Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 125: Giả Giọng




"Ngươi tại sao ở đây, đó cũng là điều ta muốn biết đó!" Người phụ nữ dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.

Vậy ra là cô ta cũng không rõ sao.

Theo như tôi nhớ thì người kỵ binh trung niên kia nói một số chuyện với tôi, sau đó thì tôi cảm thấy rất đau đầu, rồi thế là tôi tới đây.

Tôi không muốn thừa nhận, nhưng có vẻ như những lời nói đó là thật.

Những mảnh ghép kí ức rất vụn vặt khi đó đã hiện lên trong đầu tôi.

Tôi đã sâu chuỗi chúng lại với nhau và một bức tranh khá hoàn chỉnh đã hiện ra trước mắt.

"Ngươi hỏi lại câu hỏi khác đi!" Người phụ nữ hào phóng cho tôi hỏi lại.

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi nghĩ tới một số vấn đề:" Tại sao khuôn mặt của ngươi lại giống như ta vậy? Tại sao khi nhìn vào ngươi, ta lại có cảm giác rất quen thuộc?"

"Tham lam thật đó, chỉ một câu hỏi thôi!"Người phụ nữ lại bắt đầu nhếch môi rồi lên tiếng đính chính:" Mà không phải là ta giống ngươi, chính xác thì là ngươi giống ta!"

"Khác nhau sao?"

"Khác chứ, ngươi chỉ là một phần của ta mà thôi!"

"Ý gì?" Tôi không hiểu hỏi.

"Trò chơi hỏi đáp kết thúc, bên ngoài bây giờ thú vị lắm đó!" Người phụ nữ nghiêng đầu đề nghị:" Ngươi có muốn xem chung với ta hay không?"

Người phụ nữ này rõ ràng chơi xấu, cô ta khi biết được thông tin về người phong ấn trên tay tôi xong thì đã không muốn nghiêm túc trả lời nữa rồi.

"Không cần!" Tôi đã từ chối lời đề nghị của cô ấy.

Lời đề nghị từ một người xảo trá như người phụ nữ này thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.

"Thật không ngon chút nào!" Người phụ nữ nói tới đây thì nhấc ngón trỏ lên rồi vẽ một vòng tròn lên không khí.

Theo ngón tay của người phụ nữ thì huyết sương bên trong không khí dần tụ lại sau đó hình thành nên một chiếc gương lơ lửng ở giữa không trung.

"Nào cho ta thấy hắn đi!" Người phụ nữ nhìn về tấm gương đang lơ lửng kia mà ra lệnh.

Theo câu lệnh của người phụ nữ, tấm gương kia dần sáng lên, sau đó trên mặt tấm gương dần trở nên trong suốt, rồi những hình ảnh ở bên trong đó bắt đầu xuất hiện một cách rõ nét.

Tôi nhìn vào những hình ảnh ở trong gương mà ngây người.

Ở trong tấm gương đó tôi nhìn thấy chính mình đang mê mang được Phùng Ly cõng trên vai, mà phía trước chính là người kỵ binh trung niên kia đang nắm lấy một hạt đậu nhỏ màu đen tím.

Người kỵ binh trung niên ném lấy hạt đậu vào một điểm trên mặt suối trước mặt, sau đó ông ấy lại bùng phát lên ma lực của mình và rồi một hạt đậu nhỏ khác lại được tạo ra.

Nhìn vào hạt đậu nhỏ, rồi tôi lại nhìn về màu sắc ma lực bùng phát của người kỵ binh trung niên mà ngây người.

Ông ta là Hắc Ám.

Người kỵ binh trung niên này từ lúc đầu đã là Hắc Ám hay là Hắc Ám giả dạng làm kỵ binh trung niên đã chết kia?

Tôi không biết, nhưng theo tôi suy đoán thì người kỵ binh trung niên ngay từ đầu đã là Hắc Ám.

Cái chết của người kỵ binh trung niên từ lúc ban đầu đã rất lạ, rõ ràng là không ai lại liều mạng vì một buổi luyện tập như vậy.

Khi đó hẳn là Hắc Ám muốn tiếp cận tôi nên mới giả làm kỵ binh, sau đó hắn giả chết để rời đi.

"Quả nhiên là hắn đã đưa ngươi tới đây!" Người phụ nữ nhìn chằm vào Hắc Ám mà vui mừng nói.

Không đúng đâu.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ khi nhìn về Hắc Ám thì đỏ bừng lên, trên khuôn mặt đó còn có thêm một chút thẹn thùng nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó phát hiện.

"Ngươi biết Hắc Ám?" Tôi nghi hoặc hỏi.

"Tất nhiên là biết!"Người phụ nữ dùng ngón trỏ chà sát vào môi mình mà nói tiếp:" Một người vừa tài giỏi, lại vừa lạnh lùng như thế thì làm sao mà ta không biết được."

Tài giỏi, lạnh lùng là phải biết hay sao?

Tôi thật không hiểu nổi những suy nghĩ của người phụ nữ này nữa.

"Nếu ta mà có thể lôi hắn vào đây thì thật tuyệt." Người phụ nữ liếm môi mà tỏ vẻ tiếc hận nói.

Nhìn thấy biểu hiện của người phụ nữ khi nhìn về Hắc Ám đã làm cho tôi rùng mình.

Cô ta bây giờ không khác gì mấy kẻ biến thái lụy tình.

Tôi nhìn vào Hắc Ám trong gương mà không hiểu.

Hắc Ám có gì tốt đâu chứ?

Khẩu vị của người phụ nữ này thật là nặng mà.

Một đoạn thời gian sau khi Hắc Ám tấn công liên tiếp vào một điểm kia thì nơi đó đã bị đánh ra một lỗ hổng thật to.

Lỗ hổng đã đủ lớn, Hắc Ám liền không tấn công nữa mà quay lại kéo Phùng Ly và cơ thể tôi nhảy vào bên trong.

Cảnh sắc trong gương theo sự biến đổi ở bên ngoài mà trở thành một màu đen như mực, nhưng sau một lúc thì hình ảnh lại lần nữa hiện lên.

Đây là một thế giới đỏ rực của dung nham, một bầu trời đen mờ bởi khói bụi nhưng bên dưới lại là một vùng biển rộng dung nhan rực cháy.

Phùng Ly kiên nhẫn cõng theo tôi nhảy qua các tảng đá đang nhô lên kia mà bám theo Hắc Ám.

Sau khi di chuyển được một thời gian thì một khối đá cực cao, bên ngoài nó bao phủ bởi tầng tầng lớp ma pháp trận bắt đầu hiện rõ lên trước mắt.

Khi nhìn thấy tảng đá to lớn đó thì Hắc Ám liền ra hiệu cho Phùng Ly dừng lại.

Hắn lấy ra trong người ra một viên hình tròn bán trong suốt ném qua cho Phùng Ly.

Phùng Ly nhanh tay chụm lấy quả cầu đó mà thắc mắc hỏi:" Gì đây?"

"Lát nữa khi chúng ta giao chiến thì ngươi hãy bóp nát nó ra, nó sẽ tạo thành một lớp phòng ngự bảo vệ ngươi khỏi dư lực trong lúc chúng ta chiến đấu." Hắc Ám kiên nhẫn giải thích.

Giải thích cho Phùng Ly xong thì Hắc Ám liền giơ cao tay phải lên, sau đó một thanh kiếm sáng bóng trên tay hắn dần dần xuất hiện.

Nắm chặt lấy thanh kiếm trên tay, Hắn Ám bắt đầu dùng bàn tay khác xoa xoa vào yết hầu của mình, sau đó nói ra:" Đi thôi!"

Giọng của Hắc Ám sau mấy cái xoa xoa đó đã trở nên khác hẳn so với lúc ban đầu.

Tôi nghe thấy giọng nói đã thay đổi này của Hắc Ám rất là quen tai.

Rất quen.

Tôi cố nhớ lại và rồi tôi nhớ ra được giọng nói đó là của ai.

Đó là giọng của người kỵ binh trẻ tuổi mà có thực lực kinh khủng kia.

Sao Hắc Ám lại giả giọng của tên đó?

Tôi không hiểu nhưng rất nhanh tôi đã hiểu được lý do.

Hắc Ám và Phùng Ly một đường nhảy tới, khi tới dưới tảng đá khổng lồ kia thì Phùng Ly đã tốn rất nhiều sức mới lên được tới nơi.

Khi lên tới trên đỉnh của tảng đá, thì Hắc Ám liền hướng tới một người trung niên ở trên đó mà đi tới.

Người trung niên này tôi nhìn thấy rất quen mặt nhưng lại không nhớ rõ ra được đó là ai.

Phía đối diện của người trung niên đó là một người trung niên ăn mặc rất giản dị.

Người trung niên ăn mặc giản dị này chính là người mà hơn nữa tháng trước đã chiến đấu với Hắc Ám.

Khi đó ông ấy đã thể hiện ra thực lực rất phi thường nên tôi luôn nhớ kĩ khuôn mặt của ông ấy.

"Người đã tới rồi mà ngươi còn chưa giải quyết xong tên Lâm Kiếm Thần này nữa sao!"Hắc Ám vừa đi tới chỗ người trung niên kia vừa lên giọng trách mắng.

"Tại sao lại bắt đầu sớm như vậy, chuẩn bị vẫn còn chưa hoàn chỉnh mà?" Người trung niên nhìn qua Hắc Ám mà hỏi.

"Bên trong kinh đô còn giấu cao thủ, để lâu sẽ sinh biến nên ta cho khởi động kế hoạch sớm hơn dự định!" Hắc Ám dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn vào người trung niên mà nói :" Thế nào, ngươi có ý kiến với quyết định của ta sao?"

"Hừ..." Người trung niên hừ nhẹ rồi hắn liếc nhìn qua cơ thể của tôi mà hỏi:"Máu con nhỏ này khả thi sao?"

"Khả thi!" Hắc Ám gật đầu:" Giờ chỉ cần giết Lâm Kiếm Thần rồi khống chế nơi đây, sau đó chờ Hắc Ám tới nộp mạng nữa là đại kế sẽ thành!"

Chờ Hắc Ám đến.

Thì ra là Hắc Ám giả giọng người kỵ binh trẻ tuổi kia là vì muốn mượn thân phận đối phương để xâm nhập vào lòng địch.

Nhưng đối phương không biết mặt của nhau hay sao mà lại như thế dễ bị lừa gạt?

Tôi không hiểu cho lắm, nhưng tôi có thể khẳng định người trung niên này sắp tới sẽ rất là thảm.

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí