Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 95: Mau đến cứu mẹ cháu đi



Chỉ cần cứ chạy theo con đường cũ sẽ về lại nhà Long Gia. A Mẫn biết hai đứa con của cô đã an toàn, nhưng mà để đề phòng sự cố thì A Mẫn vẫn phải xử lý đám người này.

Sau khi một tên trong đám chết đi thì những tên còn lại bắt đầu đề phòng A Mẫn hơn. Bọn chúng không ra tay ngay mà nhìn A Mẫn chằm chằm. A Mẫn cũng không gấp gáp mà nhìn đám người đó dửng dưng.

Vài phút trôi qua trong yên tĩnh, lúc này tên cầm đầu mới nhìn A Mẫn nhếch môi cười: “Nếu bây giờ tất cả chúng tôi cùng lên, thì cô sẽ không chống đỡ nổi đâu đấy.”

“Ha… Không thử làm sao biết!” A Mẫn cười lạnh, nếu muốn thì cô cũng sẵn sàng đánh liều một lần.

Thật ra lúc nãy A Mẫn cũng đã quan sát rồi, đám người kia còn lại năm người, mà năm người này lại cùng hợp sức thì A Mẫn chỉ có thể thủ mà không thể đánh trả. Ở cự ly gần và không gian hẹp thì việc di chuyển của A Mẫn cũng bị hạn chế.

A Mẫn lùi lại vài bước lấy đà để chạy về đám người kia, vừa chạy vừa giơ súng ngắm bắn bọn chúng. Nếu không để những người đó bao vây thì khó lòng chạy được.

Đám người kia vừa thấy A Mẫn giơ súng lên bắn đã lập tức hành động. Tốc độ di chuyển của bọn họ thực sự rất nhanh, hoặc cũng có thể nói A Mẫn di chuyển chậm. Một tên cầm dao được sự hỗ trợ của đồng đội liền lao về phía A Mẫn.

Hắn ta lợi dụng lúc A Mẫn đang đối phó người khác mà đến gần. Lưỡi dao đã ở gần ngay sát A Mẫn nhưng cô không né tránh. Hắn nhếch môi đắc ý, nghĩ rằng A Mẫn thật bất cẩn.

Nhưng hắn sai rồi, A Mẫn đã dùng sự bất cẩn của hắn mà lật ngược tình thế. Ngay khi lưỡi dao sát cổ thì A Mẫn đã cầm tay hắn ta và dùng chính lưỡi dao đó cắt một đường dài ngang cổ hắn ta.

Tên đó ngã xuống đất chết mà không kịp nói, A Mẫn lấy con dao của hắn ta sau đó nhìn đám người kia cười lạnh: “Cái danh A Mẫn không phải để trưng bày đâu. Biết đều thì lượn đi, còn không thì đừng trách tôi.”

A Mẫn ngoài mặt tỏ vẻ như không có gì nhưng đâu ai biết cô cũng đã bị thương. A Mẫn đúng là không hay biết có kẻ địch đến gần cho đến khi cô cảm nhận được lưỡi dao xược qua cổ. Cũng may cô phản ứng kịp nên mới lợi dụng tình huống đó giết luôn tên kia.

Đám người kia nghe A Mẫn nói vậy thì rơi vào trạng thái lưỡng lự. Nhóm sáu người chỉ còn lại bốn, hai người vừa bị A Mẫn giết thực lực cũng không phải dạng vừa.



Trước đây bọn họ có nghe nói A Mẫn giết được hai trong số chín người thực lực của bang Zero. Lúc đó có rất nhiều người không tin, còn cho rằng đây là tin đồn nhảm. Sau đó thì có rất nhiều đám sát thủ khác được thuê để giết A Mẫn.

Người có thể thuê nhiều sát thủ có thể nói cũng là người có quyền lực, mà người đứng đằng sau dọn dẹp tàn cuộc và bảo vệ A Mẫn khỏi ám sát cũng không phải dạng tầm thường.

Nhưng từ lúc A Mẫn trở về nước Z thì thế giới ngầm đã bắt đầu rục rịch. Thông tin A Mẫn bị thương khi trở về cũng được lan truyền âm thầm. Hiện tại dù vết thương đã lành nhưng nếu cứ bị thương liên tục thì cơ thể cũng không chịu nổi.

Tên đầu đàn suy tính một chút sau đó liền cười khẩy: “Nghe nói vài ngày trước cô đã bị thương, lúc nãy đánh với chúng tôi chính cô đã tự tố cáo mình rồi.”

“Vậy thì sao? Cũng không thể phủ nhận rằng tôi đã xử lý được hai tên đồng bọn của các người.” A Mẫn nhìn tên đầu đàn nhíu mày, ánh mắt có chút khó chịu.

Việc A Mẫn về nước dù đã che giấu rất kỹ vẫn bị lộ hành tung, hơn nữa còn biết cô bị thương khi về nước. Xem ra có kẻ ăn không ngồi rồi suốt ngày chỉ biết đi theo dõi A Mẫn. Nếu để cô biết được, nhất định sẽ không bỏ qua.

Tên đầu đàn nghe A Mẫn nói vậy thì nhíu mày khó chịu, đúng là không thể xem thường A Mẫn được. Nếu đã không thể thắng bằng thực lực, vậy thì chỉ còn cách dùng thủ đoạn mà thôi.

Trong lúc A Mẫn đang cố kéo dài thời gian thì chiếc taxi chở Vương Thiên An và Vương Mẫn An cũng đã chạy về đến Long Gia. Nhưng cổng lớn đã đóng lại, cũng không có người canh gác.

Tài xế nhìn hai đứa trẻ có chút lo lắng: “Cổng đã đóng rồi, hai cháu định cầu cứu bằng cách nào?”

Vương Thiên An lấy điện thoại trong balo ra sau đó bấm số gọi, số đó được lưu với tên “chú đẹp trai”. Nhưng mà gọi mãi vẫn không ai nghe máy, đến lần thứ ba mới có người chấp nhận cuộc gọi.

Vương Thiên An vừa thấy người bên kia đầu dây nghe máy thì liền nói: “Chú, mau đến cứu mẹ cháu đi.”

Người bên kia đầu dây không ai khác chính là Long Ngạo Thiên. Anh luôn để chế độ rung vào ban đêm cho nên lúc nãy mới không nghe máy. Hơn nữa nếu không phải vì tiếng rung của điện thoại thì Long Ngạo Thiên cũng không bị đánh thức.



Long Ngạo Thiên nghe Vương Thiên An nói vậy thì nhíu mày ngồi dậy. Anh bước xuống giường lại gần tủ đồ, vừa lấy đồ vừa hỏi: “Hai đứa đang ở đâu? Mẹ cháu thế nào rồi?”

Vương Thiên An bật loa lên để hai chị em cùng nghe. Vừa nghe giọng Long Ngạo Thiên thì Vương Mẫn An liền trả lời: “Chú đẹp trai, cháu và chị đang ở trước nhà chú. Nhưng không có ai hết, vậy nên chị cháu mới gọi cho chú.”

“Không có ai? Chẳng lẽ không ai canh gác sao?” Long Ngạo Thiên lấy một bộ đồ sau đó đóng tủ lại nhíu mày. Sau đó lại nhớ ra gì đó liền nói: “Chú sẽ cho người xuống dưới mở cửa, sau đó chú sẽ xuống ngay.”

Long Gia lúc nào cũng có người canh gác thay phiên nhau, nhưng sau vụ việc có nội gián trà trộn ám sát mẹ Long Ngạo Thiên và gây mâu thuẫn cho anh và A Mẫn thì cuối cùng Long Ngạo Thiên quyết định không để thuộc hạ ở Long Gia nữa.

Thay vào đó sẽ là máy quét gương mặt tự động và chuông cảnh báo. Chỉ cần là những người không ở Long Gia hoặc thuộc dạng nghi ngờ đều sẽ bị truyền tín hiệu đến máy chủ của Long Ngạo Thiên.

Cho nên ngoài những người thân thiết bên cạnh Long Ngạo Thiên và chị em Đại Lan, Tiểu Lan cùng ba mẹ anh thì hầu như không ai có thể tự tiện bước vào Long Gia nữa.

Vương Thiên An và Vương Mẫn An nhìn nhau, sau đó Mẫn An mới nói qua điện thoại: “Chú đẹp trai, mẹ dặn bọn cháu đến ở nhờ chờ mẹ đến đón. Nhưng lúc nãy chị cháu lỡ miệng nói mẹ gặp nguy hiểm, mẹ mà biết sẽ đánh chị em cháu mất.”

Long Ngạo Thiên nhíu này, A Mẫn ngay cả lúc gặp nguy hiểm cũng chỉ muốn bảo vệ con mình mà bỏ mặc bản thân sao? A Mẫn mà Long Ngạo Thiên biết lúc trước đâu rồi?

A Mẫn vốn cứng đầu thẳng tính, bây giờ lại còn ngang ngược cố chấp. Long Ngạo Thiên thật muốn trói cô ở bên cạnh anh mãi mãi, nhưng nếu làm vậy thì đồng nghĩa anh cũng sẽ đánh mất cô.

Long Ngạo Thiên thở dài một cái sau đó trấn an: “Yên tâm đi! Nếu như bị tra hỏi thì hai đứa cứ nói là chú ép hai đứa nói. Mẹ hai đứa sẽ không đánh hai đứa đâu.”

“Chú, mẹ đang đánh với đám người ở ngoài khu vực của chú. Chú nhanh lên nha!” Thiên An nói qua điện thoại mà giọng có chút lo lắng, thật sự thì con bé rất lo cho mẹ mình.

Long Ngạo Thiên hiểu được điều đó cho nên mới an ủi: “Không sao đâu! Chú tắt máy trước rồi xuống ngay.”