Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 87: Mẫn An có chuyện



Thiên An và Mẫn An nghe xong thì nhìn nhau cười cười như vẻ mờ ám. Buổi ăn lại tiếp tục diễn ra mà không có sự giao tiếp nào nữa. Sau buổi ăn thì bắt đầu có một buổi tiệc ăn uống tự do và khiêu vũ.

Kill và Kiều Vy lên mở màn cho buổi khiêu vũ này, còn Long Ngạo Thiên thì dẫn hai đứa trẻ đi ăn trái cây. Long Ngạo Vương nhìn Kỳ Thiên Như nói nhỏ: “Em đoán ra gì rồi sao?”

“Tính nói nhiều kia là giống em hay giống anh nhỉ?” Kỳ Thiên Như nhìn chồng mình cười. Long Ngạo Vương liền cười cười: “Chắc là cả hai, còn tính trầm lặng mà điềm đạm thế kia thì em biết giống ai rồi đấy.”

Kỳ Thiên Như nhìn hai đứa trẻ từ xa sau đó nói: “Xem ra Long Gia có người nối dõi rồi, chúng ta chỉ việc ngồi xem hành trình con trai mình tìm vợ thôi.”

Cả hai nói xong thì cũng hòa lẫn vào dòng người, cùng nhau ăn uống và nhập tiệc khiêu vũ. Long Ngạo Thiên lấy trái cây cho hai đứa trẻ sau đó nói: “Không thích gì cứ nói ra, đừng tự ép bản thân ăn những món mình không thích.”

“Vậy chú thấy mẹ cháu thế nào?” Mẫn An lại hỏi vấn đề này khiến Thiên An nhíu mày: “Em đổi chủ đề không được sao? Hỏi có một chuyện không chán à?”

“Vậy chú có muốn làm ba của tụi cháu không?” Mẫn An cười cười ăn trái cây sau đó nhìn Long Ngạo Thiên hỏi.

Long Ngạo Thiên nhìn hai đứa trẻ chỉ cười không nói gì. Thiên An nhìn Long Ngạo Thiên nói bâng quơ: “Mẹ cháu hình như rất ghét ba cháu, mỗi lần nhắc tới đều im lặng né tránh.”

“Chị hỏi được sao? Mẹ không giận chị chứ?” Mẫn An khá bất ngờ, mấy lần trước hỏi còn bị mẹ mắng cho một trận.

Thiên An lắc đầu, “Mẹ chỉ bảo sau này đừng nhắc nữa, ai hỏi thì bảo ba chết rồi.”

Vương Thiên An nói ra những lời này, mục đích là muốn Long Ngạo Thiên nghe được. Anh nghe xong thì trầm lặng không nói gì. A Mẫn giận anh cũng phải thôi, vốn dĩ anh có lỗi mà.

Long Ngạo Thiên nhìn Thiên An hỏi: “Vậy… Cháu cảm thấy chú có thể giúp được không?”

“Cháu không biết! Chú tự xác nhận đi, mà cháu thấy chắc cũng chỉ có chú mới chịu được mẹ cháu.” Thiên An cười nhìn Long Ngạo Thiên.

Anh ôm Thiên An vào lòng, cảm giác rất quen thuộc. Thiên An bất giác cũng im lặng không nói gì. Lúc này Mẫn An mê ăn uống liền đi khắp mọi nơi.

Vương Thiên An chợt nhớ ra liền nhìn quanh thì không thấy Vương Mẫn An đâu. Con bé vội vàng tìm kiếm. Long Ngạo Thiên cũng đi cùng Thiên An tìm Mẫn An.

“Yên tâm! Nơi này là Long Gia, sẽ ổn cả thôi.” Long Ngạo Thiên nắm tay Thiên An dắt đi, vừa đi vừa trấn an.



Thiên An lo lắng nhìn Long Ngạo Thiên: “Vấn đề là em ấy ăn nhiều sẽ bị đau bụng nôn mửa, sốt. Đường ruột em ấy từ nhỏ đã không tốt, mấy lần nhập viện rồi. Em ấy còn dị ứng nặng với tôm nữa.”

“Mau nhanh thôi, mấy quầy ăn đằng xa đều có tôm.” Long Ngạo Thiên bế Thiên An đi nhanh.

Long Ngạo Thiên thật muốn biết vì sao còn nhỏ như vậy mà hai đứa trẻ lại đều có bệnh trong người. Lúc này phía xa có rất nhiều người bu đông lại ồn ào.

Vương Thiên An lo lắng nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Chú, mau lại đó!”

Long Ngạo Thiên đi nhanh lại, đám đông cũng tản ra. Vương Mẫn An nằm trên sàn nhà với vẻ mặt khó chịu, tay chân đều nổi mẩn đỏ. Vương Thiên An vùng vẫy nhảy khỏi người Long Ngạo Thiên chạy lại chỗ em mình.

Thiên An sờ trán Mẫn An sau đó lấy trong túi ra một viên thuốc và nước cho em ấy uống. Mẫn An uống xong liền nôn ra rất nhiều.

Thiên An run run nhìn Long Ngạo Thiên: “Chú, đưa em ấy đến bệnh viện nhanh lên. Làm ơn đi!”

Kiều Vy và Kill thấy ồn ào cũng lại xem thế nào. Vừa thấy Mẫn An và Thiên An thì Kiều Vy vội vàng lại gần lo lắng: “Có chuyện gì vậy Thiên An? Mẫn An bị gì rồi?”

“Con bé dị ứng, hình như còn bị trúng độc. Mau đưa đến bệnh viện thôi, còn phải lọc máu nữa.” Kill xem xét tình hình sau đó nói.

Long Ngạo Thiên lại gần bế Mẫn An lên sau đó đi vào sảnh lớn Long Gia. Trước khi đi còn lạnh lùng hạ lệnh: “Đóng toàn bộ cổng Long Gia, tìm cho bằng được kẻ hạ độc.”

“Kill, thiết bị của Long Gia tốt hơn. Chuyện khác nói sau, cứu con bé trước.” Long Ngạo Thiên vừa đi nhanh vừa nói với Kill.

Kill cùng Kiều Vy đi nhanh vào nhà, Thiên An chạy theo sau. Triệu Tuấn Kỳ và Lam Bắc Phong nhận được lệnh liền cho người đóng toàn bộ cổng Long Gia lại. Phương Minh cũng nhanh chóng về phòng trị bệnh để giúp Kill.

Tô Tuyết Đồng đứng từ xa nhìn thấy thì không vui, K đứng cạnh cô ta lên tiếng: “Tiếp theo Tuyết Đồng muốn tôi làm gì?”

“Con chốt thế mạng!” Tô Tuyết Đồng nói mà không cần suy nghĩ. Sau đó cô ta lại nhìn K: “K! Điều tra kỹ càng lai lịch của hai đứa trẻ đó, cả mẹ của nó nữa. Chắc chắn hai đứa trẻ đó có vấn đề.” Tô Tuyết Đồng siết chặt tay lại, cảm thấy không cam tâm.

Hai đứa trẻ đó là cái thá gì mà mới gặp Long Ngạo Thiên đã được ưu ái như vậy. Chẳng những thế còn có vẻ thân thiết nữa. Ngay cả Tô Tuyết Đồng cô còn chưa được Long Ngạo Thiên đối xử tốt như thế.



K thấy Tô Tuyết Đồng có vẻ tức giận thì liền lên tiếng an ủi: “Yên tâm! Kẻ nào ngáng đường Tuyết Đồng thì sẽ có kết cục không tốt.”

“K, cẩn thận một chút! Đây là Long Gia, nếu có vấn đề thì mạng anh vẫn quan trọng hơn nhiệm vụ. Hiểu không?” Tô Tuyết Đồng nhìn K nhắc nhở.

Tuy K chỉ là cận vệ thân cận bên cạnh nhưng Tô Tuyết Đồng vẫn có những ngoại lệ dành cho K. Mặc dù Tô Tuyết Đồng nghĩ rằng K chỉ là một người cận vệ, tuy nhiên có một số lúc vẫn lo lắng cho những hành động của K.

Cả hai quay đi rời xa khỏi chỗ lúc nãy Mẫn An gặp chuyện. Mẫn An hiện tại đang được Kill và Phương Minh lấy mẫu máu, cũng như duy trì nhịp tim ở mức bình thường.

Đại Lan và Tiểu Lan kiểm tra mẫu máu xong thì đưa cho Phương Minh và Kill nói: “Máu có vấn đề, hơn nữa nếu muốn truyền máu thì cũng rất khó.”

“Có vấn đề gì?” Long Ngạo Thiên nhìn Đại Lan hỏi thì Đại Lan cúi đầu.

Vương Thiên An lúc này lấy điện thoại gọi điện cho A Mẫn. A Mẫn đang thiếp đi thì nghe tiếng chuông. A Mẫn nhìn màn hình điện thoại thì nghe máy.

Vương Thiên An vừa thấy mẹ mình nghe máy thì lo lắng: “Mẹ, Mẫn An có chuyện rồi. Mẹ mau cứu Mẫn An đi.”

A Mẫn nghe vậy liền ngồi bật dậy mặc kệ vết thương trên tay. Cô lấy vội áo khoác dài qua gối khoác tạm lên người sau đó xuống lầu. Vừa đi vừa hỏi: “Mẫn An sao rồi? Con với em đang ở đâu? Ba mẹ nuôi đâu?”

“Long Gia! Mau đến đi, tôi và Kill đang giúp con bé.” Kiều Vy cầm điện thoại của Thiên An trả lời.

“Được!” A Mẫn nói xong liền cúp máy ngay.

Cô thật muốn biết rốt cuộc Mẫn An ở Long Gia bị vấn đề gì. Nếu để cô biết được Long Ngạo Thiên giở trò thì đừng trách cô vô tình.

Một lát sau A Mẫn đứng trước cổng Long Gia, nhưng toàn bộ đều bị đóng lại. Hai thuộc hạ canh gác bên ngoài chặn lại hỏi: “Cô là ai? Không có lệnh không thể vào trong.”

“Tránh ra! Mau gọi Triệu Tuấn Kỳ và Lam Bắc Phong ra đây.” A Mẫn lạnh lùng nhìn hai tên thuộc hạ.

Hai tên này nghe A Mẫn nói vậy thì vẫn không mở cửa, ngược lại còn có ý định gây hấn. A Mẫn đang rất gấp nên không chần chừ mà đáp trả. Cô đánh hai tên đó nằm bất động dưới đất.

“Nếu như Mẫn An có chuyện gì, các người đừng mong sống sót.” A Mẫn nhìn hai tên dưới đất nói xong thì bước tới cửa lớn Long Gia.