Lớp Vỏ Bọc

Chương 4



-------------

Mạnh Chiêu leo cầu thang lên tầng hai, đi về phía văn phòng điều tra tội phạm.

Cảnh sát lui tới bước đi vội vàng, một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi đang ngồi ghế dài trên hành lang. Người đàn ông hơi cong lưng xuống, giống như đang ngẩn người với bức tường trắng đối diện.

“Trở về sửa lại tài liệu vụ án, lát nữa họp thì sắp xếp một vài manh mối cho mọi người.” Mạnh Chiêu hạ giọng nói với Trình Vận.

Trình Vận tiếp nhiệm vụ này rồi trở về văn phòng, Mạnh Chiêu thì đi đến chỗ người đàn ông kia: “Ông là… cha của Chu Diễn?”

Người đàn ông lấy lại tinh thần, đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Chiêu, sau đó nhanh chóng đứng lên: “Đúng, là tôi… cậu là?”

“Tôi là cảnh sát hình sự Mạnh Chiêu phụ trách vụ án này.” Mạnh Chiêu bắt tay với ông.

“Cảnh sát Mạnh,” Đối phương biết được thân phận của anh sau đó hơi vội vàng hỏi, “Tìm được hung thủ chưa?”

“Vẫn đang điều tra, nếu có kết quả sẽ có người thông báo cho ông ngay lập tức.”

“Nhờ cậy vào các cậu, đứa trẻ Chu Diễn này số khổ quá,” Người đàn ông thở dài, “Cha nó mất sớm, mấy năm trước mẹ nó dẫn nó đi theo tôi, kết quả chưa sống vui vẻ được mấy năm cũng bị bệnh mà đi. Trước khi đi mẹ nó còn nhờ tôi chăm sóc tốt cho Chu Diễn, bình thường tính cách và nhân phẩm của đứa trẻ này không chê vào đâu được, sao lại xảy ra chuyện như vậy…” Ông đang nói lại thở dài một hơi.

“Chuyện đã xảy ra, ông cũng nén bi thương,” Nhìn biểu cảm đau xót hiện ra trên mặt đối phương, Mạnh Chiêu cũng không khỏi hơi u sầu, nhưng anh lên tinh thần rất nhanh, đi vào vấn đề chính, “Làm phiền ông giúp đỡ nhớ lại xem, gần đây Chu Diễn có xảy ra mâu thuẫn với người khác không? Hoặc là ông có nhìn thấy cậu ta có chỗ nào khác thường không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi và Chu Diễn xem như cũng có một khoảng thời gian không gặp nhau, lần cuối cùng gặp nó, thoạt nhìn nó rất vui, nó đổi sang căn nhà rộng, cũng tại tôi, trước đó vài ngày con gái tôi sinh, tôi luôn bên chỗ con bé chăm cháu, bận đến mức không thường liên lạc với nó…”

“Ông còn có con gái riêng?” Mạnh Chiêu bắt lấy trọng điểm, “Hai anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chắc là quan hệ rất tốt nhỉ?”

“Quan hệ tốt, vừa nghe Chu Diễn xảy ra chuyện, con bé cũng đòi đi theo, được người bên nhà chồng khuyên ở lại, dù sao người ở cữ không được ra gió.”

Mạnh Chiêu gật đầu: “Được, vậy ông lại cẩn thận nhớ lại, xem có thể nhớ ra manh mối gì, lát nữa vẫn phải tìm ông làm biên bản chính thức. Bên tôi còn có một cuộc họp…”

Không đợi anh nói xong, người đàn ông kia luôn miệng nói: “Cậu làm việc đi, phá án quan trọng hơn.” Ông duỗi tay nắm chặt cánh tay Mạnh Chiêu, “Cảnh sát Mạnh, nhờ cậy các cậu nhất định phải bắt được hung thủ.”

“Chắc chắn rồi.” Mạnh Chiêu nói.

*

Mười phút sau, trong phòng họp cục thành phố, Mạnh Chiêu vừa nghe những người khác báo cáo tình tiết vụ án, vừa sửa lại tài liệu trong tay: “Tình huống bên Lệ Cẩm sao rồi?”

“Nhìn từ độ cứng của thi thể, phán định sơ bộ thời gian người chết tử vong vào khoảng từ tám giờ đến mười một giờ tối hôm qua, nhưng thời gian cụ thể vẫn phải đợi sau khi giải phẫu thi thể mới có thể thu nhỏ phạm vi. Nhìn từ sợi dây lưu lại ở vết dây hằn, công cụ gây án của hung thủ chắc là loại dây bện nylon.” Lệ Cẩm chiếu một loại hình ảnh dây bện thường gặp, sau đó nói tiếp, “Lúc đó người chết đã giãy giụa kịch liệt, trong móng tay để lại sợi quần áo của hung thủ, nhưng không kiểm tra được DNA.”

Mạnh Chiêu gật đầu, tiếp theo chiếu một đoạn video ngắn trên màn hình, là hình ảnh phát trực tiếp của Chu Diễn.

Thoạt nhìn tâm trạng của Chu Diễn khá tốt, đang nói chuyện với fans: “Phúc lợi của hai triệu fans… Các bạn muốn gì nào? Ngoài hát ra tôi không biết gì khác… Mặc đồ nữ hát? Thật không vậy? Thôi thôi, chắc chắn sẽ rất kinh khủng… Các bạn thật sự muốn xem hả? Vậy tôi sẽ cân nhắc…”

Video tạm dừng, Mạnh Chiêu đặt bút laser lên bàn: “Trình Vận, em dựa theo tình huống mọi người vừa báo cáo, sắp xếp lại toàn bộ tình tiết vụ án.”

Trình Vận đáp một tiếng, hắng giọng nói: “Đoạn video đội phó Mạnh vừa chiếu này là hình ảnh phát trực tiếp nửa tháng trước đó của Chu Diễn, lúc ấy fans Weibo của Chu Diễn sắp cán mốc hai triệu, cho nên anh ta đang hỏi fans muốn phúc lợi gì.”

“Theo bạn bè Chu Diễn nói, ban đầu Chu Diễn đã chuẩn bị một bản nhạc gốc để tặng lại fan, nhưng fan đều nói muốn xem anh ta mặc trang phục nữ, mặc dù Chu Diễn không tình nguyện lắm nhưng vẫn cân nhắc phân đoạn này xem như trứng màu trong buổi phát trực tiếp cho fan bất ngờ.”

“Một tuần trước khi xảy ra chuyện, Chu Diễn đến Nham Thành tham gia một lễ trao giải âm nhạc trên mạng, anh ta ở Nham Thành  khoảng một tuần, hai ngày trước khi ra ngoài đã đặt trên mạng một đơn hàng là váy liền áo màu đỏ, một đôi cao gót và một mái tóc giả, còn có một bộ trang điểm, giao hàng đến vào ba ngày sau. Lúc đó Chu Diễn không ở nhà, những vật này được anh giao hàng để trong hộp đồng hồ nước ngoài cửa.”

“Cho nên chiếc váy liền áo Chu Diễn khoác trên người khi chết, kể cả giày cao gót còn có phấn mắt và son môi bôi lên mặt, đều là đơn hàng Chu Diễn mua trên mạng lúc đó. Tạm thời vẫn chưa tìm được những vật này trong thùng rác gần đó.”

“Một ngày trước khi xảy ra vụ án, bảy giờ mười phút tối Chu Diễn quay về Nham Thành, ngày xảy ra vụ án, ban ngày anh ta không đi ra ngoài, buổi tối hẹn bạn bè ăn cơm tại một quán ăn gần nơi xảy ra vụ án. 7 giờ 28 ra ngoài, lúc liên hoan Chu Diễn uống ít rượu, mặc dù không đến mức rất say nhưng đi đường hơi lắc lư, theo lời kể của bạn anh ta, lúc ấy Chu Diễn nói rằng sau khi ăn cơm xong anh ta còn có việc, cho nên không dám uống nhiều quá, nhưng những người khác trên bàn cơm không rõ anh ta có chuyện gì, có thật sự có chuyện không…”

Họp xong, Mạnh Chiêu đi tìm Chu Kỳ Dương lấy giám sát gần hiện trường xảy ra vụ án để xem. Tuy vị trí và chất lượng quay chụp của camera này đều rất kém, nhưng tốt xấu gì cũng có tác dụng tham khảo.

“Anh Chiêu, vụ án này không dễ tra đúng không?” Chu Kỳ Dương dựa vào thành ghế, “Manh mối vừa nhiều vừa hỗn tạp, em nghe xong cũng nhức đầu.”

“Ừ,” Mạnh Chiêu kéo thanh tiến độ video, “Anh cũng nhức đầu.”

“Anh nói xem có phải vì suốt ngày Chu Diễn phát trực tiếp quá muộn, quấy nhiễu dân mới bị hại không? Tình huống này trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra, đụng phải người có nhân cách hơi phản xã hội, chuyện có tí tẹo cũng có thể nghĩ ra cách giết người. Hơn nữa cùng một tòa nhà, lấy trộm giao hàng chẳng phải rất dễ dàng sao?”

“Vậy cậu cảm thấy tại sao phải trang điểm cho thi thể?” Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm giám sát hỏi.

“Càng là phản xã hội càng sẽ có một vài sở thích bi3n thái nhỉ.” Chu Kỳ Dương đáp.

“Ý tưởng này của cậu, đơn giản quá…” Mạnh Chiêu nói được một nửa bỗng cầm con chuột tạm dừng màn hình giám sát lại.

Đây là? Anh phóng to hình ảnh, nhìn người xuất hiện trong hình ảnh, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, chẳng lẽ là – Lục Thời Sâm? Lục Thời Sâm từng đến hiện trường vụ án? Trùng hợp đúng không?

“Sao vậy anh?” Thấy sắc mặt Mạnh Chiêu khác thường, Chu Kỳ Dương cũng nhìn về phía hình ảnh theo dõi, “Người này có vấn đề.”

“Hai mốt giờ mười bảy phút…” Mạnh Chiêu nhìn thời gian hiển thị dưới góc phải giám sát, lại tiếp tục nhất nút phát.

Video giám sát tiếp tục phát, Lục Thời Sâm trên màn hình đi vào cổng vòm trước tòa nhà cũ, biến mất trong hình ảnh đang giám sát. Mạnh Chiêu tua video về sau, mười một phút sau, Lục Thời Sâm lần nữa xuất hiện trong hình ảnh, lần này từ bên trong cổng vòm đi ra.

“Mười một phút…” Chu Kỳ Dương ở bên cạnh lẩm bẩm nói, “Trước tiên ghìm chết người, sau đó kéo đến chỗ khuất, nếu là tay già đời có kinh nghiệm gây án phong phú, cũng có thể làm được, nhưng trước đó chị Lệ Cẩm đã phân tích kỹ thuật từ vết dây hằng, hung thủ rất có thể là tay mơ mà… Chuyện này hình như hơi mâu thuẫn.”

“Cắt đoạn video này gửi cho anh.” Mạnh Chiêu nói.

Đúng lúc này, Nhậm Bân xuất hiện ngoài cửa, cong ngón tay gõ cửa một cái: “Đội phó Mạnh, tìm được điện thoại của Chu Diễn trong một thùng rác gần phố Hoa Đình.”

Mạnh Chiêu đứng dậy khỏi ghế ngồi, nhận điện thoại Nhậm Bân đưa tới, dùng ngón tay thử nhập mật khẩu iPad của Chu Diễn trên màn hình qua túi vật chứng – mở khóa.

Anh mở nhật ký cuộc gọi trong điện thoại ra, bên trên hiển thị trong khoảng thời gian 9 đến 10 giờ tối ngày 13, chiếc điện thoại này từng nhận được một cuộc gọi từ số lạ, thời gian trò chuyện kéo dài 9 giây.

“Tra nhật ký cuộc gọi này.” Mạnh Chiêu dùng đầu ngón tay chỉ dãy số này nói với Nhậm Bân.

Nhận Bân đáp một tiếng, nhớ kỹ dãy số kia.

Ba giờ chiều, bộ phận pháp y và bộ phận giám định vật chứng lần lượt đưa ra kết quả.

Lê Cẩm thu nhỏ phạm vi thời gian tử vong của Chu Diễn trong vòng nửa tiếng trước và sau 21 giờ 30 phút ngày 13, trong khoảng thời gian 9 đến 10 giờ tối hôm đó, cũng có thể là thời gian tử vong của Chu Diễn.

Mà kết quả giám định vật chứng là sợi lông trên cơ thể người chết, và sợi lông anh đưa tới sau đó, kết quả giám định DNA có tỉ lệ giống nhau lên đến 99.99%, cũng tức là sợi lông chó trên người Chu Diễn hoàn toàn thuộc về con chó của Lục Thời Sâm.

Mạnh Chiêu ngồi trong văn phòng của bộ phận giám định vật chứng, nhìn màn hình máy tính, lông mày nhíu lại.

Ngay cả khi không biết gì về phân tử DNA, anh cũng có thể phân biệt ra được hai tấm ảnh trước mắt cực kỳ giống nhau.

Cầm kết quả giám định vật chứng về văn phòng, Mạnh Chiêu gọi mấy người tới đây, bảo họ đi kiểm tra khoảng thời gian chín đến mười giờ đêm xảy ra vụ án, Tần Tiểu Bách bạn cùng phòng của Chu Diễn và dì dọn phòng Triệu Vân Hoa đang làm gì.

“Để có chứng cứ xác thực, có camera thì mang video theo dõi về.” Mạnh Chiêu cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, “Nhiều nhất một tiếng rưỡi nữa trở về, đi mau.”

Anh vừa dứt lời, mấy người nhận nhiệm vụ đáp một tiếng rồi bước nhanh rời khỏi văn phòng.

Mạnh Chiêu bắt đầu xem điện thoại của Chu Diễn, đầu tiên là tin nhắn, rồi đến Wechat, Chu Diễn gần như đều tán gẫu với bạn bè, cũng không có manh mối gì đáng giá.

Mấy phút sau, Nhậm Bân quay về với thông tin cuộc gọi tra được.

Mạnh Chiêu nhận lấy tờ giấy ghi thông tin người gọi mà anh ta đưa tới, khi nhìn thấy ba chữ “Lục Thời Sâm”, nét mặt của anh bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Lục Thời Sâm, lại là Lục Thời Sâm, nếu mọi thứ đều là trùng hợp, vậy số lần xuất hiện sự trùng hợp này cũng quá nhiều. Hơn nữa, sáng nay trong cuộc đối thoại với Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm cũng không biểu hiện ra có gặp Chu Diễn.

“Nội dung trò chuyện rất kỳ lạ, mặc dù bắt máy, nhưng bên Chu Diễn không nói lời nào.” Nhậm Bân bắt đầu phát ghi âm nhật ký cuộc gọi, tạp âm rất lớn, nghe vào giống như âm thanh vải vóc ma sát, trừ cái đó ra cũng không có tiếng người. “Bên kia ngắt cuộc điện thoại.” Nhậm Bân lại nói.

“Mang nhật ký cuộc gọi đi phân tích âm thanh,” Mạnh Chiêu nói, “Xem liệu có thể kiểm tra ra âm thanh khác không. Còn có, kiểm tra tình huống gia đình Chu Diễn, xem gia đình họ có đột ngột tranh chấp tài sản hoặc là mâu thuẫn gia đình không, trong thời gian xảy ra vụ án cha dượng của Chu Diễn, chị gái và anh rể có chứng cứ ngoại phạm không.”

“Ừ, tôi đi ngay.”

Sau khi Nhậm Bân đi, Mạnh Chiêu cầm tờ nhật ký cuộc gọi kia ngồi trước máy vi tính của mình, nhập ba chữ “Lục Thời Sâm” vào hệ thống nội bộ.

Lục Thời Sâm, tốt nghiệp thạc sĩ và tiến sĩ ở đại học Stanford, chuyên ngành tài chính, nhưng đồng thời cũng từng học các khóa học hệ thống như tâm lý học, quản lý học. Cho dù ở trong trường nổi tiếng thế giới này, cũng thuộc kiểu nhân vật thiên tài. Sau khi tốt nghiệp thì làm việc tại trụ sở chính ở New York của một tổ chức tài chính đa quốc gia, trong tay có ít nhất hai dự án đầu tư sinh lời cao hai chữ số. Về nước năm tháng trước, hiện đang được mời làm cố vấn cao cấp cho một tổ chức tài chính cỡ lớn trong nước.

Thào nào khi đó mình khách sáo một câu “Sống ở nước ngoài vui vẻ sung sướng”, Lục Thời Sâm không hề tỏ ra khiêm tốn, xem ra đúng là vui vẻ sung sướng… Có điều, người có trí thông minh này, nếu thật sự muốn giết người, sẽ làm một cách không che giấu như thế?

Song, chuyện này cũng khó nói… Mạnh Chiêu nhận ra mình đang đưa ra một vài suy đoán tiên nhân vi chủ[1], anh nhanh chóng dừng lại suy nghĩ này.

[1]

“Trình Vận.” Anh nâng giọng lên gọi Trình Vận vào.

Trình Vận đang lướt xem phần mềm xã hội của Chu Diễn khi còn sống, thử tìm manh mối có thể sử dụng từ trong đó. Nghe thấy Mạnh Chiêu gọi mình, cô đứng lên đi đến bên cạnh bàn làm việc của Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu, tìm em có việc gì?”

Cô tinh mắt, liếc nhìn ảnh chụp của Lục Thời Sâm hiển thị trên màn hình máy vi tính của Mạnh Chiêu, thốt ra luôn một câu th0 tục: “Đạ mấu ai đây mà đẹp trai vậy!”

Mạnh Chiêu liếc cô một cái.

Trình Vận giơ tay che miệng, biết lắng nghe nói: “Sắp có thể sáng bằng anh Chiêu rồi.”

Ánh mắt Trình Vận liếc xuống, câu th0 tục thứ hai lập tức vọt ra: “Vãi lý lịch này cũng trâu bò lấp lánh như thế!”

Mạnh Chiêu cong ngón tay gõ lên bàn hai cái: “Được rồi, mau gọi người này tới đây.”

“Hả?”

“Hả gì mà hả, đi mau.”

Trình Vận nhận lệnh, ghi lại dãy số của Lục Thời Sâm từ trang thông tin, sau đó đến bên cạnh gọi điện thoại cho Lục Thời Sâm.

Mạnh Chiêu đóng giao diện thông tin của Lục Thời Sâm, nhìn chằm chằm kết quả giám định trong tay rơi vào trầm tư, một sợi lông chó làm chứng cứ liệu có mập mờ quá không? Nhìn từ giám sát sáng nay, Lục Thời Sâm hoàn toàn đang dắt chó đi qua gần hiện trường vụ án, nhưng hắn cũng không đi tới vây xem như những người qua đường kia.

Cách làm này ngược lại phù hợp với tính cách của Lục Thời Sâm. Mạnh Chiêu nhớ hồi cấp ba thường có một lần thi tuần, đề thi rất khó, trong lớp có nữ sinh phát bệnh trầm cảm, giữa giờ thi đột nhiên muốn nhảy lầu tự sát. Khi đó cả lớp đều dừng bút, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn sang. Chỉ có Lục Thời Sâm từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên, lại nộp bài sớm ra khỏi phòng học.

Tính cách của Lục Thời Sâm dùng “không thích tham gia náo nhiệt” để nói còn thiếu rất nhiều, chính xác hơn một chút, chắc là hết sức thờ ơ.

Sợi lông chó này rốt cuộc dính trên ống quần Chu Diễn như thế nào? Là trùng hợp ư?

Cho dù nói thế nào, anh cần gọi Lục Thời Sâm đến trước, hỏi rõ ràng tại sao đêm đó hắn xuất hiện ở hiện trường vụ án tại tiểu khu cũ.

“Anh Chiêu, em gọi điện thoại rồi, anh ta nói nửa tiếng sau tới đây.” Trình Vận để điện thoại xuống, nói với Mạnh Chiêu.

“Ừ.” Mạnh Chiêu đáp.

“Giọng nói của người này cũng rất êm tai.” Trình Vận sáp lại tám chuyện, “Anh Chiêu, em vừa nhìn thấy hình như anh ta học cùng trường cấp ba với anh, anh không quen biết anh ta?”

“Biết, cùng một lớp.” Mạnh Chiêu không có ý định tránh hiềm nghi, “Nhưng không thân lắm, sẽ không ảnh hưởng phá án.”

“Wow, đây là duyên phận á…” Trình Vận cảm thán một câu, lại hỏi, “Tại sao lại gọi anh ta đến?”

“Bởi vì cậu ta…” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Bị nghi ngờ phạm tội.”

Trình Vận hơi há miệng, có phần kinh ngạc.

“Lát nữa sau khi cậu ta đến em và Chu Kỳ Dương sẽ tập trung hỏi cậu ta đêm xảy ra vụ án tại sao phải đến tiểu khu kia, những vấn đề khác, tự căn cứ tư liệu để chỉnh sửa.”

“Em hỏi?” Trình Vận hơi lo lắng, “Nhưng em chưa bao giờ làm chuyện này.”

“Vậy lần này tập luyện.” Mạnh Chiêu không cho cô cơ hội từ chối.

Lục Thời Sâm bị nghi ngờ gây án, mà sự nghi ngờ này lại có vẻ kỳ lạ, tình huống này đúng lúc thích hợp cho người mới như Trình Vận luyện tập.

Từ sau khi Mạnh Chiêu lên làm đội phó, thực tập sinh trong đội cơ bản đều do anh dẫn dắt, đây cũng là một trong những nguyên nhân cục trưởng Từ thích anh. Tuy Mạnh Chiêu hơi nóng tính, nhưng giúp đỡ thực tập sinh là thật, người anh dẫn dắt, năng lực điều tra và năng lực chống áp lực có thể nâng cao trong một thời gian ngắn.

Lục Thời Sâm luôn đúng giờ, nửa tiếng sau lái xe đến Cục thành phố.

Hắn lái một chiếc Panamera của hãng Porsche, mặc chiếc áo khoác dài màu đen mỏng, vừa xuống xe đã thu hút mấy ánh nhìn.

Cục thành phố không thiếu con ông cháu cha, nhưng lộ liễu như vậy cũng không thấy nhiều.

Vị trí của Trình Vận ở bên cửa sổ, đang phát sầu với việc thẩm vấn chốc nữa, vừa nghiêng đầu thì thấy trai đẹp chân dài xuất hiện dưới tầng, phân biệt từ thời gian và khí chất, chắc là Lục Thời Sâm.

Lục Thời Sâm đang đi về phía tòa nhà của cục thành phố, Trình Vận rất có mắt nhìn mà đứng lên, chỉ chỉ ngoài cửa với Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu, Lục Thời Sâm đến rồi, em đưa anh ta đến phòng thẩm vấn trước.”

Mấy phút sau, khóe mắt Mạnh Chiêu quét đến góc áo của Lục Thời Sâm lướt qua cửa.

Mạnh Chiêu ngồi thêm lúc nữa mới đứng lên, thật ra anh rất phiền liên lạc với Lục Thời Sâm. Lục Thời Sâm này giống như bọc một cái xác giấy, rất giả tạo.

Mạnh Chiêu cầm tài liệu vụ án, đi đến phòng theo dõi bên cạnh phòng thẩm vấn, đeo ống nghe lên, quan sát tình huống bên trong thông qua mặt kính hai mặt.

Chưa bắt đầu thẩm vấn, Trình Vận đang nói gì đó với Chu Kỳ Dương.

Lục Thời Sâm nghiêng mặt qua kính hai mặt, nhìn về phía Mạnh Chiêu – rõ  ràng từ phòng thẩm vấn không nhìn thấy phòng theo dõi, nhưng Mạnh Chiêu không hiểu sao cảm thấy giờ phút này Lục Thời Sâm có thể nhìn thấy mình. Anh sinh ra ảo giác đang đối mặt với Lục Thời Sâm.

Cảm giác này hơi kỳ lạ, anh nhìn chằm chằm Lục Thời Sâm.

Lục Thời Sâm bỗng nhiên hé môi, làm một khẩu hình. Mạnh Chiêu hiểu hai chữ Lục Thời Sâm nói là – “Chó hoang”.

Hồi cấp ba, Lục Thời Sâm cứ vậy chọc giận anh.

“Bộp” một tiếng, Mạnh Chiêu đập mạnh tài liệu trong tay lên bàn, nhân viên phụ trách thu hình bên cạnh thình lình bị giật mình, hơi hoảng hốt nhìn về phía anh.

Mạnh Chiêu tháo tai nghe ném lên bàn, đẩy cửa phòng cách vách ra: “Tiểu Chu đi ra, để anh hỏi.”