[Mạt Thế] Hồi Sinh

Chương 4: Chết? (2)



Rõ ràng tốc độ quét tia laze không tới vài giây nhưng Tô Chu lại thấy nó chậm như một thế kỉ.

Khi tia laze quét đến cổ Tô Chu thì hình xăm trên cổ cô đột nhiên nóng lên, sao đó nhanh chóng lạnh xuống, cô lông tóc không tổn hao.

Môi Tô Chu hơi cong lên một độ cong nhỏ, lần này cô đúng.

Qua được ải này Tô Chu không tiếng động tách khỏi đoàn người, nép vào bức tường xi măng lạnh lẽo cô cố gắng để không xảy ra âm thanh, chầm chậm tiến tới khu trung tâm, lợi dụng thời gian đổi ca trực ít ỏi, cô lẻn vào.

Ngồi trên ghế điều khiển của khu trung tâm, đôi tay Tô Chu thoăn thoắt lướt trên bàn phím.

Theo lời An Hạo dặn Tô Chu tắt tất cả camera, hệ thống báo động và súng tự động.

Làm xong hết thảy Tô Chu đập phá cửa sổ trở mình nhảy ra bên ngoài vì cô đã nghe được hàng loạt tiếng bước chân tiến đến gần.

Khi đám người ập vào chỉ thấy trong phòng trống trơn, máy tính và cửa sổ bị phá huỷ. Người đứng đầu lên đạn, vẻ mặt ngưng trọng quát:

"Nhanh lên! Đến phòng D5! Canh giữ con tin, mục đích của bọn chúng là con tin!"

Lời vừa dứt đã dẫn đầu chạy ra ngoài.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tô Chu định trở về xe ngoài bìa rừng thì đôi mắt nhìn thấy An Hạo, anh còn nắm chặt tay một cô gái!

Trong lòng có gì đó nghẹn lại, Tô Chu nhanh chóng áp nó xuống rồi chạy đến gần anh.

Tô Chu nhìn thấy mặt anh đã tái nhợt, anh vẫn cố sức nắm tay cô gái trốn vào góc tối, cô liền nhanh chóng dùng dùng gỗ chắn lại.

Khi quay người lại đã thấy cô gái hai mắt đỏ hoe không ngừng lau mồ hôi cho An Hạo, miệng nức nở:

" Hạo ca, bệnh của anh lại tái phát!"

Sao đó thuần thục lấy từ túi anh một lọ thuốc đổ ra móm cho anh. Động tác thuần thục như đã làm rất nhiều lần.

An Hạo ôm cô gái vào lòng:

"Y nhi... Để em chịu khổ rồi"

"Y nhi không khổ, thật sự không khổ!"

Cô gái được gọi là Y nhi thuận thế nhào vào lòng cảm động nói.

Vào thời gian này Tô Chu cảm thấy bản thân thật thừa thải, cảm thấy sự ôn nhu của anh đối với cô trước giờ đều thật buồn cười!
Ôn nhu của anh có hai loại, một loại là giả tạo, một loại là chân thật dành cho người anh yêu, anh đối với cô là loại đầu tiên... Hoặc xuất phát từ lòng áy náy, thương hại.

Dù là gì đi nữa thì cô cũng đã đòi hỏi quá nhiều.

Đang thất thần Tô Chu nghe được tiếng súng lên đạn, cô hốt hoảng che trước người anh.

"Bang..."
Viên đạn bắn trúng vào bả vai Tô Chu cắm sâu vào xương thịt.

Tô Chu đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Đằng sau An Hạo ôm lấy cô gái kiểm tra tới lui, Tô Chu quả thực muốn cười, cô là người trúng đạn cơ mà!

Bên ngoài hỗn độn tiếng bước chân, có người phóng to thanh âm nói vọng vào:

"Hahaha, tiến sĩ An a tiến sĩ An, thật sự tự chui đầu vào rọ rồi, đúng là vì người đàn bà mình yêu chuyện gì cũng làm được!"

Tiếng nói đó còn mang theo cả trào phúng.

Cô gái nghe thấy tiếng này sợ hãi, ở trong lòng An Hạo rụt một cái.
An Hạo lo lắng nhìn thoáng qua ôn nhu vỗ lưng trấn an.
Hướng bên ngoài trả lời:

"Đỗ Mạnh! Ngươi thật sự muốn cái gì?"

Người bên ngoài trào ra tiếng cười ngả ngớn:

"Tiến sĩ An, ngươi là đang giả ngu sao? Cái ta muốn là công trình nghiên cứu chấn động một thời từ 10 năm trước!"

An Hạo cắn răng:

"Không thể nào! Ta không bao giờ đầu nhập vào quốc gia."

Người bên ngoài tức giận không nhẹ:

"Tốt! Ta lấy không được thì cũng không ai được lấy! Các ngươi nên chôn thây ở đây thôi"

Sao đó ra lệnh cho binh lính:

" bắn!"

Tô Chu xoay người định bảo bọn họ xuyên qua đám rừng này thì có thể an toàn. An Hạo đột nhiên vươn tay ra kéo Tô Chu...

... Chắn trước người bọn họ. Tô Chu như một lá chắn không ngừng chịu đạn bắn vào người. Đôi mắt từ đầu tới cuối đều trợn tròn không thể tin tưởng...

Ngay cả cảm giác đau đều quên mất.

Tô Chu cảm nhận được máu không ngừng từ trong những lỗ thủng trên người tràn ra, cô thấy được anh dẫn cô gái không ngừng lẫn trốn rồi biến mất trong bóng đêm.

Từ đầu đến cuối anh chưa từng quay mặt nhìn Tô Chu một cái.

Nhẫn tâm...

Khi bọn người đằng sau đuổi tới thì đã không còn bóng dáng của An Hạo, chỉ còn xác Tô Chu nằm trơ trọi trên mặt đất....

( đột nhiên cảm thấy bản thân là mẹ kế làm sao bây giờ....)