấy không ổn, hắn lập tức đưa tay ra sau để vịn vào thứ gì đó, ai ngờ không giữ được thăng bằng nên ngã chúi xuống.
Vầng trán dán vào lớp vảy nhẵn bóng lạnh lẽo, tầng tầng lớp lớp khiến Hạ Ý chợt giật mình, gắng gượng tỉnh táo lại.
Đây là người cá, sống hơn hai mươi năm hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trên trái đất vậy mà thực sự tồn tại loại sinh vật ấy, dưới thắt lưng là đuôi cá được bao phủ bởi lớp vảy bạc tinh mịn, vây cá nơi cuối cũng giống như trên cánh tay, trong mờ tựa sa mềm, được nâng đỡ bởi một vài chiếc xương cá thon dài uốn cong, ngoại trừ suối tóc bạc nhạt dài đến eo, trên người không có bất cứ thứ gì che thân, nửa người trên cực kỳ giống con người, thậm chí trên ngực cũng có điểm đỏ nhạt như ẩn như hiện.
Hạ Ý chỉ mắc chứng tự kỷ, tính thẩm mỹ của hắn không có vấn đề, người lặn ngụp trong showbiz, mỹ nam mỹ nữ đều nhìn quá nhiều.

Cũng không quan tâm là thật hay giả, trang điểm hay phẫu thuật thẩm mỹ, tóm lại cảnh đẹp ý vui nhiều vô kể.
Người cá trước mắt, thật ra không được mỹ lệ, cũng không thể nói là xinh đẹp, chỉ là màu tóc và màu mắt khác thường kia, cũng như tính đặc thù ở hình dạng của bản thân nó, khiến nó có một sức hút yêu dị đặc biệt, môi nó mỏng mà không màu, không biết cớ sao, Hạ Ý rất kỳ quái mà nghĩ hôn lên nhất định sẽ rất mềm mại.
Lắc lắc đầu, Hạ Ý lấy tay đỡ trán, có chút mê man.
Cảm giác chóng mặt của hắn dường như ngày càng nặng hơn.
—— Thật ra Hạ Ý không nên rời biển, siêu năng lực của hắn đã mạnh hơn ban đầu rất nhiều, hơn nữa vì nguyên nhân nào đó, hắn đang dần nghe được sóng hạ âm, không may sóng hạ âm rất có hại cho con người, nếu là người bình thường, ở gần trong môi trường có sóng hạ âm thường xuyên như vậy, đã chóng mặt hoặc bất tỉnh nhân sự.
Sự dao động tinh thần của người có siêu năng lực rất mạnh, Hạ Ý nghe được âm thanh mà đáng lẽ hắn không nên nghe được, vả lại sẽ thích ứng từng bước, cách làm đúng nhất chính là trước hết ngâm trong nước có lợi nhất cho hắn.

Có điều những việc đó, Hạ Ý không biết, Siren cũng không rõ, quái vật biển thì càng không hiểu.
"Siren, ngươi lên bờ làm gì vậy?"
"Đúng đấy, ngươi sẽ bị không khí nghẹt chết!"
"Đần độn! Chỉ ngươi là bị, ta và Siren thì không!"

"Vì sao chứ?"
"Vì ngươi là cá, ta không phải."
"Lẽ nào Siren không phải cá à?"
Cá đai vua và cua bự vừa đánh nhau, vừa bận nói chuyện, những sóng hạ âm này có tần số khoảng 16 héc, dù chúng không gây tổn thương lớn dẫn đến chết người, nhưng chúng vẫn rất hỗn loạn, đặc biệt là siêu năng lực của Hạ Ý chỉ mới xuất hiện được một thời gian, hiện tại đã rời nước, hắn không cách nào phân biệt được những tiếng động lạ đó có nghĩa là gì.
Hắn chỉ cảm thấy khắp người mệt mỏi, đầu váng mắt hoa, dạ dày ứa dịch chua, hắn còn tưởng rằng đó là do đói.
Vảy cá mà trán và bàn tay chạm đến, lạnh lẽo nhẵn bóng lại rất cứng.
Khác biệt lớn nhất của người cá, thật ra có khi là ở nhiệt độ cơ thể, Hạ Ý mệt mỏi vô cùng, lúc khó chịu như vậy thì càng cảm thấy cái loại lạnh lẽo này hết sức thoải mái, đầu cũng bớt đau, thế nên hắn đành miễn cưỡng tự mình ngồi dậy, mà đối với Siren, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể của Hạ Ý, làm nó thư thái đến nỗi buồn ngủ, nên cũng chẳng đẩy ra.
"Huh, huh."
Tiếng động này không lớn, rất khẽ khàng, lẫn trong tiếng sóng vỗ vào nham thạch, bởi thế rất khó nhận ra, chưa kể đầu óc của Hạ Ý còn đang kêu ong ong, nên chẳng hề nghe thấy gì, vì vậy một cái bóng có đường kính khoảng 10 mét dưới biển ngày càng rõ ràng hơn.
Nước biển dần dần rút khỏi cái bóng đó, quá trình này khá chậm chạp, một cái mai màu nâu đỏ ló ra trước tiên, sau đó là một cái kìm to bằng một chiếc bàn làm việc, hoặc có thể nói là càng cua, cao cao giương khỏi mặt biển, hai chiếc càng cua còn một lớn một nhỏ, bên nhỏ bằng nửa bên lớn, hiện giờ cái kìm đó đang kẹp hờ một con cá buồm.
Con cá lớn vốn bị dòng xoáy xoay ngất này vừa rời nước biển, liền tỉnh lại ngay tắp lự, tức khắc ra sức giãy giụa, cá buồm chẳng những to đầu, mà còn rất khỏe, dù có sợ hãi quái vật biển, thì cũng phải chạy!
Dè đâu nó vừa vung đuôi, quái vật biển hư hư thực thực là con cua bự kia đã thẳng thừng làm một động tác.
"Rắc!"
Cái kìm bên nhỏ chuẩn xác cắt đứt hàm trên trông như gươm bén của cá buồm, sau đó không màng con cá buồm này đau đớn giãy giụa, trực tiếp đưa kìm lớn kẹp lấy, giơ lên cao, ngả ra sau rồi nhanh chóng vung lên trước.
"Rầm!"
Ném lố, con cá buồm với vết thương thật sâu hình răng cưa bay qua đá ngầm và rơi xuống phía bên kia biển.
"..."
Hạ Ý đột ngột ngồi dậy, suýt nữa tối mắt ngã lại lần nữa, hắn căng thẳng vô cùng, là quái vật biển đến ư?
Bên này đã cách bờ biển rất xa, chỉ có thể lờ mờ thấy được nước biển nơi xa quả thực có một bóng đen đục ngầu.


Nhưng không biết là con cá lạ kia hay là ảnh ngược vốn có, Hạ Ý đã thực sự lo sợ, cho nên nhìn cái bóng cũng cảnh giác cực kỳ, hắn cảm giác được tiếng nước do sóng biển mang đến vừa rồi không phải từ hướng lên bờ ban nãy, mà là một bên khác.
Đảo hoang này, đã thực sự bị quái vật biển bao vây rồi ư?
Cũng đúng, một con cá lạ dài như vậy, có lẽ đủ để quây một vòng quanh hòn đảo này.
Nếu muốn thoát khỏi, đoán chừng phải nhân lúc nó ngủ, tiếp đó nghĩ cách tìm được hướng đầu nó, mới có thể thành công lừa được.

Nhưng có một rắc rồi là, nước nơi đây đối với quái vật biển mà nói, thực sự quá nông, chỉ cần gợn nước hơi lớn chút, là sẽ bị phát hiện, chưa kể còn không biết độ nhạy bén của các bộ phận khác trên cơ thể con cá lạ này có cao hay không.
Hạ Ý cố gắng suy nghĩ, hắn nghe được gió biển có mùi máu thoang thoảng.
Là quái vật biển đang ăn cá ư?
Trước đây nơi này vẫn luôn không thấy được con cá con tôm nào là do bị quái vật ăn hết sao? Còn những con cá mòi đó vì có độc nên mới được mình tìm thấy? Thôi cứ cầu nguyện rằng có cá trong biển đi, bằng không lúc chạy trốn, xuống nước sẽ khó tránh khỏi làm nước dao động,
Phải rồi, tốc độ của người cá chắc chắn rất nhanh.
Hạ Ý nhìn Siren, nét mặt bỗng nhiên hết sức phức tạp, chỉ cần không có mình, người cá này nhất định có thể chạy thoát được!
Ừm, vậy không cần xuống nước cùng nhau, chờ đến chạng vạng, chia nhau ra, hắn tin rằng loại sinh vật này sẽ biết trốn tránh nguy hiểm.
Hạ Ý che bụng, cảm thấy mình nhất định đã đói đến mức đầu váng mắt hoa.
Cứ việc bất đồng ngôn ngữ, nhưng động tác này của Hạ Ý vẫn rất dễ hiểu, người cá không quen khẽ đong đưa đuôi, không có cảm giác dòng nước quen thuộc, cơ thể cũng không thể di chuyển tùy ý, thực sự rất phiền, nhất là còn gặp phải một con cua bự ném đồ không chuẩn!!
Cua và cá đai vua trong biển phát ngốc nhìn cá buồm hấp hối giãy giụa.

Trên trái đất có một số sinh vật chuyên ăn con mồi đã chết, một số khác lại chỉ cần còn sống, hoặc phải tự mình giết chết, thật không may khi người cá cũng là loại sinh vật này.


Chúng tuy dựa vào tiếng hát, say đắm cảm xúc âm u của con người, coi đó là hưởng thụ và mồi ăn, nhưng người cá không thể thường xuyên tìm được con người, chẳng lẽ chúng sẽ đói chết ư?
Tất nhiên là không, giống như con người không dựa vào vitamin để no bụng, nhưng vitamin là thứ không thể thiếu.
Siren thường hay nói muốn ăn kẻ nào đó, nhưng nếu thật sự muốn ăn, cả đám quái vật biển cũng chẳng con nào sợ, người cá ăn cực kỳ ít, hơn nữa chỉ chọn thịt sống, chẳng hạn như cá gissu*, cá vây tia* hay là động vật có vỏ, thường là thức ăn hay ăn, chỉ ăn chỗ ngon nhất, sau đó rất lãng phí mà vứt đi mặc kệ, ai đi theo Siren đều rất tốt phúc, cứ vậy há mồm ăn là được.

Mà dùng sức ăn của Siren, đoán chừng một miếng thịt nhỏ trên người của bất kỳ quái vật biển nào cũng có thể khiến nó no chết.
Tất cả quái vật biển quen thói nói như vậy, chỉ là do, ừm, chúng là quái vật, không biết cách đe dọa nào khác = =
Tóm lại là con cá đang hấp hối này sắp hẹo.
Cá đai vua không ngại ngùng há miệng cắn, cua thì đưa kìm xé, vừa ăn vừa tiếp tục thảo luận:
"Lần sau ném đúng vào!"
"Vậy ngươi ném đi!"
"Ta không mọc tay!!"
"Hừ, nếu không phải nước biển nơi này quá nông, chỉ có hai chúng ta hành động như thường..."
"Khoan đã, chỉ bằng ngươi? Bò một đoạn đường ba ngày?"
"Ceto!! Ta muốn ăn ngươi!"
Lần tiếp theo sau khi nổi quạu, sóng âm nháy mắt lại hạ thấp vài héc, Hạ Ý sắc mặt tái nhợt nằm nhoài trên đá ngầm.
Người cá nào đó lập tức nổi cơn:
"Câm miệng, tất cả câm miệng, còn không ném một con cá buồm lên đây, ta sẽ ăn thịt các ngươi!"
Hạ Ý vốn đang khó chịu đến nỗi không thể động đậy, đột nhiên mở to hai mắt, hắn chợt nhớ tới một giọng nói, đã từng trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn, tuy rằng có chút chói tai, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, ngoài vài từ mấu chốt nghe không hiểu, ném? Ném cái gì cơ? Hạ Ý khiếp sợ, nỗi lòng loạn tung.

Rốt cuộc là ai đang nói chuyện?
—— Ngẫm lại thức ăn của người cá, là có thể biết sóng hạ âm của Siren mới phải cách phạm vi lý giải của tinh thần lực Hạ Ý gần nhất.

"Bịch!"
Một con cá buồm không có hàm trên bị quăng lên bờ, ra sức vùng vẫy trên đá ngầm, do lực cơ bắp khỏe, nên nhảy lên cao vô cùng.
Siren vươn tay, nhưng lại phát hiện không có cách nào để đến gần con cá.
Đây là một phát hiện mới lạ và buồn phiền, trước giờ chưa từng có tình trạng đối mặt với thức ăn lại không thể ăn.
Nhưng động tác của nó rõ ràng đã thu hút sự chú ý của Hạ Ý, là muốn đến gần con cá kia sao?
Con cá lớn như vậy đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tìm chết tự nhảy lên bờ.
Lẽ nào?
Ban nãy là người cá này đang nói chuyện? Vậy nó đang nói với ai? Ai ném cá lớn lên?
Mặt Hạ Ý nháy mắt không còn giọt máu.
===================
Chú thích:
*Cá gissu: Cá gissu Nhật Bản, Pterothrissus gissu, là một loài cá của họ Albulidae.

Cá gissu Nhật Bản phân bố tại nước sâu ngoài Nhật Bản.

(WiWikipedia)
*Cá vây tia: Lớp Cá vây tia là một lớp chứa các loài cá xương có vây tia.

Về số lượng, chúng là nhóm chiếm đa số trong số các động vật có xương sống, với khoảng 33.200 loài đã biết được bắt gặp ở mọi môi trường nước, từ các ao, hồ, đầm nước ngọt đến các môi trường nước mặn của biển và đại dương.

(Wikipedia).